Ngộ Long Ký

Chương 4




Phụ tử cùng lẳng lặng nhìn long ảnh biến mất, sắc trời tối sầm xuống, nắng chiều dần buông, vạn điểu bay về, bốn phía lập tức an tĩnh lại, ngay cả thanh âm côn trùng cũng không thể nghe thấy.

“Lan Lan đi rồi, ông nội cũng đi rồi.” Phương Long dựa vào người Phương Khảm, rầu rĩ nhìn khoảng không trước mắt.

Cuối cùng, một đạo sáng mờ biến mất sau dãy núi cao, ánh trăng như phủ một tấm lụa mỏng lên màn đêm, vạn vật cũng dần trùng xuống.

Tâm Phương khảm cũng vậy.

“Long nhi muốn cùng đi với bọn họ sao?”

“Không, con muốn ở cùng phụ thân, con là bé ngoan mà .” Phương Long trả lời thật rõ ràng, giống như là đang muốn chứng minh mình rất ngoan, chu môi lên thơm chụt một cái, dây đầy nước miếng lên mặt cha hắn.

Phương Khảm nhếch môi, nở nụ cười. Áp lực trên vai lập tức biến mất, tâm tình cũng thoải mái lên.

Có đứa con như vậy, còn cầu gì nữa?

Ban đêm đến, gió lạnh đột nhiên thổi, côn trùng liên tiếp kêu râm ran. Trong sương phòng, nơi nghĩa trang không ngừng truyền ra tiếng của Phương Long cùng tiếng cười sang sảng của Phương Khảm, một cảnh tượng hoà thuận vui vẻ.

Ở chỗ tối kia, một ánh mắt màu hổ phách không nhúc nhích, nhìn chăm chú vào cảnh tượng trong sương phòng, rắn lục nho nhỏ không thể nói rõ mình là ghen tị hay là gì, trong đầu một mảnh ê ẩm. Hắn ở trong gió lạnh rụt lui đầu, lúc lắc đuôi quyết định trở lại ổ của mình.

Một trận lệ phong thổi đến, một bóng đen như ẩn như hiện trong rừng cây cối lướt qua, đi đến đâu đều lưu lại một mạt sương lạnh, rắn lục run lên, lớn tiếng kêu gọi: “Thanh Phong huynh, Thanh Phong huynh!”

Vừa dứt lời, giữa không trung liền xuất hiện một gió lốc kì lạ, xoay tròn rồi quay đầu lại. Cuối cùng dừng lại trước mặt rắn lục, biến thành hình, lộ ra khuôn mặt thật.

Chỉ thấy người này nhìn như mười lăm mười sáu tuổi,một thân y phục tơ lụa hồng, một thân ngọc cốt băng thanh, nõn nà thắng tuyết. Khuông mặt đại mỹ nhân, hé ra miệng anh đào, mắt như làn thu thủy, mi như núi đại, thân như cành liễu mảnh mai , mái tóc đen thật dài bện thành một chùm, quấn quanh trên thân mình trong suốt như rắn nước . Nhưng làm cho người ta cảm thấy ngạc nhiên hơn cả, là trên tay hắn thế nhưng quấn Lan Hoa Chỉ.

“Úc, là Trúc huynh a, ta đang muốn đi nghĩa trang tìm ngươi đây? Thủy Nguyệt quân mỗi ngày tính toán, năm nay nơi đây sẽ đại hạn. Ngươi nên nhanh chóng chuẩn bị sẵn sàng.”

Thanh Phong nâng cằm, thanh âm trong trẻo, nhưng lạnh lùng nói ra ý đồ mình đến đây. Hắn chớp một bên mi, tròng mắt dạo qua một vòng, suy nghĩ tại sao không thấy bóng dáng rắn lục. Bỗng nhiên khóe mắt liếc nhanh một cái, cúi đầu xuống, đánh giá bộ dáng chật vật của rắn lục trên cỏ, rốt cục nhịn không được che miệng khanh khách cười không ngừng.

“Trúc đệ, ngươi như thế nào biến thành bộ dáng này?Cứ như là tổn hại đạo hạnh mấy trăm năm rồi ấy. Nên sẽ không phải là vì Châu muội tu hành mà mệt đi.” Thanh Phong trào phúng , giả bộ nhìn xung quanh. Sau đó lại chớp một bên mi, phát hiện có chút không thích hợp , Lan Hoa Chỉ bắn ra, lạnh lùng nói : “Sao không thấy Châu muội đâu?”

Đồ ẻo lả! Rắn lục âm thầm nguyền rủa Thanh Phong. Hắn như thế nào không biết Thanh Phong vẫn vì lúc trước Châu muội cự tuyệt hắn mà canh cánh trong lòng, những năm gần đây, ỷ vào thân phận người hầu Thủy Nguyệt quân mà không ngừng đối bọn họ vênh mặt, hất hàm sai khiến. Nhưng thời gian đã trôi qua lâu rồi, y nghĩ đến tình cảnh mình bây giờ, Thanh Phong giống như thanh cọc cứu mạng của hắn, nên cũng không muốn cùng hắn so đo cái gì. Lập tức trưng ra vẻ mặt đau khổ, than thở hướng về phía Thanh Phong nói ra nỗi khổ tâm.

“Ai, Thanh Phong huynh có điều không biết. . . . . . Ta cùng Châu muội gặp chuyện , Chu muội ba năm trước đây đã hương tiêu ngọc vẫn( kiểu như là người đẹp nhưng lại chết yểu) , tu vi của ta tổn thất gần nửa, ngay cả nhà cũng bị một con rồng cùng một người chiếm lấy . . . . . .” Nam nhi không thể rơi lệ chính là chưa tới lúc quá thương tâm, nói xong rắn lục nhịn không được rơi lệ lã chã.

“Đây là có chuyện gì?”. Thanh Phong hoảng hốt, giấu đi khuôn mặt tươi cười. Rắn lục lập tức thêm mắm thêm muối mà đem chuyện khi Phương Long sinh ra mang theo sấm chớp, còn có biến cố phát sinh lúc sau, như thế như thế nói một phen, Thanh Phong sắc mặt đại biến, Lan Hoa Chỉ cũng quên niết.

“Đây chính là đại sự, ta phải bẩm báo Thủy Nguyệt quân.”

Nếu để Phương Long này phá hủy đại sự của Nguyệt quân cũng không được.

Nghe xong, Thanh Phong rời đi. Rắn lục như thế nào có thể buông tha cho cái cọc cứu mạng cuối cùng này? Hắn xông lên, mặt dày bò lên mắt cá chân Thanh Phong, một phen nước mắt nước mũi cầu xin.

“Ai nha, Thanh Phong huynh. Lão đệ ta ngày ngày bị ma long kia khi dễ, khổ không nói nổi, ngươi đi xin chỉ thị của Thủy Nguyệt quân, nếu ngươi không sớm đi, cái mạng nhỏ của ta sớm sẽ bị ma long ngoạn chết mất thôi!” Từ ngày long sinh ra tới nay, hắn không có một ngày không sống trong nước sôi lửa bỏng, ngày ngày bị cái tên tiểu thí long kia làm món đồ chơi không bóp thì nặn.Cứ như vậykết quả là hắn đích ăn cũng không có hứng, vài năm trở lại đâythân rắn ước chừng gầy đi một vòng, vảy cũng rớt vài phiến. Thật sự là thê thảm.

“Như vậy. . . . . .” Thanh Phong mặc dù không thích rắn lục này, nhưng xem như nể mặt mũi Châu muội đã chết, vẫn là động lòng trắc ẩn. Nhãn châu của hắn bỗng xoay động, nảy ra ý hay.”Ta đây giúp lão đệ một phen.”

” Giúp như thế nào?”

Thanh Phong thần bí cười cười, bắn đạn ngón tay, trong mắt hiện lên bảy phần khinh miệt, ba phần hưng phấn.

“Nhân loại thực rất ngu muội, chỉ cần kích động một chút. . . . . .”

Đông thôn dưới chân núi sao?

Sáng sớm, một đạo sĩ từ bên ngoài tới, tự xưng không gì làm không được, thông cổ kim biết, thiên mệnh có chút linh nghiệm.

Năm nay có chút kỳ quái, mùa mưa đã qua hơn nửa, trời lại chậm chạp chưa cho mưa xuống, mắt thấy sông nhỏ trước thôn dần khô cạn, hiện ra lòng sông khô nứt, đất vườn mỗi ngày qua khô héo, trong thôn trần ngập không khí nôn nóng, nhìn thấy đạo sĩ thần tiên như vậy, như thấy Bồ Tát cứu mạng.

Đạo sĩ cũng như là lường trước được sự việc, cầm kiếm gỗ múa may vài cái, liền rơi xuống vài giọt mưa. Chính là không bao lâu liền ngừng. Trong lòng mọi người nóng như lửa đốt, nghĩ đến đạo sĩ ngại thiếu tiền, gom lại một chút, miễn cưỡng góp thêm mấy đồng, nhưng đạo sĩ kia lắc đầu cự tuyệt , nói nơi này có quái vật gây hạn hán, cho nên cầu mưa không có hiệu quả, chỉ cần loại bỏ quái vật gây hạn hán kia, mùa mưa không cầu liền đến.

Phụ cận có quái vật gây ra hạn hán! Trong thôn mọi người bàn tán xôn xao, lòng đầy căm phẫn, mài đao soàn soạt, kêu la muốn đem quái vật gây hạn hán kia thiêu sống. Vào ban đêm, trưởng thôn đem tất cả tráng niên nam tử tụ tập một chỗ, ăn uống no say. Đợi cho cơm rượu no nê, mọi người mang theo hào khí có vài phần men say, giơ cây đuốc, theo chỉ thị của đạo sĩ lặng lẽ vào núi, đi vào nghĩa trang tiêu diệt quái vật gây hạn hán.

“Xà xà, ngươi ở nơi nào?”

Bốn tiểu trảo của Phương Long lắc lắc đi loạn, cái đuôi vung vung, mắt thì nhìn chằm chằm mặt đất, khi thì ở trong bụi cỏ xục xạo. Không có xà xà, trong lòng hắn không thoải mái, ngẩng đầu nhìn trời, trăng đã lên đến điỉnh đầu, nếu còn đi xa hơn nữa, phụ thân sẽ lại dùng gậy trúc đánh vào mông hắn.

“Xà xà mau ra đây, cùng ta đi ngủ ác!” Phương Long đề cao thanh âm, có chút không kiên nhẫn.

Âm thanh vang vọng trong rừng cây xuyên qua màn đêm, đá, cây cỏ lại quay trở về lỗ tai Phương Long. Phương Long kìm lòng không được rụt đầu, thật cẩn thận quan sát. Đêm nay rừng cây im lặng quỷ dị, hơi thở ngân nga nhẹ nhàng theo lỗ mũi thở ra, liền biến thành khói trắng xoá, lượn lờ hướng về phía trước bay lên bốn phía. Khí hậu này, ban đêm trong núi tuy rằng lạnh, nhưng cho tới bây giờ chưa bao giờ lạnh đến độ như thế này.

Hơi thở thành sương. . . . . .

Phương Long tò mò nhìn khói trắng do chính mình phun ra, vươn móng vuốt lung tung quơ một cái, đánh tan mạt khói trắng kia, nhịn không được khanh khách nở nụ cười.

Trong bóng đêm tựa hồ có người cực kỳ khinh miệt hừ một tiếng.

Phương Long dựng cái lỗ tai lên, quay đầu lại, nghe ngóng thanh âm.

Thình lình, một cỗ gió lạnh thổi qua bên tai Phương Long , lưu lại hoa ngân nhợt nhạt. Máu đỏ tươi lập tức chảy ra, nhuộm đẫm thành một màu hồng chói mắt. Phương Long gắt gao nhìn chằm chằm bóng người hiện ra giữa cuồng phong , tất cả lực chú ý của hắn đều tập trung ở vật xanh biếc quen thuộc mà bóng đen đang cầm trong tay.

“Xà xà là của ta !” Phương Long nổi giận đùng đùng quất cái đuôi, hắn không rõ vì sao xà xà lại ở trong tay quái vật này, lại vẫn không nhúc nhích. Hắn bất an thử nha, trong cổ họng phát ra long ngâm, cảnh cáo đối phương nhanh đưa xà xà lại.

“Của ngươi?” Thanh Phong cười nhạt, toàn thân tao nhã hóa thành một cỗ gió mát, lướt qua ngọn cây.

Con rắn tức giận đến gào khóc kêu to, trên núi này trừ bỏ phụ thân, có ai dám bất kính với hắn ba phần? Lần đầu tiên gặp được kẻ dám can đảm khiêu khích quyền uy của hắn, Phương Long quả thực giận đến sôi lên, thề phải cho cái tên kia biết tay. Một hơihít sâu, hắn cũng không nghĩ ngợi lát nữa phụ thân có thể hay không đánh vào mông , thân nhảy lên, theo hướng Thanh Phong đuổi theo.

“Long nhi?”

Phương Khảm đi tới tìm người chỉ thấy được hai bóng đen chợt lóe mà qua, vài lọn tóc vì ngọn gió thổi qua mà bay lên, che khuất ánh mắt. Đợi cho hắn vuốt tóc qua, định nhãn nhìn xung quanh, hai bóng đen đã sớm vô tung vô ảnh. Phương Khảm bất đắc dĩ chống thắt lưng, thở dài. Phương Long mỗi đêm trước khi đi ngủ cũng không an phận. Phương Khảm thở dài , quay về phòng cầm cái ghế đẩu, xắn lên tay áo, đặt mông ngồi ở cửa, bộ dáng hệt như một người canh giữ cửa. Nghĩ đến đợi lát nữa thảm trạng Phương Long bị đánh, nước mắt nước mũi bay tứ tung, Phương Khảm nhịn không được nở nụ cười, trong lúc vô tình nhưng lại đem bộ dáng mặt mũi bầm dập của người nào đó so sánh. (Chi Chi : trùi ui sao lại gở mồm thế cơ chứ )

Kỳ thật. . . . . . Phụ tử bọn họ không phải giống nhau bình thường.

Phương Khảm lắc lắc đầu, đem *** long kia từ trong đầu vứt ra.

Nhưng càng cố không nghĩ đến, hình ảnh *** long kia lại càng rõ ràng. Mắt phượng ngả ngớn kia tựa tiếu phi tiếu ở trong đầu lắc lư, Phương Khảm hơi hơi đỏ mặt, lúc ấy bởi vì tức giận mà không có ý muốn bận tâm, hiện tại hồi tưởng, kỳ thật. . . . . . Bộ dáng *** long kia kì thật rất nam tính. (* cười nguy hiểm*)

Ta đây là trúng tà gì a?

Đột nhiên phát hiện ý nghĩ của chính mình, Phương Khảm kinh ngạc, lập tức xanh mặt, ý đồ đem ý nghĩ quỷ dị kia đánh bật ra khỏi óc.

Phương Long nghẹn đỏ mặt, sử dụng hết sức bình sinh đuổi theo phiá sau Thanh Phong , tứ chi long rất nhanh, cơ hồ nhìn không thấy vận động. Cảnh vật bốn phía sượt qua , bỏ lại phía sau rất nhanh. Tuy nói như thế, thân ảnh quỷ mị của Thanh Phong, vẫn như ẩn như hiện ở phía trước, hắn như là cố ý, đi một chút lại dừng lại, thỉnh thoảng định thần quay đầu lại, nhìn xem Phương Long có tiếp tục theo sau không.

Bị đùa bỡn như thế, Phương Long nổi giận lôi đình, nghiến răng nghe kèn kẹt. Hai người ở trong núi lướt qua, Phương Long bị lửa giận đốt đỏ con mắt không có phát hiện bọn họ bay nhanh, tiếp cận một đám khách không mời mà đến.

Không trung hắc ám nhiễm một mảnh hồng quang, giống ánh nắng khi chạng vạng lộng lẫy mà sáng lạn, mang theo lí trí xao động, che kín vẻ lo lắng về điềm xấu. Một hàng đuốc dài dọc theo sơn đạo uốn lượn chiếu ra hồng quang, ánh kim hồng chói mắt, mặt mỗi người đều đỏ, nhiệt khí mạnh mẽ chậm rãi từ khuôn mặt lan tràn tới toàn thân. Bọn họ vào nơi hoang sơn dã lĩnh này đã cảm thấy bất an, nhưng nhìn đến những người đồng hành bên người lại cảm thấy được hào khí hàng vạn hàng nghìn, không gì làm không được. Một đám người ngẩng đầu hùng dũng oai vệ tiến vào bên trong núi.

Hàng dài này tiếp cận Phương Long càng ngày càng gần.

Phương Long không nghi ngờ vẫn tiếp tục đuổi theo, Thanh Phong lại giả dối nở nụ cười.

Một cái thân xác của thần long, đáng tiếc thiếu một bộ não. Thanh Phong khinh miệt nghĩ, bày ra Lan Hoa Chỉ tao nhã , trầm trụ một hơi, tay áo dài tung bay, cả người hóa thành một trận cuồng phong, tinh lực dồi dào mà hướng tới đám người trước mặt phóng đi. Đột nhiên thân ảnh biến đổi, ở gần mặt đất mà chuồn chuồn lướt nước(hời hợt) , ngay sau đó biến mất trong sương đêm mờ mịt .

Mọi người đang tỉnh tỉnh mê mê chỉ cảm thấy một trận cuồng phong thổi qua, liền đuổi theo. Sau đó không hẹn mà gặp Phương Long.

Phương Long dọa nạt, trước mắt hừng hực một ngọn lửa vừa lúc che ở phía trước, hắn nhất thời thu không được thế đi, vội vàng rẽ sang bên trái, đầu đụng vào cái cây bên cạnh, phát ra một thanh âm thật lớn , đánh rơi xuống một chiếc lá non nửa màu vàng, nửa màu lục.

“Người nào! Mau ra đây.”

Đám người chấn kinh không nhỏ, cùng la to lên. Sau một lúc lâu, mấy người gan lớn một chút mới cầm lấy cây đuốc, cẩn thận đi tới, quay đầu nhìn xung quanh một chút.

Xung quanh không thấy được gì, chỉ thấy một tiểu thú giống như xà bình thường, dùng móng vuốt kín vảy ôm kín đầu, run rẩy dưới tàng cây. Nó giống ngựa nhưng không phải ngựa, giống hươu mà không phải hươu, trên đầu còn có ba cục u nhỏ, vừa thấy là biết không phải động vật sơn dã bình thường. (Chi Chi : làm ơn đi, người ta đây là rồng đấy =.=’’)

“A! Quái vật gây hạn hán xuất hiện !”

Một thôn dân hét rầm lêm, kinh hoảng đến mức không dám nhìn đến tột cùng là gì, đã đánh rơi cây đuốc, ngã chạy về phía đội người. Đám người xôn xao một trận, cuối cùng trưởng thôn ra mệnh lệnh, nắm chặt vũ khí trong tay tạo thành nửa vòng tròn vây quanh tiến lên.

Phương Long dưới tàng cây ôm lấy đầu bị cụng đau, ánh mắt chớp đã chảy ra nước mắt. Ô ô, trên ót nổi lên mấy cục u, vừa hồng vừa đau . Hắn bỉu môi , đang muốn chạy về nhà cho phụ thân vù vù, lại phát hiện chung quanh tràn ngập không khí bất đồng, khẩn trương.

Hết nhìn đông tới nhìn tây, phát hiện một đám người không chậm rãi hướng về phía hắn xúm lại, biểu tình trên mặt bọn họ cũng không thiện ý. Tuy rằng hắn bất quá là một ấu long, nhưng trời sinh giác quan thứ sáu của thần thú cảnh báo cho hắn biết có nguy hiểm.

Nước mắt Phương Long lập tức ngừng chảy, vảy phản xạ căng cứng lại.

“Yêu quái!”

Trong đám người một trận ồn ào, mỗi một âm thanh đều là run rẩy. Trong ánh mắt thôn dân tràn ngập căm hận, nhưng nhiều hơn nữa chính là sợ hãi, bọn họ khẩn trương xiết chặt vũ khí trong tay, nhốn nháo , thúc giục người bên cạnh, chân mình thì bước được nửa bước lại lui trở về.

Lần đầu tiên nhìn thấy nhiều người có ý đồ không tốt như vậy, Phương Long có chút khiếp đảm, nhưng vẫn là vững vàng bày ra một bộ mặt ra vẻ trấn định, rít gào:

“Ta không phải yêu quái!”

Những lời này hiển nhiên không thể làm mọi người tin phục, sợ hãi trong mắt bọn họ càng sâu.

Quả nhiên là yêu quái, cư nhiên sẽ nói tiếng người!

Trong đầu bọn họ, ý nghĩ trảm ma trừ yêu càng thêm kiên định .

“Đánh chết yêu quái.”

Trong đám người không biết là ai kêu một tiếng, thôn nhân như được cổ động xông lên, thanh âm ứng hòa vang lên liên tiếp, giống sóng thần mãnh liệt mà đến, cơ hồ đem thanh âm nhỏ yếu của Phương Long hoàn toàn đánh tan.

“Đánh chết hắn!”

“Đánh chết hắn!”

Tiếng gầm cùng ánh lửa hồng thẳng thấu tận trời. Quang mang của cây đuốc đỏ sẫm chiếu rọi xuống mỗi lưỡi dao sắc bén, thậm chí mỗi một ánh mắt đều phản xạ ánh sáng màu huyết tinh.

Phương Long gì cũng không có làm sai a. . . . . . Phụ thân không phải đã nói chỉ có làm sai mới bị đánh sao?

Ủy khuất, các ý niệm cứ thế ở trong đầu Phương Long không ngừng bồi bồi. Quay đầu lại nghĩ muốn tìm kiếm đáp án, lại phát hiện phụ thân không ở bên người. Mà bên người, giờ phút này, là một đám thôn nhân như lang như hổ.

Nhìn đến trên mũi đao nhọn, Phương Long cảm thấy khẩn trương, sâu trong yết hầu phát ra âm kêu uy hiếp đã không thể che dấu kinh hoảng trong mắt, chính là long tộc kiêu ngạo không cho phép hắn biểu lộ ra một tia khiếp đảm, cho nên, tuy rằng tứ chi bị đánh, nhưng hắn vẫn là chặt chẽ đứng trên mặt đất, vô tình khiêu khích những con người tay cầm hung khí này.

Mọi người cùng Phương Long giằng co , hình thành một vòng vây, một chút cũng không dám lơi lỏng. Phương Long dựa lưng vào đại thụ, khẩn trương vẫy vẫy đuôi, gầm rú, phô ra răng nanh trắng dày. Song phương đều đang chờ đợi cơ hội ra tay.

Đột nhiên một trận lệ phong thổi qua. Ngay sau đó trong đám người phát ra kêu thảm thiết, một nam tử thân hắc y ma xui quỷ khiến té ngã trên mặt đất, bị đao của chính mình cắt vỡ yết hầu, chảy ra một mảng huyết. Biến đổi này khiến tất cả mọi người sợ ngây người.

Phương Long cũng mạc danh kỳ diệu, mùi máu tươi gay mũi khiến hắn rất khó chịu.

Có đại hán đẩy đám người ra vọt lên trước, miệng bi bi thiết thiết hô tên hắc y nam tử, đến khi đến bên người, lại phát hiện hắc y nam tử đã không còn hơi thở.

Quá đau buồn, đại hán khóc to vài tiếng, mất đi lý trí, ánh mắt cừu hận hướng về phía Phương Long vô tội.

“Yêu quái! Lão tử muốn giết ngươi báo thù cho Kim đệ !” Một tiếng rống to, đòn gánh bát khẩu thô hướng đầu hắn đánh xuống.

Phương Long hoảng sợ, vội vàng tránh đi đòn gánh, trở đuôi đánh ngã đại hán lỗ mãng này.

Đại hán ngã mông chổng lên trời, một hồi lại đứng lên, lại xông lên phía trước, dùng sức chân đạp xuống một cái hố sâu.

Mọi người giống như lập tức tỉnh ngộ, đều cùng đại hán xông lên, bất chấp tất cả cầm nông cụ tiến đến, chém xuống đầu hắn.

Phương Long lúc đầu còn chống đỡ được, thậm chí cảm thấy như vậy trên trốn dưới né rất kích thích, dù sao phản ứng của long tộc, phàm nhân cũng thể so sánh được . Hắn vui vẻ, căn bản không nghĩ cách trốn thoát, thừa dịp lại đông quay bên này,tây chạm bên kia, đùa giỡn một đám thôn dân, khiêu chiến cực hạn của mỗi người.

Thôn dân bị chọc giận, phối hợp càng thêm ăn ý. né tránh , sau đó xông nhanh lên, một lúc sau, cho dù là Phương Long cũng đã kiệt sức.

Tốc độ né tránh của Phương Long dần dần chậm lại, vài lần đều là miễn cưỡng né tránh. Phương Long thầm nghĩ không ổn, buông ý niệm vui đùa trong đầu, cố sức hướng tới bên ngoài vòng vây phi ra. Nhưng là hắn đã bỏ lỡ thời cơ tốt nhất để thoát đi, lần lượt bị tóm trở lại, mỗi người một đòn đánh xuống, giống như không có chừng mực.

Phương Long rốt cuộc không giữ cái gì long tộc uy nghi nữa, chật vật đông trốn tây tránh dưới thái đao, đòn gánh bay tứ tung giữa không trung. Sau đó một thái đao hướng mặt hắn đánh xuống, Phương Long miễn cưỡng tránh đi. Lại không đề phòng, bên cạnh một sài đao bổ vào tiểu đuôi của hắn.

Phương Long rốt cuộc nhịn không được, oa một tiếng khóc ra.

“Cha a a a a a!”

Tiếng sấm ầm vang long trời lở đất vang lên, phá vỡ cả vòm trời, như tiếng rống giận ngập trời. Sấm chớp múa may trong mây, cuồng bạo đánh xuống những phàm nhân bình thường, chiếu sáng cả tòa núi non.