Ngỡ Là Yêu

Chương 19: Chương #19: Tôi đã trải qua bao ...




Tôi đã trải qua bao nhiêu sự đau đớn, nhưng cái ngày mẹ tôi nhắm mắt xuôi tai chính là sự mất mát to lớn. Tôi và các chị đều khóc rất nhiều, con ba tôi… ông ấy lại không hề tỏ ra một chút yếu lòng như chúng tôi. Ông đứng ra lo hậu sự, tiếp đãi mọi người đến viếng, uống chút chén rượu cùng hàng xóm.
Tôi cứ thế quỳ bên linh cữu của mẹ, tám năm tôi không một lần quay lại, tôi cứ ngỡ rằng gia đình sẽ không bao giờ tha thứ cho tôi, tôi cứ thế lao đi không một chút suy nghĩ của một đứa trẻ chưa kịp trưởng thành. Lúc mà tôi nhận ra, thì mẹ đã đi xa, rất xa, để lại cho tôi bao nhiêu hối tiếc, hối hận.
Sau tang lễ, tôi cũng phải quay lại chỗ làm cũ, tôi đã nghĩ quá lâu rồi. Đêm đó tôi muốn nói chuyện với ba về việc ngày mai tôi sẽ đi. Kể từ khi mẹ mất ông đã chẳng hề nhìn tôi một lần, cũng chưa từng nói một câu.
“Ba, ba ngủ chưa.”
Tôi ngồi lên chiếc ghế đặt cạnh đi vang, ba tôi dường như bao năm qua vẫn một mình ngủ trên nó.
Tôi không nghe tiếng trả lời, có lẽ ba đã ngủ rồi.
Vừa định quay vào trong, tôi như nghe được tiếng nấc lên từ phía đi vang, cuối cùng thì tôi cũng đã thấy ông khóc, tôi không kiềm được cũng khóc theo.
“Ba, con xin lỗi… đáng ra con đã nên quay về sớm hơn.”
“Đưng gọi tao là ba, tao không có đứa con bất hiếu hư hỏng như mày.”
“Ba mắng con cũng được, đánh con cũng không oán trách. Con chỉ mong ba đừng bỏ mặc con, đừng xem con như một kẻ vô hình, con xin lỗi… xin lỗi ba, xin lỗi mẹ.”
Tôi quỳ xuống khóc lớn, ông im lặng không đáp.
Hôm sau tôi rời khỏi nhà, lúc này ba tôi đã ra ngoài từ rất sớm, vậy là tôi không thể chào ông trước khi đi. Anh Nam nhất định muốn đưa tôi đi dù tôi đã ra sức từ chối, nhưng thành ý và ánh mắt của anh khiến tôi không tìm được lí do.
“Xong hết rôi, lên xe thôi.” - Anh mỉm cười nói.
“Em cứ phiền anh mãi, em rất ngại luôn.” - Tôi đáp.
“Không đâu, hôm nay anh cũng có việc gần nơi em ở.” - Anh mở cửa xe cho tôi.
Là anh viện cớ cho tôi bớt ngại hay là sự thật tôi đều cảm thấy anh thật sự là con người rất tốt. Tôi thầm hâm mộ anh, đẹp trai, nhà giàu, công việc mơ ước, tương lai tươi sáng...là kiếp trước anh có tu ư?
“Em ở bên trong nơi làm việc luôn sao?”
Tôi gật đầu: “Em ở trong nhà hàng luôn ạ. Ngoài em ra còn có một số nhân viên ở xa nhà nữa. Thật ra cũng không thoải mái nhưng em đã quen rồi.”
“Hay là em nghĩ đi, đi học lại.” - Anh nói.
Tôi suy nghĩ vài giây, con người anh sinh ra đã đuợc gia đình bao bọc. Còn tôi hiện tại, phải tự mình lo cho bản thân, lại nói công việc của mọi kẻ ít học thật sự vất vả.

“Em đừng nghĩ đến chuyện tiền bạc, anh sẽ nuôi em.” - Anh lại nói.
Tôi tròn mắt nhìn anh, là anh đang thương hại tôi ư?
“Anh Nam, em cảm ơn anh đã nghĩ cho em, nhưng cuộc sống của em, em sẽ tự mình lo liệu… Em sẽ luôn nhớ những gì anh đã giúp em, nhưng bao nhiêu đây đã là quá nhiều, em không muốn nợ anh hơn nữa.”
“Lâm, anh cảm thấy rất tiếc cho em. Anh từng kèm em nên anh biết sức học của em, nếu em cố gắng tương lại em sẽ rất tốt. Chưa gì là muộn nếu em còn cố gắng.”
Tôi không đáp, việc này sao có thể xay ra.
Chiếc xe đậu trước nhà hàng nơi tôi làm việc. Tôi không mời anh ghé vào bởi tôi nghĩ không tiện. Anh cũng chào tôi rồi cho xe rời đi.
Cuộc sống của tôi quay về giống như trước kia. Tôi cũng một phần nào không còn lo nghĩ về Quốc Huy… dù anh đã quay về nước, nhưng nơi này xa thị trấn kia như vậy. Nhân duyên ra sao, cũng khó chạy đến.
“Lâm, có người tìm kìa.”
Tôi đang tính toán về giá cả mua hàng thì nghe Thảo gọi. Khi ra ngoài thì nhìn thấy anh Nam đang ngồi đợi tôi ở bàn trong cùng, bọn nhân viên phục vụ khúch khích cười nói ngắm nhìn anh. Vâng, từ khi tôi ở đây, anh là người đầu tiên đến tìm kiếm tôi.
“Anh Nam, hôm nay anh không đi làm sao?”
“Anh đuợc nghĩ phép. Có việc đi ngang nên ghé thăm em.”
“Em rất ngạc nhiên đó, em nghĩ sẽ rất lâu mới gặp lại anh.”
“Anh muốn mua vài thứ linh tinh để trang trí nhà, em giúp anh đi chọn nhé.”
Tôi đang làm việc, nhỏ Linh nhanh chóng nhào ra như vừa nghe lỏm đuợc chuyện của tôi: “Mày đi đi, việc đang dở dang tao tính cho.”
“Nhưng…”
“Nhưng cái gì, không phải mày kể anh Nam giúp mày rất nhiều hả, hôm nay có dịp trả ơn lại không mau chóng thay trang phục đi.”
Nhỏ Linh nhanh chóng kéo tôi vào phòng tắm. Tôi định sẽ mặc áo thun và quần jean đơn giản như thường ngày. Nhỏ Linh một mực ép tôi mặc cái đầm trễ vai của nhỏ, gương mặt cũng trang điểm rạng ngời, trước khi tôi bước ra lại xịt thêm nước hoa lên người tôi.
“Chỉ là đi mua vài thứ linh tinh, có cần phô trương quá không?” - Tôi nhìn trong tấm gương phản chiếu trên cửa.
“Con điên này, anh Nam đẹp trai phong độ, lại chạy chiếc xe vài tỷ. Mày đi cùng anh ấy, bản thân không sợ mất mặt cũng nên giữ thêt diện cho anh ấy chứ.”
“Biết vậy khi nãy từ chối cho xong.”

Tôi bước ra thì anh Nam cũng đứng lên. Anh nhìn tôi hơi cười rồi nói: “Đi thôi.”
Anh đưa tôi đến một cửa hàng trang trí nội thất. Những bộ đèn chùm sáng bóng lung linh, những chiếc ghế lười ngộ nghĩnh đáng yêu, tất cả đều xa hoa sang trọng…
Khi anh mua thứ gì, đều muốn tôi chọn lựa, ngạc nhiên hơn khi tôi chọn thứ nào anh đều mua thứ đó.
“Dạ thưa anh chị, bên em đang có chương trình khuyến mãi, mua giường tặng chuyến du lịch cho cặp đôi. Chiếc giường này đuọc thiết kế vừa phải và hiện đại, đảm bảo mang đến giấc ngủ ngon cho hai vợ chồng.”
“Chung tôi không phải vợ chồng.”- Tôi nhanh chóng chỉnh lại.
“Chị lại đùa, rõ ràng ông xã chị rất chiều chị. Nãy giờ chị chọn loại nào anh cũng chiều ý. Quả thật rất tuyệt vời.”
Anh chỉ cuời cuời, xoa đầu tôi rồi nói: “Giường này hơi bé, tôi muốn loại to hơn một chút, sẽ thoải mái hơn.”
“Anh mua cho hai bác à?” - Tôi hỏi.
“Mua cho anh?”
“To thế này anh nằm không đủ sao, còn muốn cái to hơn.”
“Anh chuyển công tác, sẽ làm ở bệnh viện K.T”
“Không phải là bệnh viện gần đây sao?”
Anh gật đầu: “Anh đã tìm được nhà, chỉ cần thay đổi nội thất là có thể ở.”
Chúng tôi lựa chọn nội thất, đa số lại là tùy ý tôi chọn, anh đều không có ý kiến. Anh đưa tôi về nhà anh, ngôi nhà này nếu thuê cũng giá không thấp, đúng là bác sĩ có khác.
“Anh thuê ở đây để ở một mình sao?”
“Anh không thuê, là anh mua nó.”
Tất nhiên tôi choáng váng một chút, nhưng nghĩ lại anh có thể dư sức mua nó.
“Em hỏi thật, vì sao anh chưa có người yêu vậy. Mua nhà, mua giường to như vậy có phải đã có ý định kết hôn không?”
“Em thật sự muốn biết sao?”

Tôi nhanh chóng gật đầu.
“Anh mấy năm trước có để mắt đến một cô gái. Xinh đẹp, hiền lành và luôn nhuờng nhịn người khác. Giống như là tình yêu nảy nở ngay lần đầu gặp mặt, cô ấy đã rất nổi bật.”
“Chij ấy đâu rồi?”
Anh khui nắp chai nước đẩy về phía tôi mỉm cười nói tiếp: “Nhung anh biết lúc ấy trong mắt cô ấy đã có hình bóng của chàng trai khác, nên anh chọn cách im lặng. Đến một ngày anh nghe ho đã chia tay, anh muốn chạy đến bên cạnh cô ấy để che chở nhưng anh đã muộn, cô ấy đã đi mất.”
“Còn hiện tại, anh vẫn yêu chị ấy sao?”
Anh gật đầu khẳng định
“Anh đã tìm thấy người chưa.
Anh lai gật đầu.
Tôi liền nhanh đáp: “Vậy tại sao anh không nhanh nắm bắt cơ hội chứ. Anh hãy tỏ tình với cô ấy bằng hoa hồng ấy, con gái ai ai cũng bị mê hoặc bởi loài hoa đó. Anh à, người như anh mà cô gái nào từ chối, anh hãy đưa cô ấy vào nhà thương điên ngay lập tức.”
“Em nghĩ anh nên nói ra sao, vì dường như tình cảm kia của anh cô ấy không hề hay biết.”
“Anh phải nó người ta mới biết chứ. Hãy tự tin lên, em ủng hộ anh.”
“Anh sẽ làm theo lời em.”
Thì ra anh Nam lại có một tình yêu chung thủy như vậy. Cô gái mà anh chọn có lẽ là một cô gái thật đặc biệt, xinh đẹp và tài giỏi.
Vài ngày sau nhà hàng tôi có khách hàng đặc tiệc. Họ muốn bao trọn nhà hàng một đêm và muốn chúng tôi trang trí. Đặc biệt lại chỉ được dùng hoa hồng trang trí, người đặc tiệc lại vô cùng chịu chi, vậy nên cả nhà hàng đều tất bật chuẩn bị khâu trang trí.
“Em nghe nói khách hàng muốn cầu hôn bạn gái.”
“Cô gái nào thật là tốt số nha.” - Các nhân viên phục vụ vừa dọn dẹp vừa nói.
“Trên bàn ăn chỉ bày hai phần ăn, lại bao cả nhà hàng chúng ta. Tôi đang nghĩ đên các soái ca ngôn tình, ước gì bản thân đuợc làm nữ chính.” - Nhỏ Linh ngồi trong phòng tài chính mà nói. Hôm nay nhỏ rãnh rỗi, vì không có khách mà.
“Người ta mang hoa đến chưa vậy?” - Tôi hỏi.
“Họ đang trên đường đi đó chị. Em nói vị khách của chúng ta rất lãng mạng.”
Tôi chỉ cuời, con người khi sinh ra đã có số phận khác nhau. Gặp đuợc một người đàn ông tốt, là phần số an bài.
Nhà hàng đuợc trang hoàng lỗng lẫy, tôi đuợc bà chủ đặc biệt nói phải phục vụ tiệc này, vì bà chủ tin tưởng tôi có nhiều kinh nghiệm. Vị khách này cũng thật lạ lùng, nhân viên phục vụ phải mặc trang phục do anh ta chọn, vì công việc tôi không thể từ chối.
“Đúng là khéo chọn, rất hợp với mày.” - Nhỏ Linh ngồi trong phòng nói.
“Khéo bày vẽ.”

Tôi bước vào sảnh tiệc được trang trí kĩ lưỡng theo yêu cầu cao cấp nọ. Bàn ăn được chuẩn bị khá lãng mạng với nến thơm và ánh đèn lấp lánh. Tôi đứng yên đợi khách đến, bên ngoài, một người đàn ông bước vào, tay cầm một bó hoa hồng đỏ thẫm, nhếch môi cuời nhìn tôi.
ĐÓ LÀ QUỐC HUY.
“Mời quý khách.”
“Thì ra em là người phục vụ tôi sao?”. - Anh tỏ ra ngạc nhiên, gương mặt vẫn như đang trêu chọc.
“Chúng tôi đã chuẩn bị hoàn tất mọi thứ, chỉ cần anh ra hiệu, mọi thứ đã sẵn sàng.” - Tôi hiện tại coi anh như một vị khách VIP của nhà hàng.
“Woa, xem ra rất kì công, nhưng sao cô nhân viên phục vụ lại nhăng nhó, cười cái nào.”
Tôi đã nghĩ, sẽ không gặp lại anh nữa… Nhưng vì sao anh cứ đeo bám lấy tôi, anh vờ như không quen biết, giả tạo với sai lầm của anh, cười trên nỗi đau của tôi.
“Em ngồi đi.” - Anh nhìn chiếc ghế đối diện mà nói.
“Quy định của nhà hàng, tôi không được phép.”
“Nhà hàng có quy định, em đuợc làm sai đề nghị của khách hàng sao? Chỉ là mời em ngồi, em không cần cự tuyệt như vậy.”
“Mang bạn gái đến đây để cầu hôn, anh đang khoe mẽ với tôi sao?” - Cô căm phẫn nói, trong lòng đang thật sự tức giận.
“Thật ra tôi chỉ muốn tìm cách để gặp em, tôi không hiểu vì sao em lại ghét tôi như vậy. Nhưng tôi thích em.”
“Quốc Huy, anh điên rồi… anh không có suy nghĩ sao?”
“Tôi thích em, có gì sai sao? Em có thể không thích tôi nhưng tôi thích em em có quyền cấm tôi ư?”
Tôi cầm ly nước lọc trên bàn, hất tung vào gương mặt điển trai của anh, đôi mắt nhòe nước: “Trơ trẽn.”
“Tôi sẽ theo đuổi em, chưa có cô gái nào dám từ chối tôi như em, tôi sẽ khiến em phải khuất phục.”
“Tôi ước gì, anh chết đi… anh phải chết đi…” - Tôi hét lên.
Cả nhà hàng sáng lên, bà chủ chạy ra đỡ lấy tôi đang rất xúc động. Gương mặt anh ướt sũng, bà chủ ái ngại nhìn anh.
“Quý khách, thật xin lỗi. Chúng tôi sẽ giảm giá, mong quý khách bỏ qua.”
“Không sao, cô ấy phục vụ rất tốt.” - Quốc Huy rút chiếc thẻ đặt lên bàn nói: “Thanh toán cho tôi.”
Tôi lấy lại đuợc bình tĩnh, dường như khi gặp lại con người này, tôi luôn mật đi sự khôn ngoan.
Sau khi thanh toán, anh bước về phía tôi mà nói: “Tôi sẽ khiến em thích tôi.”
Quảng cáo