Ngộ Ma

Chương 22




Lâm Hư vừa vào thiên đình không lâu, đã nghênh đón vị khách đầu tiên đến Lâm Hư cung, Lăng Hoa tiên quân.

Ngày ấy, y mới ra khỏi phòng đan dược, vừa đạp bước ra cửa Lâm Hư cung điện, liền thấy có một vị tiên quân đang đứng dưới gốc tiên quế ngoài Lâm Hư cung, hắn vốn đang hơi ngửa đầu, xuất thần nhìn hoa quế dày đặc trên cây, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân, liền quay đầu lại, gật đầu cười với y “Lâm Hư chân quân, đã quấy rầy”

Lâm Hư nhận ra hắn, y từng nhìn thấy vị tiên quân này đánh cờ ở chỗ Nam cực tiên ông, thế nên cũng coi như từng có duyên gặp mặt, liền lễ phép cười nói: “Thì ra là Lăng Hoa tiên quân dưới trướng Quảng sùng nguyên quân, kính đã lâu”

Lăng Hoa bật cười: “Kính đã lâu? Ta chẳng qua chỉ là một thần tiên thanh nhàn nhất trong thiên đình này, thế nào lại nói là kính đã lâu? ”

Lời này của hắn nói không sai, Lăng Hoa vào thiên đình đã hơn ngàn năm, vốn không nên là môn hạ của Quảng sùng nguyên quân, không nên giữ nhàn chức sắp xếp văn thư nữa. Nhưng hắn trời sinh lười biếng, hai lần ba lượt từ chối quan chức mà thiên đế muốn ban cho hắn, chỉ muốn đeo cái nhàn chức không cần quản sự này. Qua một thời gian, thiên đế cũng không miễn cưỡng thêm, kệ hắn.

Lâm Hư chẳng qua chỉ nói mấy câu khách sáo, nghe Lăng Hoa trả lời thế, ngược lại thấy hơi xấu hổ, chỉ đành nói lảng đi: “Không biết Lăng Hoa tiên quân đến Lâm Hư cung của tiểu tiên là vì chuyện gì?”

Lăng Hoa giơ tay phủi vạt áo, đầu ngón tay dính hai mảnh cánh hoa quế, mỉm cười: “Chẳng qua đi ngang qua đây, thấy tiên quế ngoài điện của chân quân vừa hay nở hoa, không khỏi ghé xuống nghỉ chân”

Gốc quế hoa này, tỏa hương ngát cả viện, giống như gốc quế hoa ở ngoài điện Lăng môn đêm năm đó, trong một đêm hoa rụng đầy đất, phủ đầy ánh trăng trắng nhợt, an an tĩnh tĩnh, máu chảy thành sông

Đều đã là chuyện cũ hơn ngàn năm, không biết tại sao, lại vẫn như rõ ràng trước mắt

Chỉ xuất thần trong một giây ngắn ngủi, rồi lại nghe Lâm Hư mở miệng nói: “Nếu vậy, không bằng tiểu tiên pha một ấm trà, mời Lăng Hoa tiên quân cùng thưởng thức dưới gốc quế hoa này thì thế nào?”

Lăng Hoa kiềm chế cảm xúc, xoay người cười nói: “Đa tạ ý tốt của chân quân, từ chối thì bất kính, ta xin làm phiền vậy”

Từ đó về sau, Lăng Hoa thành khách quen của Lâm Hư cung. Hắn thích sự u tĩnh của nơi này, cũng thích tính tình lãnh đạm tiêu sái của Lâm Hư, sau khi thành hảo hữu với Lâm Hư, không có chuyện gì cũng muốn đến đây ngồi. Hai người uống trà nói chuyện phiếm, ngày tháng trôi qua cũng nhàn nhã. Ngẫu nhiên đến chơi lại gặp lúc Lâm Hư không ở, đồng tử bạch hạc trong cung cũng không cản, mặc hắn tự do ra vào. Chính là từ khi Lâm Hư nhặt được một con yêu giao tại nhân gian, dần dần ít khi trở về Lâm Hư cung, mà Lăng Hoa cũng phát giác, Lâm Hư ngày một coi trọng con yêu giao kia, thậm chí không tiếc tất cả, muốn giúp yêu giao hóa rồng.

Lăng Hoa khuyên can không được, chỉ có thể âm thầm lo lắng – hắn đã gặp yêu giao kia, một bộ chiếm hữu rất lớn với Lâm Hư, rõ ràng là tình ý sờ sờ, chẳng lẽ Lâm Hư chưa từng phát hiện? Không phải hắn suy nghĩ nhiều, mà là Lâm Hư thật sự quá khác thường, vì con yêu giao kia, thế nhưng ở lại Tê Long Sơn, không phải ngày một ngày hai, mà là mấy trăm năm. Tiên gia vốn vô tình, đến đi tự tại, có chấp niệm liền sẽ có ma chướng, lâu ngày tự nhiên sinh tình, chẳng lẽ Lâm Hư chân quân chưa từng nghĩ thế là không ổn?

Nhưng lâm Hư như là bị mê hoặc, mặc hắn khuyên bảo thế nào, vẫn cố chấp muốn chắn thiên kiếp thay yêu giao. Lăng Hoa thật hận không thể xốc cổ áo của y mắng cho tỉnh, cho dù ngươi là thần tiên, thân thể thái ất kim tiên, chắn kiếp ‘lôi trảm thiên tru’ thay cho yêu giao kia, thì ngươi có thể được gì? Sau khi yêu giao hóa rồng sẽ vào hoán long trì, xóa sạch trước kia, cái gì cũng không nhớ được. Đạo hạnh của ngươi hủy hết cũng thế, chịu phạt vì nó cũng thế, với nó mà nói chẳng qua cũng chỉ là một người xa lạ chưa từng gặp mặt, ngày ấy giờ ấy, ngươi thật sự sẽ không đau lòng, sẽ không hối hận? Sao lại có người ngốc – không, thần tiên ngốc, khăng khăng một mực như vậy chứ?

Nhưng hắn nhìn thần sắc trên mặt Lâm Hư, liền biết mình có nói gì cũng chỉ là vô ích. Vẻ mặt thản nhiên mà bình tĩnh đó, rõ ràng là đã đoán trước được toàn bộ hậu quả, nhưng vẫn không có nửa phần do dự

Đến cuối cùng, Lăng Hoa cũng chỉ có thể thở dài một tiếng, thấp giọng nói: “Ngươi tương lai… chắn thiên kiếp cho nó, chắc chắn không thể gạt được thiên đế , tốt xấu cũng nên nhận sai, nhận phạt, ta chờ người trở về tìm ta uống rượu”

Mấy trăm năm sau, hắn trơ mắt nhìn Lâm Hư bởi vì chắn kiếp cho yêu giao, sửa đổi thiên mệnh, vi phạm luật trời, bị tước tiên tịch, rút tiên cốt, đánh về tán tiên, đuổi xuống nhân gian. Mà yêu giao kia hóa rồng, sau được phong làm Ích Thủy Long Quân, quên đi tất cả chuyện cũ trước kia, bình yên làm chủ thủy phủ của hắn ta, cưới phi sinh con, không còn nhớ đến Lâm Hư

Việc đã đến nước này, mặc dù Lăng Hoa biết rõ Long quân đã quên hết tất cả, nhưng chỉ cần nghĩ đến Lâm Hư vì hắn ta mới rơi vào bước đường kia, mà hắn ta lại vẫn có thể tự tại như vậy, liền không thể tỏ ra hòa nhã với hắn. Chỉ mong Ích Thủy long quân đó và Lâm Hư, từ nay về sau không còn khúc mắc, không còn ràng buộc

Hắn biết Lâm Hư đã mất tiên tịch, thọ mệnh nhiều nhất chỉ kéo dài mấy trăm năm. Đến lúc kiếp ‘thiên nhân ngũ suy’ tới, có nghĩa linh hồn bị hủy diệt, biến mất trong trời đất. Mà trong mấy trăm năm Lâm Hư bị đuổi xuống trần gian, không thời khắc nào mà hắn không tìm biện pháp có thể cứu được Lâm Hư

Thiên nhân ngũ suy: Thiên: chỉ thiên thần. Trong Phật giáo, địa vị của Thiên thần không phải là chí cao vô thương mà chẳng qua chỉ hưởng thọ nhiều hơn loài người. Phật giáo cho rằng tất cả đều là vô thường. Thiên thần sau khi thọ mệnh chấm dứt cũng phải chết. Khi sắp chết thiên thần có năm triệu chứng: áo quần bẩn thỉu, đầu khô héo, thân thể hôi hám, nách chảy mồ hôi, ngồi không yên (hoặc “Ngọc nữ ly tán”). Cái gọi là “thiên nhân ngũ suy” này là nỗi đau khổ lớn nhất của thiên thần. Đế Thích là lãnh tụ của các thiên thần. (Sói) Cho đến một ngày hắn vô tình nghe nói, Huyễn ma ở Bắc Thiên ma vực, có một món bảo vật gọi là tụ hồn châu, có thể tụ hồn phách, khởi tử hồi sinh, thế này rốt cục mới nhìn thấy một tia hy vọng

Huyễn ma của bắc thiên ma vực, chủ của vạn hư cung, Lăng Chiêu

Tiểu sư đệ năm đó của hắn, vạn ma chi tôn hiện giờ, đã hơn mấy ngàn năm, chưa từng gặp.

Lăng Hoa cười khổ, cố ý vô tình, thò tay vào trong áo chạm vào một vật ấm áp, là miếng ngọc bội có khắc hai chữ ‘Lăng Chiêu’ — thời gian ba ngàn năm, chỉ trong một cái búng tay, đã lặng lẽ đi qua

Hắn cứ tưởng, trọn đời trọn kiếp không bao giờ có ngày gặp lại Lăng Chiêu

Mấy ngàn năm qua, ngoài mặt hắn tỏ ra vân đạm phong khinh làm thần tiên tiêu sái của hắn, như thể đã buông xuôi tất cả. Nhưng mỗi khi đêm khuya mộng về, thì lại gặp tâm ma nọ.

Tiên gia vốn nên lục căn thanh tịnh, không giận không sầu, tất nhiên sẽ không mộng. lòng còn vướng bận nên sinh mộng, tâm ma nọ đúng là chưa từng buông tha hắn. Năm đó, chỉ bởi một ý niệm riêng tư của hắn, thả hổ về núi, đã hại chết bốn vị sư đệ đồng môn. Họa của Lăng môn vì hắn mà sinh, hắn không cách nào quên, cũng không thể quên

Hắn vẫn vượt qua mấy ngàn năm dông dài này trong sự tự trách và hối hận.

Nếu gặp Lăng Chiêu, sợ là tâm ma này sẽ lại trổi dậy. Chấp nhất với chuyện cũ trước kia, không phá được chấp niệm yêu ghét, vốn là tối kỵ của tiên gia. Hắn cố gắng áp chế tâm ma hơn mấy ngàn năm, một khi mất khống chế, lòng yêu hận lại nổi lên, sợ là một thân tu vi sẽ bị hủy họai trong chốc lát

Hắn từng giận dữ hỏi Lâm Hư tại sao phải dây dưa không rõ với Dung Sâm, tại sao không bỏ được hai chữ tình ái, lún sâu vào tình chướng, thậm chí không tiếc tự hủy tu hành, rơi vào kết cục vạn kiếp bất phục. Nhưng mấy ngàn năm qua, bản thân hắn có từng chân chính từ bỏ tất cả, thờ ơ với chuyện đã qua?

Chẳng qua là lừa mình dối người mà thôi

Lăng Hoa đột nhiên xoay người, phất ông tay áo rời khỏi thiên đình, nhắm thẳng phương hướng bắc thiên ma vực mà đi

Thời gian của Lâm Hư đã không còn nhiều, phương pháp duy nhất có thể cứu được y cũng chỉ có vào bắc thiên ma vực, tìm Lăng Chiêu mượn tụ hồn châu. Hắn không đi gặp Lăng Chiêu, chẳng lẽ cứ trơ mắt nhìn Lâm Hư thật sự hồn phi phách tán?

Mà tâm ma mấy ngàn năm của hắn, có phá được hay không, cũng chỉ tại lần này mới có thể biết kết quả



Trong bắc thiên ma vực, nam tử nửa nằm trên nhuyễn tháp, dung nhan yêu dã, tóc dài đen bóng như mực, con ngươi màu vàng đạm, đôi mắt vốn đang lười biếng híp lại, bỗng nhiên ngồi thẳng dậy, khóe môi chậm rãi nở một nụ cười.

Có ma tốt chạy vào trong điện, bẩm báo: “Ma tôn, có khí của tiên gia vào ma vực, giờ đang hướng tới Vạn Hư cung”

Mấy ma cơ dựa bên chân hắn rõ ràng đều biến sắc, nụ cười trên mặt Lăng Chiêu càng sâu, không chút để tâm mở miệng nói: “Hoảng cái gì? Còn không mở rộng cửa thành, nghênh đón sư huynh của ta tới chơi”

Cực khổ chờ mấy ngàn năm, ngươi cuối cùng cũng đến tìm ta a, sư huynh

Cư nhiên dám một mình xông vào bắc thiên ma vực, xem ra tu vi của sư huynh, càng trở nên cao thâm rồi. Chỉ là tránh mà không gặp mấy ngàn năm, giờ đột nhiên chịu đến tìm ta – sư huynh, lần này đến, chẳng lẽ đã quyết tâm tự tay giết ta?

Theo luồng tiên khí đó dần dần tới gần, nụ cười trên môi Lăng Chiêu càng thêm sâu sắc, dường như tận trong cốt tủy cũng đang khao khát, hưng phấn đến mức ngón tay cũng phát run

Sau đó hắn rốt cục nhìn thấy bóng dáng đó xuất hiện ở bên ngoài đại điện

Tiên quân mặc một bộ đồ màu xanh lá cây, ống tay áo dài rộng, khí khái trác tuyệt, thần sắc tự nhiên bước chân vào trong điện. Lăng Chiêu nằm nghiêng trên nhuyễn tháp, thần sắc ái muội, mắt nhìn chằm chằm Lăng Hoa: “Sư huynh, mấy ngàn năm không gặp, sao hôm nay lại chịu hạ mình đến vạn hư cung của ta?”

Lăng Hoa cũng mỉm cười: “Sư đệ, đã lâu không gặp”