Nhưng lại bị Bạch Nhược Phong từ chối lời đề nghị của cô: “Tối nay tôi có việc.” Bạch Nhược Phong lạnh lùng nói.
Điều này khiến Từ Bảo Tú rất không mong muốn chút nào, cô thất vọng nhưng sau khi suy nghĩ, đây không phải là lúc nóng giận, cứ từ từ rồi cũng sẽ chiếm được trái tim Bạch Nhược Phong.
“Tiếc quá! Em để đồ ăn ở đây, khi nào đói anh dùng bữa nha.” Từ Bảo Tú để lại đồ ăn trên bàn rồi rời đi.
…
Mấy ngày qua Bạch Nhược Phong luôn vùi mình vào công việc để không suy nghĩ đến vấn đề giữa anh và Tô Ngọc Nhi.
Tập đoàn Sáng tạo Mới.
Tô Ngọc Nhi sao lãng công việc, cô không thể tập trung vào công việc khi trong đầu chỉ toàn hình bóng Bạch Nhược Phong.
Kể từ khi Bạch phu nhân đến gặp Tô Ngọc Nhi, cô từng ngừng suy nghĩ về Bạch Nhược Phong.
Tô Ngọc Nhi đến văn phòng với ánh mắt mệt mỏi và cảm giác đau đầu.
Cô đã làm việc suốt đêm qua để hoàn thành một dự án quan trọng.
Tú Ái, đồng nghiệp của cô, quan sát thấy điều này và quyết định đến hỏi thăm.
Tú Ái đi đến bàn làm việc của Tô Ngọc Nhi và hỏi thăm: “Ngọc Nhi, cô có vẻ mệt mỏi quá.
Có chuyện gì vậy?”
Tô Ngọc Nhi ngước mặt lên cười nhẹ rồi trả lời: “À không, không có gì đâu.
Chỉ là đêm qua tôi có một số công việc cần phải hoàn thành.”
Tú Ái lo lắng cho sức khỏe của Tô Ngọc Nhi và nói: “Cô không nên làm việc quá sức đâu.
Cô cần phải nghỉ ngơi để giữ gìn sức khỏe.”
Tô Ngọc Nhi nhún vai rồi nói: “Tôi biết rồi.
Cảm ơn chị đã quan tâm.”
Tú Ái lo lắng và yêu cầu Tô Ngọc Nhi quay về nhà nghỉ ngơi: “Cô cũng cần phải giải tỏa căng thẳng đúng không? Dạo gần đây, tôi có nghe mọi người bàn tán về cô và giám đốc Bạch.
Có phải xảy ra chuyện gì rồi không?”
Tô Ngọc Nhi đỏ mặt và nói: “Không có gì đâu, cô đang nói gì đấy.
Tôi với sếp Bạch chỉ là mối quan hệ bình thường.”
Nhìn thấy tâm trạng và sắc mặt của Tô Ngọc Nhi không được tốt, Tú Ái lo lắng và muốn Tô Ngọc Nhi về nhà nghỉ ngơi: “Ngọc Nhi, hay là cô về nhà nghỉ ngơi đi, giữ gìn sức khỏe cho thật tốt thì công việc mới đạt hiệu quả cao được.”
Tô Ngọc Nhi cũng không còn tâm trạng để làm việc, cô đồng ý với yêu cầu của Tú Ái: “Cảm ơn chị, vậy hôm nay tôi xin phép nghỉ một hôm nhé!”
Tú Ái cười mỉm và gật nhẹ đầu.
Tô Ngọc Nhi thu xếp đồ đạc cá nhân rồi bước ra khỏi công ty.
Vừa ra khỏi công ty đã bắt gặp Bạch Nhược Đồng đang ở trước.
“Chị dâu, em muốn mời chị đi ăn tối.
Chị không từ chối đấy chứ?” Bạch Nhược Đồng mở cửa xe, bước xuống và nói.
“Tôi đã bảo đừng gọi tôi là chị dâu mà.” Tô Ngọc Nhi đỏ mặt, có chút xấu hổ nói.
“Được rồi, không gọi thì không gọi.
Nhưng hôm nay chị phải đi ăn tối với em đấy.” Bạch Nhược Đồng có chút buồn cười khi thấy gương mặt xấu hổ của Tô Ngọc Nhi, anh tiếp tục đưa ra lời đề nghị.
“Nhưng tôi còn có việc phải giải quyết.” Tô Ngọc Nhi từ chối.
“Chị không được từ chối.”
Nói rồi, Bạch Nhược Đồng mở cửa xe rồi nắm lấy tay Tô Ngọc Nhi ngồi vào trong.
Rõ ràng là muốn từ chối nhưng bây giờ thì từ chối bằng cách nào chứ?
Trong căn phòng ăn sang trọng của một nhà hàng nổi tiếng, Bạch Nhược Đồng và Tô Ngọc Nhi ngồi đối diện nhau.
Mặc dù không có nụ cười trên môi, nhưng Bạch Nhược Đồng vẫn cố gắng làm cho không khí trở nên dễ chịu bằng cách
chọc ghẹo Tô Ngọc Nhi.
Bạch Nhược Đồng nhìn sắc mặt u buồn của Tô Ngọc Nhi rồi hỏi: “Ngọc Nhi, sao chị lại không vui như thường lệ? Mình đi ăn tối mà mặt mày uể oải thế kia, có phải đã có chuyện gì xảy ra không?”
Tô Ngọc Nhi nắm chặt chén rượu, mặt trầm tư.
Cô không muốn chia sẻ với ai về những gì đã xảy ra giữa cô với Bạch Nhược Phong, nhưng với tâm trạng hiện tại, cô không thể kiềm chế được.
Hai người tiếp tục ăn tối, trong lúc đó, Bạch Nhược Đồng không ngừng hỏi thăm về cuộc sống của Tô Ngọc Nhi, về công việc và gia đình.
Cô trả lời một cách lạnh nhạt, không muốn chia sẻ quá nhiều.
Tuy nhiên, Bạch Nhược Đồng không dừng lại ở đó, anh còn đưa đồ uống cho Tô Ngọc Nhi, bất chấp sự phản kháng của cô.
Bạch Nhược Đồng cầm ly rượu trên tay cụng ly rồi nói: “ Ngọc Nhi, chị uống đi, đừng cứng nhắc quá.
Em nghĩ chị cần một chút thư giãn sau một ngày làm việc vất vả.”
Tô Ngọc Nhi từ chối uống rượu: “Cảm ơn anh, tôi không biết dùng những thứ có nồng độ cồn này.”
Mặc dù Tô Ngọc Nhi đã từ chối nhưng Bạch Nhược Đồng không bỏ cuộc, anh liên tục thuyết phục cô.
“Ngọc Nhi, chị thử một chút đi, đừng quá lo lắng.”
Tô Ngọc Nhi không thể từ chối được nữa, cô cố gắng uống một ngụm, nhưng cảm giác của rượu khiến cô càng thêm căng thẳng.
Bạch Nhược Đồng không ngừng hỏi về mối quan hệ giữa Tô Ngọc Nhi và Bạch Nhược Phong, và cô không thể tránh khỏi những câu hỏi đó.
Tô Ngọc Nhi đã say, cô thừa nhận mình đã thích Bạch Nhược Phong và Tiểu Bảo, gần như cô đã kể gần hết về quá khứ của cô cho Bạch Nhược Đồng.
Người ta nói không sai: “Rượu vào lời ra.
Lúc say, người ta sẽ nói những điều thật lòng.” Tô Ngọc Nhi cũng như vậy, cô không thể che giấu cảm xúc của mình trong lúc say.
Bạch Nhược Đồng đưa Tô Ngọc Nhi về khu chung cư của cô ấy.
Ngày hôm sau.
Tô Ngọc Nhi thức dậy trong sự mơ hồ và lo lắng về bữa tối trước đó cùng Bạch Nhược Đồng.
Cô thấy đầu mình đau nhức và cảm giác thực tế đang trôi dạt trong ký ức của mình.
Cô không thể nhớ chắc chắn đã nói điều gì và liệu cô đã phạm phải lỗi gì hay không.
Cô nhanh chóng đứng dậy, cố gắng giải tỏa những suy nghĩ đang ám ảnh mình và bước ra khỏi phòng ngủ.
Cô đứng dậy và tự hỏi mình: “Rốt cuộc mình đã nói gì với anh ta? Tại sao tối qua mình lại uống quá nhiều rượu cơ chứ?” Nhưng cô không thể nhớ được gì cả.
Sau khi tắm rửa và ăn sáng, Tô Ngọc Nhi đã đến công ty và bắt đầu một ngày làm việc mới.
Tập đoàn Bạch gia.
Trần Kiên đã đến gặp Bạch Nhược Đồng để nói về tình trạng sức khỏe của Bạch Nhược Phong.
Trần Kiên vẻ mặt lo lắng nói: “Bạch Nhược Phong đang làm việc quá sức, cơ thể không thể chịu đựng được nữa.
Nếu tình trạng này cứ kéo dài như vậy, tôi e rằng sức khỏe của anh ta sẽ xuống cấp trầm trọng.”
Bạch Nhược Đồng cũng không khác gì Trần Kiên, vẻ mặt lo lắng nói: “Tôi đang rất đau đầu về tình hình hiện tại của anh ấy.
Nhưng tôi chắc chắn rằng anh ấy sẽ không nghe lời của tôi.
Chỉ còn một cách…”
Bạch Nhược Đồng nói chưa hết câu thì dừng lại.
Trần Kiên vội vàng hỏi theo: “Anh có cách gì? Mau nói đi.”
“Tiểu Bảo…” Bạch Nhược Đồng lạnh lùng nói.
Bạch Nhược Đồng rất lo lắng cho Bạch Nhược Phong nhưng biết rằng anh không thể thuyết phục anh em của mình, vì vậy anh quyết định đưa Tiểu Bảo đến nói chuyện với Bạch Nhược Phong.
Sau khi nói chuyện xong, Bạch Nhược Đồng cho người tài xế ở nhà đưa Tiểu Bảo đến công ty.
Một lúc sau, Tiểu Bảo cũng đã có mặt ở công ty, trước khi đưa Tiểu Bảo vào trong phòng gặp Bạch Nhược Phong, Bạch Nhược Đồng đã dặn dò cậu bé rất kỹ càng.
Trong phòng làm việc của Bạch Nhược Phong, anh đang nằm trên ghế với khuôn mặt mệt mỏi.
Tiểu Bảo đi vào và ngồi đối diện với Bạch Nhược Phong, anh đã cố gắng lắng nghe, nhưng cơ thể anh không thể giữ đúng vị trí.
Tiểu Bảo cảm thấy xót xa cho Bạch Nhược Phong, anh đã từng là một người đàn ông mạnh mẽ, nhưng bây giờ anh trông thực sự yếu đuối.
Anh thề sẽ giúp cho baba của mình thoát khỏi tình trạng này.
Tiểu Bảo nói: “Baba, ba từng trải qua rất nhiều cuộc chiến với tập đoàn khác, nhưng lần này không biết chuyện gì đã làm cho baba đau khổ như vậy.
Chú út, không thể thuyết phục ba, và giờ đây đến lượt con.
Baba cần phải nghỉ ngơi, không chỉ vì công việc, mà còn vì bản thân của baba.
Đừng vì công ty mà hy sinh sức khỏe của mình.”
Nghe những lời này của Tiểu Bảo, Bạch Nhược Phong không thể nào từ chối cậu bé.
“Được! Baba sẽ quay về nhà nghỉ ngơi cùng con.” Bạch Nhược Phong xoa đầu Tiểu Bảo rồi nói.
Biệt thự của Bạch Nhược Phong.
Sau khi Tiểu Bảo thuyết phục, Bạch Nhược Phong đã bất lực trước cậu bé và quay trở về nhà.
Đến tối, hai người tắm rửa, dùng bữa tối xong, Tiểu Bảo muốn nghe truyện cổ tích trong lúc ngủ nên đã yêu cầu Bạch Nhược Phong kể cho cậu bé.
“Baba, con muốn nghe baba kể truyện.” Tiểu Bảo nằm trên giường nhõng nhẽo nói.
“Được!” Bạch Nhược Phong gật đầu đồng ý với yêu cầu của Tiểu Bảo.
Đọc được một lúc, Bạch Nhược Phong đã ngủ thiếp đi trước, mấy ngày liền không nghỉ ngơi, chỉ biết làm và làm, vì chỉ có làm mới có thể làm cho anh không suy nghĩ đến vấn đề giữa anh và Tô Ngọc Nhi.
Sau khi Bạch Nhược Phong ngủ thiếp đi, Tiểu Bảo đã nhanh chóng lấy điện thoại của anh và gọi điện thoại cho Tô Ngọc Nhi.
Nhưng cậu bé không nhận được phản hồi từ Tô Ngọc Nhi..