Ngọ Môn Quẫn Sự

Chương 3: Thịt vô địch






Mùa xuân năm Cố Thanh Kiều mười lăm tuổi đó, sinh mệnh tựa như đóa hoa đào đầu tiên nở rộ .



Phốc ba!



Đóa hoa đào khổng lồ kia từ trên trời giáng xuống, đập trúng người khiến cô trở tay không kịp, nhân tiện miệng gặm luôn mấy ngụm bùn nhão.



Đứng đầu đương triều, người đàn ông độc thân Đoàn Ngọc Đoàn vương gia, vào một buổi sáng trời trong nắng ấm cảnh xuân tươi đẹp, phái người tới nhà cô cầu hôn.



Làm sao có thể? Làm sao có thể? !



Tin tức vừa ra, cả kinh thành nhất thời xôn xao, đây chính là Đoàn vương gia nổi danh nhất thiên hạ, quyền rộng khắp nơi, mắt cao hơn đỉnh a! Địa vị Đoàn vương gia kia ở triều đình, quả thực như thần không thể dao động. Năm đó hắn vừa lên chức quan lễ, mọi người liền liên hợp lại điều tra, kết quả phát hiện, tám phần không muốn nhìn thấy Vương gia có nữ tử trong lòng, chín phần mãnh liệt yêu cầu hắn cô độc cả đời, còn lại một phần kia, nghe nói tất cả đều là nhóm thất đại cô bát đại di (dì) có quan hệ huyết thống với vương gia .



Rồi sau đó lại có người nhiều chuyện mặt dày đi tìm hiểu, mang về một tin tức càng thêm chấn động : Lý do lần này vương gia cầu hôn! Nghe nói Đoàn vương gia dưới cơ duyên xảo hợp ngẫu nhiên một lần gặp được Cố tiểu thư, lập tức bị vẻ xinh đẹp của tiểu thư khuynh đảo, sau khi về nhà ngày nhớ đêm mong, thề cuộc đời này nếu không phải là Cố tiểu thư thì sẽ không cưới – – ô hô thương thay, một tấm chân tình tuyệt vời trong thiên hạ!



Sau khi việc vương gia cầu hôn được chứng thực, khiến vô số thiếu nữ tỉnh mộng, hàng loạt sư cô tan nát cõi lòng, cũng có một nửa số gà mái bởi vì chuyện này mà buồn bực không vui nên cự tuyệt việc đẻ trứng, nhất thời, trong kinh thành thây ngã người ngã ngựa đổ khắp nơi.



Mà Cố tiểu thư bị cầu hôn không biết tốt xấu, đương lúc mọi người đang kinh ngạc cùng hâm mộ cộng thêm ghen tị không hiểu con nhãi này đi đứng như thế nào gặp ngay được vận cứt chó, thì cô lại đang kéo quần áo của Cố thượng thư liên tiếp khóc thét:



”Ô ô, cha, con không muốn lập gia đình, con thật không muốn lập gia đình đâu.”



Cố thượng thư hít một ngụm lãnh khí, đầu tiên sờ cái trán của nàng, xác định nữ nhi thật không phát sốt.



Sau đó nắm lấy tay cô, ho khan hai tiếng.



”Thanh Kiều, con thế nào lại không hiểu chuyện như vậy ?”




Cố thượng thư bắt đầu phun ra những lời nói thấm thía mà nước miếng bay tứ tung, nói đi nói lại trọng tâm vẫn chỉ có một – – Đoàn vương gia là nam tử vô cùng xuất sắc a, có thể coi trọng con chính là phúc phận do tám đời tu luyện, cao hứng còn không đủ, tại sao con lại muốn trốn đây?



Trong mấy ngày này, Thanh Kiều đã nghe qua quá nhiều loại dạy bảo, khóc không ra nước mắt quả thực rất muốn lấy đầu đập vào tường .



Cô nằm ở bên cạnh Cố thượng thư, nghe xong ánh mắt dại ra.



Người khác không hiểu không quan trọng, nhưng bình thường cha luôn cưng chiều cô, cứ nghĩ có thể vì cô chống đỡ một vùng trời đất nhỏ.



Đáng tiếc cô đã quên, vô luận ngày thường như thế nào, chung quy cũng chỉ là một người cổ đại.



Chẳng lẽ hôn ước này, thật sự trốn không thoát sao?



Cố thượng thư tưởng cô mắc chứng bệnh sợ hãi trước hôn nhân, vuốt đầu cô nhẹ nhàng khuyên bảo: “Đừng lo lắng, Đoàn vương gia kia thật sự là nhân trung nhân tài kiệt xuất, con gặp qua nhất định sẽ thích.”



Nói chưa dứt lời, càng nói tâm tình của cô càng đi xuống.



Bất quá chỉ là một lữ khách vì xảy ra…1 chuyện không may mà tạm thời lưu lại, một ngày nào đó sẽ trở về – -trở lại cái thế giới toàn bê tông cốt thép, cái nơi thuộc về cô kia.



Cô hy vọng đến lúc quay về có thể ung dung bình thản, một chút cũng không có vướng bận.



Vì vậy, cô tuyệt không thể yêu bất luận kẻ nào.



Đàm phán không có kết quả, cô trở về vụng trộm phái người gửi thư cho Đoàn vương gia.



Để có thể thực hiện được ý đồ của mình cô đã dốc hết tâm huyết, lời nói uyển chuyển cho thấy thân thể mình có bệnh nhẹ, lại ám chỉ thiên nhai nơi nào chẳng có cỏ thơm, đồng thời còn đem biểu hiện sợ hãi của thiếu nữ miêu tả vừa đúng-đủ mười chữ , từng chữ tựa như châu như ngọc, biểu lộ chân tình, lấy hết chữ nghĩa cùng vốn liếng từ sách vở để bày tỏ đối với việc hôn sự lần này là vô cùng lo lắng, đúng thật là phái tả thực mà kết hợp cùng phái thăm dò sẽ tạo nên một tác phẩm hoàn mĩ hiếm có xuất sắc như vậy!



Rất nhanh, người đưa tin của Đoàn Vương phủ đến cửa.



“Vương gia nói – -” hắn mặt không chút thay đổi, giọng nói như cái máy, “Thứ nhất, tiểu thư đã gặp vương gia, không tính là người xa lạ .”



Nói xong hắn nhanh chóng lôi ra một cái chảo sắt, hiến vật quý như ánh sáng.



Ai, Đông Hỉ quay sang khó hiểu, thấy thân thể tiểu thư bỗng nhiên lảo đảo.



“Thứ hai – -” Tiếp theo tên truyền tin đem cái chảo sắt đến trước mặt, hít sâu một hơi thể hiện tâm trạng vô cùng say mê.



“Vương gia nói đây là lần đầu tiên gặp được một vị cô nương có khẩu vị tốt như thế, nghĩ đến Cố tiểu thư nhất định là cực kỳ khỏe mạnh, sẽ không nhu nhược đến nỗi lại dùng cớ ốm yếu để từ chối.”



Ồ, Đông Hỉ kinh dị phát hiện, cằm tiểu thư đã như muốn rớt xuống.



“Cuối cùng – -” hắn “Bang bang” gõ hai phát vào cái chảo, không nhanh không chậm nói: “Vương gia nói, quyết tâm cưới Cố tiểu thư tựa như cái chảo sắt này*, không biết tiểu thư người có thể mảy may cảm nhận được tâm ý đó không?”



*đại khái ý là quyết tâm cưới cứng như sắt =))



Ai nha không tốt, Đông Hỉ trơ mắt nhìn khuôn mặt đã trắng bệch của tiểu thư, cuối cùng ngất đi.



Đoàn Ngọc tâm tình rất tốt, một bên thảnh thơi uống trà, một bên cách mành thưởng thức mĩ nhân trên nhuyễn tháp.




Da trắng như tuyết, gò má xinh đẹp phấn nộn, lông mi từ hốc mắt mọc dài tạo bóng như chiếc quạt, chân dung như vẽ.



Chậc chậc, mĩ nhân của hắn dễ dàng té xỉu như thế, ko biết thịt lúc trước ăn đi nơi nào?



Một lát sau mĩ nhân thức tỉnh, cả kinh lập tức ngồi dậy – – “Đây là nơi nào? Ta tại sao lại ở chỗ này?” Một đôi mắt trừng lớn, trong miệng nàng ko ngừng thì thào: “Chẳng lẽ lại xuyên? Lần này là triều đại nào? Đừng là Thanh, đừng là Thanh ta ghét trọc đầu…”



Cô cứ thế một mình một góc lắc đầu lia lịa, lại sống chết không chú ý tới góc xó mà Đoàn Ngọc đang ngồi.



Tư vị bị người bỏ qua, Đoàn Ngọc Đoàn vương gia lần đầu tiên trong đời được nếm.



“Khụ khụ.”



Hắn tận lực hắng giọng một cái.



Đúng như hắn mong muốn, mĩ nhân một mặt mờ mịt nhìn về phía hắn.



“- – a, vương gia chảo sắt!”



Ba giây sau, ý thức hỗn độn ở trong đầu rốt cục cũng được chiếu chút ánh sáng .



“… Cố tiểu thư.”



Đoàn Ngọc căm ghét cái biệt danh này, lại không tiện để phát tác, chỉ có thể ngoài cười nhưng trong không cười.



“Ngươi yêu nam này, bắt ta làm chi?” Mĩ nhân hung hăng trừng mắt nhìn hắn, giương nanh múa vuốt.



Bất quá chẳng biết tại sao, tuy bị trừng nhưng hắn hết sức cao hứng, như ăn tiên đan thần dược, thể xác và tinh thần rất vui vẻ, đến lỗ chân lông cũng sung sướng, toàn thân đều có hào khí không nói ra được bồng bềnh khoan khoái.



Vậy. Thật hạnh phúc.



“Ta không có bắt nàng, chính là phái người mời nàng dự tiệc, đáng tiếc nói còn chưa dứt lời nàng liền hôn mê.” Hắn nhẫn nại giải thích, “Là Cố thượng thư cho người đưa nàng tới.”



Mĩ nhân đại khái tin, suy sụp co rút thành một cục, trong mắt tinh quang trở nên âm u.



Thật đáng giận, bị cha bán, nãi nãi con gấu. (câu chửi)



“Nàng… vì sao không muốn gả cho ta?” Nhìn thân ảnh trong trướng mong manh đơn độc như con thú nhỏ, Đoàn Ngọc trong lòng vô hạn thương tiếc, “Là ta chỗ nào không tốt sao?”



Đương nhiên, lấy danh vọng nhân phẩm của hắn, một câu cuối cùng chỉ là xã giao.



“Không… Ta không thể lập gia đình.” Mĩ nhân ngẩng đầu, hơi nước trong suốt tha thiết mong nhìn hắn, “Ta không thể thích người khác, cũng không thể khiến người khác thích ta, van cầu ngươi hủy bỏ hôn sự này đi!”



Nàng đang nói đùa?



Đoàn Ngọc cảm thấy sau ót như có cái gì đập vào.



Mà mĩ nhân ngồi ở đằng kia, gương mặt đứng đắn, không ngừng gửi đi tín hiệu cho hắn “Ta vô cùng thành khẩn” .



Thôi, còn là một tiểu hài tử không hiểu chuyện , hắn lắc đầu, trong lòng có chủ ý.




“Ta không hề thích ngươi.”



Trong góc xó, soái ca chậm rãi mở miệng.



Thẳng thắn như vậy? Cố Thanh Kiều sửng sốt, nghe hắn nói giống như không có đại âm mưu nha.



“Thực không dám giấu giếm, từ khi ở phủ thưởng thức qua trù nghệ của tiểu thư, bản vương đối với món thịt kho tàu nhớ mãi không quên.” Đoàn Ngọc ngóng nhìn mĩ nhân, trong mắt tràn đầy chân thành cùng tha thiết, “Ngày nhớ đêm mong, quả thực nằm mộng cũng muốn nếm lại. Sở dĩ bản vương có thể hướng cha cô cầu hôn, chỉ vì về sau có thể tùy lúc muốn mà ăn thôi ”



Ai? Cố Thanh Kiều cả người ngốc đi.



Nguyên lai soái ca cực phẩm khiến nử tử cả nước nhớ thương, mục đích cưới cô cuối cùng chỉ là vì một bát thịt kho tàu?



“Thịt không phải ta kho.” Cô bị con quạ đen này làm tức giận đến giơ chân, quả thực muốn khóc lên, “Là đầu bếp A Đạt nhà ta…”



“Ha, như vậy?” Soái ca nhíu mày, không có thành ý cả kinh, lập tức lạnh nhạt nói: “Không sao cả, cô dẫn hắn lại đây làm của hồi môn là ổn rồi.”



Thanh Kiều không nói gì hướng lên trời, chỉ có hai hàng nước mắt.



“Huống hồ cho dù cô cự tuyệt bản vương cầu hôn, về sau sẽ lại có người tìm tới cửa. Lấy địa vị cha cô, cô nghĩ mình có thể chạy trốn bao lâu?” Đoàn Ngọc bắt đầu hướng dẫn từng bước, “Cô đã không muốn thích người khác, cũng không muốn người khác thích cô, như vậy gả cho bản vương vừa hay. Bản vương từ thuở nhỏ cái gì cũng không thiếu, cũng cam đoan với cô không có bất cứ mưu đồ gì, cô cứ yên tâm đi.”







Thanh Kiều do dự thật lâu, rốt cục khẽ gật đầu một cái.



Hôn sự của Đoàn vương gia cùng Cố Thanh Kiều, cứ như vậy bụi bặm lạc định .



Trên phố truyền rằng, quan hệ bọn họ chính là vì một chén thịt kho tàu mĩ vị, bởi vì Cố tiểu thư sai người treo trước phòng đầu bếp A Đạt một tấm biển vàng gồm bốn chữ to – – “Một thế hệ thịt tốt đẹp” .



Lại có người nói, tín vật Cố tiểu thư cùng Đoàn vương gia đính ước là một nồi thịt hầm, Cố tiểu thư còn từng tự tay viết lên cái nồi thơ bài vịnh chí, biểu đạt cô đối với hồng nương* vô hạn cảm kích.



*bà mai



Nên thơ lời ít mà ý nhiều, toàn văn như sau: “Thịt vĩ đại, thịt quang vinh.”



Nhất thời, trong kinh thành thịt trở nên đắt giá, tình yêu lợn càng lớn, cơm thịt lợn trở thành một trong các nghề được người ta tôn kính nhất.



Khi đó Cố Thanh Kiều cả ngày trầm mê trong những trò đùa dai, vui tươi hớn hở .



Cô còn không biết, thuở nhỏ cái gì cũng không thiếu, thường thường nhiều hơn người khác.



Bởi vì bọn họ luôn cho rằng, tất cả, từ nhỏ mọi thứ thuộc về họ.