Ngộ Long Ký

Chương 7




Mặc dù đã qua buổi trưa, thái dương trên đỉnh vẫn cay độc như trước. Bởi vì liên tục vài ngày thiếu mưa, cây cối bên đường đều hiện ra bộ dáng chết lặng, lá cây suy sụp tinh thần mà rũ xuống. Mặt đất khô cằn không có lấy một chút hơi nước, như mặt gương phản xạ uy quyền của thái dương, nướng mặt người từng trận từng trận nóng rực. Một trận gió khô khốc thổi qua, bụi bậm lập tức ùn ùn kéo đến, mờ mịt mà che khuất đường phía trước.

Phưong Khảm che mũi miệng lại, ho khan vài tiếng miễn cưỡng không đem tro bụi hít vào. Bởi vì tiểu long nên y luôn luôn ở trên núi nên chưa từng trải qua nỗi buồn bị thiếu nứơc, không nghĩ tới bên ngoài lại có thể khô hạn nghiêm trọng đến tình trạng này.

Phưong Khảm đang miên man suy nghĩ , đúng lúc bên tai vang lên từng trận rên rỉ suy yếu, nghe lên như là một lão già. Âm thanh đứt quãng mà áp lực, giống như đang gặp phải đau khổ lớn lao. Trái tim Phưong Khảm thương xót lên, lo lắng mà tìm kiếm chỗ âm thanh phát ra .

Rất nhanh ở dưới một thân cây, phát hiện một lão nhân nữa nằm ở dưới cây. Chỉ thấy đối phương mi râu bạc trắng, nếp nhăn trên mặt có thể kẹp chết mấy con muỗi, thân thể gầy trơ cả xương, bộ đồ vải màu xanh lam hơi rộng, giầy dưới chân không nhiễm một hạt bụi, mà ngay cả đế hài cũng là sạch. Lão cong vẹo mà nằm trên cây, cuộn mình ôm lấy chân mình, miệng không ngừng nói lầm bầm.

“Lão nhân gia ngài không có việc gì đi!”

Phưong Khảm một bước xông lên phía trước, ngồi xổm người xuống xem xét tình huống lão nhân . Lão nhân nhìn thấy có người lại đây, tiếng hô to lớn hơn nữa, nét mặt già nua nhăn thành cây hoa cúc héo khô.

“Ai nha, a nha chân của ta, thắt lưng của ta…”

Phưong Khảm nghe vậy, lo lắng mà chìa tay, muốn nhìn một chút xương đùi lão nhân có phải gãy hay không. Còn không có đụng tới, lão nhân lại thét ra tiếng chói tai, bàn tay khô sáp tạo dáng Hoa Lan Chỉ*, thẳng tắp đâm đến chóp mũi Phưong Khảm.

_Hoa Lan Chỉ : ngón cái và ngón trỏ chập lại, mấy ngón sau xoe ra… nhưng mấy vị công công thời xưa.

“Ngươi đừng đụng vào ta!”

Phưong Khảm hoảng sợ, cánh tay cứng ngắc ở giữa không trung không biết làm thế nào mới tốt. Tròng mắt linh hoạt của lão nhân trên mặt đất rất nhanh quét hắn một vòng, trong miệng kêu càng vui mừng, càng không ngừng hô đau, nhưng tuyệt đối không cho phép Phưong Khảm chạm vào chỗ đau của lão.

Phưong Khảm đối với lão nhân cổ quái không có biện pháp, chỉ phải đề nghị nói: “Lão nhân gia nhà ngươi ở phương nào? Ta thay ngươi đi kêu người nhà đến?”

Không nghĩ tới lão nhân hung hăng mà trừng mắt liếc hắn một cái, bất mãn mà kêu la: “Người trẻ tuổi, đây là núi hoang ngươi như thế nào yên tâm để một lão nhân gia ta ở đây? Tại sao ngươi không cõng ta một đoạn đường ? Ở trong thành còn sợ ta không đáp tạ ơn ngươi sao!”

Phưong Khảm có chút dở khóc dở cười, nhưng vẫn là đáp ứng . Mới vừa khom thắt lưng xuống, lão nhân liền trượt lên một chút , động tác như con cá chạch. Phưong Khảm kinh ngạc quay đầu lại, lão nhân lại dùng cái mặt xấu xa đáp lại. Lão không chút khách khí mà ra lệnh, vuốt bả vai Phưong Khảm , trầm giọng kêu: “Đi mau!”

Đi chưa được mấy bước, lão nhân trên lưng lại bắt đầu kêu la: “Người trẻ tuổi, ngươi đi lầm đường!”

“Nhưng mà…” Thành trấn không phải ở bên cạnh sao? Phưong Khảm buồn bực mà nghĩ .

Lão nhân nổi giận, mạnh mẽ gõ đầu Phưong Khảm, phi thường bất mãn.

“Qụeo trái, hẳn là quẹo trái, quẹo phải là Hưng Dương Thành, quẹo trái mới là Tấn Thành ta ở.”

Tấn Thành? Chưa nghe nói qua…

Phưong Khảm càng thêm kinh ngạc . Y ở vùng này sinh sống hai mươi mấy năm, chưa bao giờ nghe nói qua vùng lận cận có nơi gọi là Tấn Thành tồn tại. Hơn nữa con đường này y chưa đi trên trăm lần cũng có mấy chục lần, cơ hồ là nhắm mắt lại đã có thể nhận ra chung quanh … quẹo trái ? Đây là một con đường thẳng a…

Phưong Khảm trong lòng nói thầm , không lay chuyển được lão nhân chỉ phải đi phía trái , đi vài bước nhưng lại ngạc nhiên phát hiện, cư nhiên thật sự có một cái đường nhỏ lẳng lặng mà kéo dài đến địa phương không biết tên —

Con đường này là khi nào thì có? Như thế nào chính mình vẫn chưa chú ý tới?

Đầu đều là nghi hoặc, Phưong Khảm khó hiểu mà quơ quơ đầu, sau đó ở dưới sự thúc giục của lão nhân hướng Tấn Thành xa lạ kia mà đi.

“Người trẻ tuổi, vào thành làm cái gì?”

Dọc theo đường đi lão nhân nhìn chung quanh, bộ dáng thoạt nhìn thật là nhàm chán. Rốt cục lão nhân kiềm chế không được, tìm chuyện cùng Phưong Khảm hàn huyên.

“… Mua quần áo.”

“Kia vừa lúc, lão gia nhà ta đang lúc mở cửa hàng may, ngươi không ngại thì đi xem có cái gì vừa ý! Coi như cho ngươi chút tiện nghi !”

Lão nhân nhẹ nhàng thở ra, nâng cằm vênh váo tự đắc mà la hét, hoa lan chỉ đắc ý chỉ đông chỉ tây. Phưong Khảm cười khổ, thầm nghĩ xem bộ dáng sai sử ngừơi của lão nhân kia, còn tưởng rằng là đại nhân vật cao cao tại thượng, không nghĩ tới cũng là nhân công làm việc .

Thực vật hai bên đường dần dần nhiều hơn, cây cối vùng này sức sống bừng bừng, căn bản không giống bộ dáng gặp khô hạn, bọt nước trong suốt, lá cây mềm mềm đón gió phấp phới. Phương Khảm mở to hai mắt nhìn, đang suy nghĩ bên này có phải có nguồn nước hay không, bên tai đột nhiên truyền đến tiếng hô hưng phấn của lão nhân.

“A, tới rồi!”

Phưong Khảm nghe vậy ngẩng đầu nhìn lại, nhất thời trước mắt sáng ngời. Cửa thành uy nghiêm to như vậy đứng vững ở trước mắt, từng khối khối đá màu xám xây chỉnh tề mà trên tường thành điêu khắc hoa văn may mắn nhiều không đếm được, xung quanh thành rộng lớn có thể cất chứa bốn chiếc xe ngựa. Cửa thành ước chừng cao hai ba trượng rất nặng , phải ngửa cổ lên mới có thể thấy đồng đinh(1) kim sắc trên cửa thành.

_đồng đinh : hai cái khoanh gõ cửa trên cửa hồi xưa, thường màu vàng.

Phưong Khảm chưa từng gặp qua cảnh tượng khí phái như vậy, còn tưởng rằng trên đời này thành trì cũng giống như Hưng Dương Thành, hiện tại xem ra là mình kiến thức nông cạn .

Đi qua đừơng thành , bước vào thổ địa bên trong của thành, Phưong Khảm càng tò mò ,người bên trong thành không nhiều lắm, nhưng là mỗi người đều là một vẻ mặt ưu tú thảnh thơi, tuyệt không giống cảnh cuộc sống hối hả. Bọn họ lười biếng ngồi ở dưới bóng cây, nói với nhau, thường thường dùng ánh mắt tò mò đánh giá người xa lạ này.

Hai bên cửa hàng trưng bày thứ gì đó tinh khiết hiếm thấy: nhân sâm so với tiểu hài tử cao hơn nữa ngừơi, nắm tay to lớn, cây non kết quả vàng … Phưong Khảm không biết gọi nó là gì. Phưong Khảm chỉ hận không lớn nhiều chút, đầu không ngừng xoay tới xoay lui, giống như lão nhà quê lần đầu vào thành , cái gì đều cảm thấy mới mẻ.

Đi đến trứơc một gian cửa hàng may Thủy Ký, lão nhân mệnh lệnh Phưong Khảm dừng lại, vị chủ cửa nhà bên trong ra tiếp đón cũng có vẻ vô công rỗi nghề.

“Ở đây chờ một chút, Trương quản sự đi ra!”

Chủ cửa hàng đứng lên giật mình một cái, khuôn mặt tươi cười chảy nước miếng , tung tăng tung tăng mà chạy đến bên cạnh lão nhân.

“Nha nha, là đại quản gia, lão gia gần đây khỏe?”

“Tốt lắm.” Lão nhân mở lỗ mũi nói lầm bầm vài tiếng: “Trương quản sự, ngươi dẫn ngừơi thanh niên này đi xem, nhìn trúng cái gì thì tính rẻ một chút cho y.”

Chưởng quầy mà nga một tiếng thật dài , ngầm hiểu. Xoay người, híp mắt cao thấp đánh giá Phưong Khảm một phen. Tầm mắt này làm cả người Phưong Khảm không được tự nhiên. Cũng may, chủ cửa hàng rất nhanh thu hồi ánh mắt, không chút để ý mà hỏi: “Hảo, ngươi là muốn quần áo hay là…”

Phưong Khảm nhanh đánh gãy lời của hắn, ngay cả chính y cũng hiểu được ngoài ý muốn. Y nghẹn đỏ mặt, ngón tay run rẩy chỉ cái áo khoác trắng tuyết vừa vào cửa đã đập vào tầm mắt.

“Ách, ta muốn cái này…”

“Úc, người trẻ tuổi ngươi cũng thật tinh mắt, quần áo này chỉ dùng tơ lụa thượng đẳng bên Giang Tô làm.” Trương chưởng quỹ ân cần mà khen tặng , híp mắt lại vẻ mặt đầy hoài nghi. Phưong Khảm có chút ngượng ngùng, khuôn mặt hơi hơi nóng lên, xiết chặt túi tiền trước ngực .

“Phải… Phải bao nhiêu tiền…”

“Đại quản gia đã mở miệng, ta liền thu tiền, không mắc, ba mươi lượng bạc.”

“Tam… Tam…” Phưong Khảm hút sâu một hơi khí lạnh vào tới phổi, ngay cả nói cũng nói không xong.

Mắt lão nhân liếc liếc bộ dáng Phưong Khảm, cười lạnh một tiếng. Lão dùng giọng điệu ban ân, chậm rãi mà mở miệng: “Người trẻ tuổi, nếu tiền không đủ , ta cho ngươi mượn.”

“Không được, không được.”

Phưong Khảm liên tục cự tuyệt, trong lòng có chút không tiếp nhận.

Lão nhân trừng mắt, trong ngực kịch liệt phập phồng cao thấp, trở tay đập cái bàn liền tạo ra tiếng vang chấn động

“Ngươi cho là mượn không sao, ngươi phải cùng ta quay về làm nhiệm vụ, chỉ làm bảy ngày, ta xem ngươi là một nam nhân ngay thẳng không tồi mới cho ngươi cơ hội này!”

Phưong Khảm ngạc nhiên, làm công bảy ngày liền có ba mươi lạng, trên đời này nào có chuyện tốt như vậy? Chính là lão nhân kỳ quái kia , sợ là rất khó ở chung. Hơn nữa… lúc vô ý trong đầu liền hiện ra khuôn mặt Ngao Lan.

Lỗ tai Phưong Khảm có chút hồng, đang định cự tuyệt, nhưng là nghĩ đến tiểu long lên trời sẽ được chăm sóc kỹ lương, mà Ngao Lan… Hiện ở nhà chỉ còn lại có hắn … Nghĩ nghĩ liền thở dài, Phương Khảm phiền não mà kéo kéo tóc, cảm thấy được hiện tại có chuyện làm cũng tốt, ít nhất sẽ không bởi vì không có việc gì mà suy nghĩ miên man.

“… Tốt, vậy phiền toái ngài .”

Nghe vậy, lão nhân miệng liền cười , như giải quyết được cái vấn đề khó giải, hoa lan chỉ lại đắc ý loay hoay.

“Hảo, hảo, tiểu tử, ngươi đi theo ta!”

Lão nhân từ chỗ chưởng quầy tiếp nhận bao áo khoác lụa trắng, trở mình nhét vào trong lòng Phưong Khảm . Không đợi Phưong Khảm cự tuyệt, liền sửa lại phần lưng của Phương Khảm cho thẳng, lão đi phía trước thét to lệnh hướng phủ đi đến.

Phưong Khảm bất đắc dĩ, chỉ phải theo lão nhân cổ quái lại kiêu ngạo này, đi vào một tòa đình viện thật sâu trong căn nhà lúc trước, từ cửa bên đi vào.