Bệnh viện Bạch Mai.
Tô Ngọc Nhi đến bệnh viện và gặp mẹ mình, nhưng cô lại gặp Tô Ngọc Như ở đó.
Như thường lệ, mỗi khi gặp nhau, Tô Ngọc Như lại chế giễu Tô Ngọc Nhi: “Em gái của tôi đây sao? Mày lại đến thăm bà mẹ chết không ra chết sống không ra sống của mày đó à? Sống cuộc sống như vậy bà ta thà chết đi còn hơn.”
Tô Ngọc Nhi tức giận khi nghe những lời nói ác độc từ miệng của Tô Ngọc Như nói ra với mẹ mình.
“Ngọc Như, chị ăn cho đàng hoàng nếu không chị đừng trách.” Tô Ngọc Nhi tức giận và nhắc nhở Tô Ngọc Như.
Tô Ngọc Như vuốt vuốt bụng mấy cái cười rồi nói: “Hahaha! Mày biết gì đây không? Đây là giọt máu của Trịnh Sơn và tao.
Mày thử đụng vào tao xem.”
Quả thật hống hách, không xem ai ra gì?
“Ngọc Như, chị có tin chắc rằng Trịnh Sơn sẽ không phản bội chị không? Đàn ông thường có tính trăng hoa khi phụ nữ mang thai, chị hãy cẩn thận đó.” Tô Ngọc Nhi có chút bất ngờ và cảnh báo Tô Ngọc Như.
Cô cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình, nhưng Tô Ngọc Như lại tiếp tục chế giễu và nói: “Nghe đây, cô có biết không? Bạch Nhược Phong cũng sẽ bỏ rơi cô đấy.
Anh ta không quan tâm đến cô, chỉ muốn tận hưởng thú vui và sẽ bỏ rơi cô thôi.
Cô cần phải thận trọng với những chàng trai đào hoa như anh ta.”
Tô Ngọc Nhi cảm thấy rất đau lòng khi nghe những lời này từ chị mình.
Cô không biết cách phản ứng và chỉ cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình.
Nhưng lúc này, Trịnh Sơn xuất hiện và cũng tham gia vào việc chế giễu cô.
“Ngọc Nhi, làm sao cô có thể tin chắc rằng Bạch Nhược Phong thực sự quan tâm đến cô? Anh ta chỉ muốn tận hưởng thú vui và bỏ đi thôi.
Tôi không hiểu tại sao cô lại trở nên đần độn như vậy.
Cô dựa vào đâu mà cho rằng hắn ta yêu thương cô.”
“Hahaha! Quả là chồng em, đúng là baba của con em.
Ngọc Nhi, anh rể của cô nói đúng đấy.
Cô hãy cẩn thận hắn ta, nếu không sau này có chuyện gì, lại bảo sao chị và anh rể em không nói trước.”
Tô Ngọc Như cứ tưởng như cô đã chiếm thế thượng phong ngay lúc này, cô kiêu ngạo, hống hách cười lớn.
Tô Ngọc Nhi cảm thấy thật nực cười.
Cái gì mà anh rể chứ? Cô có xem bọn họ là gia đình sao?
Khi cuộc nói chuyện đang leo thang, Bạch Nhược Phong bất ngờ xuất hiện một lần nữa.
Anh đến để giúp đỡ Tô Ngọc Nhi khỏi những lời đe dọa của Tô Ngọc Như và Trịnh Sơn.
Bạch Nhược Phong nhìn thẳng vào mắt Tô Ngọc Nhi và nói: “Ngọc Nhi, anh nghe nói em đến bệnh viện thăm mẹ.
Anh đến đưa em về nhà.” Tô Ngọc Nhi cảm thấy như được cứu thoát khỏi tình huống khó xử.
Cô không ngờ rằng Bạch Nhược Phong lại đến để giúp đỡ cô trong lúc khó khăn như vậy.
Tuy nhiên, cô cảm thấy lo lắng vì những gì xảy ra, và cảm thấy rằng cô và Bạch Nhược Phong không thể tiến xa hơn vì có quá nhiều khó khăn cản trở.
Bạch Nhược Phong xuất hiện làm những cử chỉ thân thiết khiến cho Tô Ngọc Như và Trịnh Sơn tức giận, nhục mặt đến nổi phải bỏ đi nơi khác.
Tô Ngọc Nhi và Bạch Nhược Phong bước ra khỏi bệnh viện và dừng lại trước cửa bệnh viện, hai người đối diện nhau nhưng không nói một tiếng.Bạch Nhược Phong nhìn chằm chằm vào cô, còn cô chỉ nhìn xuống đất, không dám nhìn vào mắt anh.
Không có tiếng nói, không có tiếng cười, không có gì, chỉ có một sự im lặng đầy khó chịu.
Tô Ngọc Nhi lấy hết can đảm nhìn trực tiếp vào mắt Bạch Nhược Phong và hỏi: “Sếp Bạch, sao anh lại ở đây.
Anh đến đây làm gì?”
Bạch Nhược Phong nhìn Tô Ngọc Nhi, cười nhẹ và nói: “Anh có việc phải đến đây, đi ngang qua vô tình thấy em nên dừng lại một chút.”
Tô Ngọc Nhi cảm thấy không thoải mái khi đứng gần Bạch Nhược Phong.
Cô nhìn trộm một cái vào anh ta và nói: “Cám ơn anh, lúc nãy đã giúp tôi.”
“Cảm ơn gì chứ? Nếu cảm ơn vậy em mời anh đi ăn một bữa đi.” Bạch Nhược Phong vui vẻ nói.
“Sếp Bạch, xin lỗi thật ngại quá, hôm khác tôi mời anh nhé! Hôm nay tôi có chút công việc.” Tô Ngọc Nhi từ chối lời đề nghị của Bạch Nhược Phong.
Dù bị từ chối nhưng Bạch Nhược Phong vẫn không bỏ cuộc, anh tiếp tục đưa ra một lời đề nghị khác.
“Ngọc Nhi, vậy thì để anh đưa em về.” Bạch Nhược Phong không bỏ cuộc, tiếp tục nói.
“Sếp Bạch, không cần đâu.
Tôi tự mình về được, không cần phải làm phiền đến anh như vậy.” Tô Ngọc Nhi tiếp tục lại từ chối.
Không đúng, mọi khi Bạch Nhược Phong mời đi ăn, Tô Ngọc Nhi luôn luôn không bao giờ từ chối.
Nhưng sao hôm nay, anh đưa lời đề nghị nào, cô ấy cũng từ chối.
Bạch Nhược Phong nhận ra điều bất thường ở Tô Ngọc Nhi, anh nhìn thấy được tâm trạng của cô không được tốt.
Anh nhẹ nhàng, lo lắng hỏi: “Ngọc Nhi, có phải là đã xảy ra chuyện gì rồi không? Mau nói anh biết đi.”
Tô Ngọc Nhi dồn hết can đảm để nói chuyện với Bạch Nhược Phong: “Sếp Bạch, sau này chúng ta chỉ là bạn bè, anh đừng quá thân mật và những hành động như lúc trưa.
Giữa chúng ta nên có khoảng cách với nhau, nếu để người khác thấy được, tôi e rằng sẽ không hay đâu.
Còn nữa, tôi cũng đã có người mà tôi thích nên xin anh đừng làm phiền đến cuộc sống của tôi.”
Những lời nói trên, Tô Ngọc Nhi thật tâm không muốn nói ra, cô biết nói ra như thế Bạch Nhược Phong sẽ bị tổn thương và đau khổ.
Nhưng cô đã hứa với Bạch phu nhân sẽ giữ khoảng cách với Bạch Nhược Phong, cô không thể làm được gì khác.
Lời nói của Tô Ngọc Nhi đã làm thay đổi sắc mặt của Bạch Nhược Phong, trên mặt anh bây giờ chỉ hiện rõ vẻ tức giận, lạnh lùng, u sầu.
Tô Ngọc Nhi không dám nhìn thẳng vào mắt của Bạch Nhược Phong, cô chỉ biết nói lời cảm ơn lần nữa rồi rời đi.
“Sếp Bạch, cảm ơn anh vì chuyện lúc nãy.
Tôi đi trước.”
Nói xong, Tô Ngọc Nhi liền rời đi, cô không muốn làm phiền đến cuộc sống của Bạch Nhược Phong và Tiểu Bảo.
Đây là lần đầu tiên Bạch Nhược Phong có tình cảm với người con gái nhưng cũng là lần đầu tiên anh bị từ chối tình cảm đó.
Anh rất thất vọng và mất mát khi Tô Ngọc Nhi rời đi.
Sau khi từ chối lời mời của Bạch Nhược Phong, Tô Ngọc Nhi đã rời khỏi bệnh viện trong tâm trạng khó chịu.
Cô cảm thấy mình đã làm sai điều gì đó và có lẽ cô nên cho Bạch Nhược Phong một cơ hội.
Nhưng giữa tình cảm và lý trí, cô biết rằng khoảng cách giữa họ quá lớn.
Cô cảm thấy đau lòng khi nhìn thấy khuôn mặt thất vọng của anh ta.
Về đến nhà, Tô Ngọc Nhi nhận ra rằng chìa khóa đã mất và không thể vào nhà.
Cô liên lạc với chủ nhà để yêu cầu mở cửa nhưng khi đến cửa, cô chỉ có thể ngồi trên ghế sofa trong tâm trạng bàng hoàng và mất ngủ suốt cả đêm.
Sáng hôm sau.
Tập đoàn Bạch gia.
Trong khi đó, Bạch Nhược Đồng đang lo lắng về Bạch Nhược Phong.
Anh đã nghe tin rằng Bạch Nhược Phong đã uống rượu để giải tỏa nỗi buồn của mình.
Anh cảm thấy rất quan tâm đến anh trai mình và quyết định phải tìm hiểu sự việc.
“Anh trai, đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao anh lại uống rượu vào tối qua?” Bạch Nhược Đồng hỏi.
“Không có gì đâu.
Chỉ là anh cảm thấy buồn.” Bạch Nhược Phong trả lời.
“Anh có chuyện gì buồn mà mượn rút để giải quyết nỗi buồn vậy chứ? Nếu như Tiểu Bảo biết chuyện này thì sao?”
“Ngọc Nhi, đã có người mà cô ấy thích và đã từ chối tình cảm của anh.”
Bạch Nhược Phong ngập tràn cảm xúc và bắt đầu kể với Bạch Nhược Đồng về cuộc gặp giữa anh và Tô Ngọc Nhi.
Anh ta giải thích về tình cảm của mình và cảm giác bất lực trước sự từ chối của Tô Ngọc Nhi.
Bạch Nhược Đồng nghe anh trai mình kể chuyện và cảm thấy xót xa cho anh.
Anh cảm thấy như có thể hiểu được tâm trạng của Bạch Nhược Phong và quyết định giúp anh trai mình vượt qua khó khăn.
Bạch Nhược Đồng rời đi, Bạch Nhược Phong vùi đầu, tập trung vào công việc để quên đi chuyện hôm qua, anh không muốn suy nghĩ đến chuyện này nữa.
Nhưng tình trạng của Bạch Nhược Phong đã được lan truyền trong công ty và mọi người bắt đầu đồn đại về chuyện tình của anh.
Một số người tin rằng Bạch Nhược Phong đang thích một người phụ nữ nào đó trong công ty.
Và khi đó, tên của Tô Ngọc Nhi được nhắc đến.
“Nghe nói sếp Bạch chúng ta đang thích một người phụ nữ trong công ty.
Có phải là Tô Ngọc Nhi không?” Một nhân viên nói với đồng nghiệp của mình.
“Có lẽ vậy.
Họ cùng xuất hiện tại bệnh viện vào hôm qua.
Tôi đã thấy họ ở đó cùng nhau.” Đồng nghiệp kia trả lời.
“Nhưng tại sao Tô Ngọc Nhi lại từ chối anh ta nhỉ?” Một người khác lại hỏi.
“Không biết.
Có thể cô ấy không thích anh ta.
Hoặc có thể là vì khoảng cách giữa họ quá lớn.”
“Đúng thật! Khoảng cách giữa hai người họ quá lớn.
Nhìn cứ như đỉa đeo chân hạc vậy.”
Từ Bảo Tú rất vui khi biết được mọi người trong công ty đang bàn tán xôn xao về chuyện tình cảm giữa Bạch Nhược Phong và Tô Ngọc Nhi.
Cô biết chắc rằng giữa Tô Ngọc Nhi và Bạch Nhược Phong đang có vấn đề gì đó.
Nhân cơ hội này, Từ Bảo Tú sẽ chiếm lấy Bạch Nhược Phong.
Vào buổi trưa, Từ Bảo Tú quyết định mua bữa trưa cho Bạch Nhược Phong.
Cô ta đặt món ăn mà anh ta thích nhất và mang đến bàn của anh ta.
“Anh ăn uống đi đã, nhìn anh hôm nay trông thật mệt mỏi.” Từ Bảo Tú đem thức ăn vào phòng làm việc cho Bạch Nhược Phong.
Bạch Nhược Phong nhìn cô ta với ánh mắt không biết nói gì.
“Cảm ơn cô, đem ra ngoài đi.
Tôi không đói.” Anh ta nói.
“Phải rồi, tối nay em có vé xem buổi hòa nhạc, anh đi xem cùng em nhé!” Từ Bảo Tú ngỏ ý mời Bạch Nhược Phong đến xem buổi hòa nhạc..