Ngỡ Là Yêu

Chương 12: Chương #12: Đó là những tháng ng...




Đó là những tháng ngày khá tồi tệ và u ám, kể từ ngày tôi từ chối anh, đẩy anh ra khỏi cuộc sống tôi bằng những lời nói cay đắng. Tôi không đêm nào ngủ ngon giấc, không lúc nào ngui đi nỗi nhớ về anh.
Tôi nhớ những cái nắm tay, những nụ cười trên môi anh với chiếc răng khểnh rất duyên, tôi nhớ anh rất ân cần và chu đáo chăm sóc tôi. Dù tôi có thể tự đến cơ quan nhưng anh vẫn hằng ngày đưa đón, dù tôi nói không cần nhưng anh vẫn mua tự mình làm cho tôi bữa trưa bằng tình yêu ngọt ngào.
Đã từng quên mất sự thù hận trong lòng vì có lẽ con tim tôi đương như đã một lần nữa lỗi nhịp vì anh… Nhưng khi nhìn thấy chiếc lư hương bé nhỏ tôi lại không thể ngừng lại, tôi không thể yêu anh.
~
Ba tôi ra về, nhìn ông dắt chiếc cup ra khỏi sân trường mà lòng tôi chợt buồn bã, tôi đã từng nghĩ ông không hiểu tôi, không thương tôi… Nào ngờ, ông lúc nào cũng dõi theo tôi, tin tưởng tôi tuyệt đối như vậy.
Khi bóng dáng ông khuất sau những con đường trải nhựa đầy nắng nóng, tôi cũng quay về lớp để kịp tiết sau của buổi học. Tôi tự hiểu dù nhà trường không phạt tôi, nhưng những con người kia chắc chắn sẽ nhìn tôi bằng con mắt soi mói đầy khinh bỉ. Tôi nhớ đến câu nói của anh nhỏ Phương: “Mặc kệ bọn họ, gia đình tôi tin tôi, điều đó mới là quan trọng nhất.”
“Lâm, sao rồi.” - Nhỏ Linh nhìn thấy tôi ngồi xuống gần nhỏ liền hỏi.
“Ổn rồi.” - Tôi đáp.
“Ổn là sao, nhà trường có kỉ luật mày không?”
Tôi lắc đầu: “Tao có làm gì đâu mà kỉ luật tao, mọi việc đã sáng tỏ rồi.”
“Vậy là tốt rồi, làm tao lo cho mày lắm.”
Tôi lắc đầu hơi cười: “Tao chưa chết được đâu, muốn hại tao… Tao nhất định sẽ không bỏ qua chuyện này.”
“Mày nói gì, tao không hiểu?” - Nhỏ Linh có vẻ khó hiểu.
“Mày là người tao tin tưởng nhất, mày hãy giúp tao.”
Tôi…sẽ khiến nhỏ Kim đó, tổn thương hơn những gì tôi đang gánh chịu.
Nhỏ Linh nhìn tôi, tuy nó không biết tôi nghĩ gì những gật đầu: “Dù tao chưa biết chuyện gì xảy ra, nhưng mày an tâm đi, tao luôn đứng về phía mày, Lâm.”
Ra về tôi và Linh ra một quán trà sữa ở gần trường học để nói chuyện, tôi tức giận kể lại mọi chuyện cho nhỏ Linh nghe, kể cả chuyện tôi thích Huy dù Huy đã có bạn gái, tôi không muốn che giấu nhỏ, vì ít ra nhỏ đã luôn tin tưởng mà ở bên cạnh tôi khi tôi khó khăn nhất.
“Mày muốn tao làm gì?” - Nhỏ Linh tức giận nói.

“Tao đã có cách.”
Sự phẫn nộ của tôi khi ấy dường như đã đến đỉnh điểm. Trên đời này không có con gái hiền lành ngây thơ, chỉ là bạn chưa chạm đến mức đỉnh điểm của cơn tức giận mà thôi. Tôi không muốn cướp bạn trai của ai, tôi chỉ muốn trả lại những gì người khác đã gây ra cho tôi.
Ngày hôm sau, tôi dậy thật sớm, tôi không đi xe đạp mà đi bộ ra khỏi con hẻm nhỏ. Tôi đi bộ trên con đường dài, những cấy lá buổi sáng căng mộng sương mai, những giọt nước còn động lại nhỏ từng giọt yếu ớt xuống mắt đất.
“Lâm, sao Lâm đi bộ vậy.”
Tôi hơi khẽ cười, nhưng khi quay đầu lại thì ra vẻ khá ngạc nhiên.
“Huy hả, may quá… Hôm nay Lâm dắt xe ra khỏi nhà thì bánh xe xẹp lép, vậy nên…”
“Lên đi, Huy đưa Lâm đi.”
Tôi nhanh chóng lên xe của hắn.
“Huy, xin lỗi vì những việc vừa qua.” - Tôi khẽ nói nhỏ.
“Lâm…”
“Huy đừng nói gì cả. Là lỗi của Lâm đã ngộ nhận rằng mình thích Huy để chúng ta phải khó xử, đã hiểu nhầm Kim để cậu ấy không ưa Lâm. Huy, chúng ta sẽ là bạn bè như lúc trước nhé, cả Kim nữa… Cho Lâm gửi lời xin lỗi Kim, Lâm không dám nói trực tiếp vì sợ Kim sẽ không vui khi nhìn thấy Lâm.”
“Như vậy thì tốt quá rồi còn gì, Huy rất quý Lâm. Thật ra thời gian gần đây Huy rất khó chịu vì tụi mình cứ tránh mặt nhau. Còn chuyện của Kim, Lâm đừng lo, Huy sẽ giúp Lâm nói với Kim.”
Tôi hơi cười, sau đó lại nói: “Lâm rất vui kho Huy không giận Lâm vì mọi chuyện.”
Hắn dường như đang cười rất tươi và vui vẻ, còn tôi… thật ra tâm trạng rất tồi tệ.
Đến trường, tôi đứng đợi hắn gửi xe thì cùng nhau đi về lớp. Tôi nhìn về phía xa đã thấy nhỏ Kim đang nhìn về hướng tôi và hắn, tôi vờ như bị vấp, hắn nhanh chóng đỡ tôi, tôi lại cố tình ôm lấy hắn…
“Không sao chứ.” - Hắn hỏi.
“Không sao, chỉ vấp cục đá kia thôi.”
“Về lớp thôi.”

Tôi buông hắn ra gật đầu, ánh mắt tôi nhìn về phía nhỏ Kim, xem ra nhỏ đang rất tức giận.
Ra chơi, thầy dạy Hoá đưa nhỏ Phương đề cương ôn thi để photo phát cho cả lớp. Nhỏ Phương bận đi họp chi đoàn, nhờ tôi đi giúp. Tôi liền quay đầu về phía sau, nhìn thấy đang mải mê bấm điện thoại.
“Đi cùng không?”
“Ừ, cũng được.” - Hắn ngước nhìn tôi, tôi mỉm cười.
Tôi cầm tờ tài liệu cùng hắn đi trên sân trường. Nhỏ Kim và đám bạn lớp A đang ngồi trên ghế đá, tôi nhìn về phía bọn họ liền nói.
“Hay để Lâm đi một mình, Kim thấy Huy đi với Lâm lại không vui.”
“Không sao mà, tài liệu nặng lắm, Huy đi xách cho Lâm.”
“Bạn của tui, thật tốt bụng.”
Tôi cười rất tươi, còn đưa tay khoát lên vai Huy kiểu bạn chí cốt, nhưng với một đứa con gái và con trai thì thật là gần gũi, tôi nhìn về phía trước nhưng chắc chắn rằng đôi mắt đầy lửa giận kia đàn hướng về tôi.
Chúng tôi photo xong đề cương ôn thi, xem ra cũng khá nặng nên chúng tôi mỗi bên một đầu để xách vào trong lớp. Tôi đang nghĩ xem, nhỏ Kim đang rất tức giận, cà sẽ nhanh thôi sẽ không chịu đựng nỗi.
“Ra về Huy đợi Lâm ở cổng nha.”
Tôi lắc đầu: “Không đâu, Kim sẽ không vui đâu. Linh nói sẽ đưa Lâm về, Huy không cần lo đâu.”
“Ừ, vậy cũng được.”
Giờ ra về, tôi đợi hắn ra khỏi lớp mới nhìn nhỏ Linh gật đầu, nhỏ hiểu ý tôi nên đứng dậy bước đi. Chúng tôi ra khỏi cổng trường, tôi chia tay nhỏ Linh ở cổng trường và đi về phía cổng sau, tôi biết có vài người đang đi theo tôi.
“Hình như những lần trước tao còn nhẹ tay?” - Nhỏ Kim từ phía sau nắm tóc tôi, tôi té ngã xuống đất, chiếc áo dài vấy bẩn đấy đỏ.
“Mày đang lo sợ bị tao cướp bạn trai hả, sao phải kéo nhiều chó theo đuôi như vậy hả?”
“Con chó cái.” - Nhỏ Kim tát tôi, rất mạnh, tôi lúc đó dường như tê buốt cả gương mặt.

“Sao, mày sợ bị con chó cướp người yêu sao? Mày còn tệ hơn cả con chó rồi sao hả?”
Thiên Kim nhìn tôi bằng ánh mắt giận dữ, dường như cô ta đã không còn giữ được chút bình tĩnh nào. Một cái tát giáng trời thứ hai lên gương mặt tôi, tôi nhếch cười.
“Mày có đánh tao, Quốc Huy cũng sẽ bỏ mày mà quen tao, hiểu chưa kẻ thua cuộc.”
“Xé áo nó cho tao.”
Sau lời ra lệnh đầy sự tức giận kia, cả đám lao vào đánh đá tôi, tôi chỉ có thể nằm ôm lấy gương mặt để bọn chúng không làm tổn thương. Tôi nghe tiếng chuông điện thoại reo vang trong cặp, đôi môi tôi nhoẻn cười.
“Thiên Kim, tha cho mình đi, mình và Huy chỉ là bạn bè thôi, mình xin thề, mình không hề có ý gì với bạn trai cậu cả.”
Tôi vừa khóc vừa hét, nhỏ Kim trơ mắt nhìn tôi không hiểu, cả đám cũng dừng lại.
Tôi quỳ xuống trước mặt nhỏ mà khóc lóc van xin: “mình xin cậu, tha cho mình được không? Mình hứa sẽ không gặp bạn trai cậu nữa, sẽ xem như không quen không biết. Mình tuyệt đối không nói ai biết chuyện hôm nay đã xảy ra, vậy nên xin cậu đừng đánh mình nữa.”
Từ phía xa, nhỏ Linh và hắn đi tới. Tôi hơi nhìn về phía bọn họ, rồi tiếp tục khóc lóc van xin.
“Mày đang làm trò gì vậy hả con kia.” - Nhỏ Kim xô tôi khá mạnh.
Được thế, tôi té ngã xuống đất.
“Kim… Em đang làm gì vậy hả?”
Thiên Kim kinh ngạc nhìn hắn đang bước tới, nhỏ sẽ không bao giờ ngờ được rằng nhỏ thủ đoạn ra sao, tôi cũng có thể làm. Chỉ là tôi chưa từng nghĩ rằng sẽ làm với ai, trừ nhỏ.
“Huy, không phải như anh nghĩ đâu.” - Nhỏ chạy đến bên hắn, vội giải thích.
Hắn đẩy Thiên Kim ra, đi về phía tôi, chiếc áo khoát lên người tôi che đi những vết dơ bẩn, những chiếc cút áo bị bọn chúng bứt ra cả. Hắn đỡ tôi đứng lên cùng nhỏ Linh, tôi nắm tay hắn mà nói: “Huy đừng trách Kim, không phải là do Kim đâu, là Lâm… Lâm tự ngã mà thôi.”
“Đến nước bị xe rách nát cả quần áo mày còn lo lắng cho người khác nữa, nó từ trước đến giờ đều kiếm chuyện gây rắc rối cho mày,mày đều không trách không nói với ai. Hôm nay, Thiên Kim… Mày quá ác độc.” -Nhỏ Linh nói.
“Huy, xin hãy tin em. Em chỉ muốn nói chuyện với Lâm mà thôi.”
“Đây là cách mà em nói chuyện sao. Lâm luôn lo nghĩ sợ em hiểu nhầm, luôn không muốn quá thân thiết dù anh và Lâm chỉ là bạn bè. Anh đã rất nhiều lần nói rằng bọn anh chỉ là bạn, em xem… Em đã làm gì?”
“Không phải, là do nó… Nó bày trò.”
Hắn lắc đầu nhìn nhỏ Kim ra vẻ rất thất vọng. Sau đó nhìn tôi nói: “Không ổn rồi, để Huy đưa Lâm đến bệnh viện.”

Tôi lắc đầu: “Không được. Ba mẹ Lâm mà biết sẽ rất lo lắng.”
Hắn nhìn về phía nhỏ Kim nói: “Em về đi, mình sẽ nói chuyện sau.”
Hắn đỡ tôi đi ngang qua mặt nhỏ Kim. Nhỏ nhìn tôi bằng ánh mắt căm hờn, tôi nhìn nhỏ cười khẩy.
Hắn mà nhỏ Linh đỡ tôi lên xe hắn. Nhỏ Linh nói rằng ba nhỏ gọi nên ra về trước. Hắn ghé tiệm thuốc tây mua bông băng và thuốc sát trùng. Hắn không chở tôi về nhà mà về thẳng nhà hắn.
“Lâm không vô đâu, mẹ Huy mà nhìn thấy thì phải giải thích sao?”
“Mẹ Huy đi công tác rồi, có một mình Huy ở nhà thôi.”
Tôi ngồi trong phòng khách, hắn sát trùng những vết thương trên mặt tôi, rồi những vết bầm trên chân và tay. Tôi cũng khá đau, nhưng tôi cảm thấy hả hê đôi chút, ít ra… nhỏ Thiên Kim sẽ biết tôi là loại không dễ bị ức hiếp.
“Đau không?”
“Đau chứ.”
“Sao Lâm không bỏ chạy.”
“Lâm chỉ muốn giải thích rõ ràng, vì Lâm nghĩ Thiên Kim sẽ hiểu và không hiểu lầm nữa.”
“Xin lỗi Lâm.”
Tôi lắc đầu: “Huy không có lỗi, số của Lâm là số không tốt nên mọi chuyện không may mắn đều tìm đến Lâm.”
“Vết thương này, có lẽ rất rát.”
Hắn nhìn vết thương trên khoé môi tôi, hắn cứ nhìn chằm chằm như vậy lại khiến con tim tôi rối nhịp. Hắn đưa tăm bông lên vết thương, tôi nhăn mặt vì nó khá buốt.
“Á… Rát quá.”
Hắn chu miệng thổi vào vết thương của tôi, đôi môi hắn rất gần môi tôi, rất đến mức tôi như không còn cảm giác được cơn đau đớn, không có còn bất cảm giác nào.
Bốn mắt chúng tôi nhìn vào nhau, hắn từ từ nhìn vào đôi môi tôi, từ từ tiến lại gần gương mặt tôi, đôi môi chạm vào môi tôi, hai tay tôi bất động để trên ghế salon, bàn tay hắn chạm vào gương mặt tôi giữ lấy.
Nụ hôn đó, tôi vẫn còn nhớ mãi.. Cảm giác ấy… Rất tuyệt vời.
Quảng cáo