Ngỡ Là Duyên Hoá Lại Là Yêu

Chương 4: Chương 4





“Tại sao trong đầu mình lại xuất hiện hình bóng của cô gái đó chứ?”
“Tại sao Tiểu Bảo lại gần gũi với cô ấy như vậy?”
“Cảm giác khi ở gần cô ấy rất quen thuộc giống như mình đã từng gặp cô ấy.”
Trong đầu, Bạch Nhược Phong rất nhiều câu hỏi cần câu trả lời.
Không thể ngủ được, Bạch Nhược Phong sang phòng làm việc, vùi đầu vào công việc.
Sáng hôm sau.
Bạch Nhược Phong bận việc đột xuất nên không thể đến đón Tiểu Bảo.
“Tiểu Bảo, ba bận việc đột xuất nên không thể đón con được.

Khi nào xong việc ba sẽ quay lại đón con.” Bạch Nhược Phong nhắn một tin vào điện thoại của Tiểu Bảo.
Tiểu Bảo không buồn ngược lại còn vui vẻ hơn rất nhiều.

Cậu bé liền đưa điện thoại cho Tô Ngọc Nhi xem.
Tô Ngọc Nhi nhìn đồng hồ cũng đã đến giờ đi làm, cô không thể đưa Tiểu Bảo đến công ty cùng.
Mọi người ở công ty sẽ rất hào hứng tám chuyện khi thấy Tô Ngọc Nhi đưa cậu chủ nhỏ đến công ty cùng cô.

Cô không cho phép đám người nhiều chuyện kia làm tổn thương Tiểu Bảo.
Tô Ngọc Nhi gọi điện thoại đến công ty xin nghỉ, cô cứ tưởng sẽ rất khó khăn thậm chí sẽ còn bị la mắng nhưng không ngờ lại dễ dàng đồng ý như vậy.
“Tiểu Bảo, chị đưa em đi chơi có được không?”
Tiểu Bảo vui vẻ gật đầu đồng ý.
“Được, chị chuẩn bị đồ cho em.

Chúng ta cùng đi.”

Tập đoàn Bạch gia.
“Giám đốc Bạch, hôm nay anh có hẹn đi ăn với anh Hàn để bàn hợp đồng mới.”
“Sau đó có hẹn với bên đối tác để bàn về kế hoạch mới.”
Trần Kiên đang báo cáo lịch trình ngày hôm nay với Bạch Nhược Phong.
“Bạch Nhược Đồng, không đến công ty sao?”
“Hôm nay cậu ấy không có lịch làm việc.”
“Lịch trình hôm nay, giao hết cho cậu ta.

Thằng bé nên tham gia nhiều vào các hoạt động của công ty.”
“Được!”
Công viên Bạch Đằng.
“Tiểu Bảo, chị mua kem cho em ăn được không?”
Tiểu Bảo đồng ý gật đầu.
Tô Ngọc Nhi chạy đi mua kem cho Tiểu Bảo không quên mua cho cậu bé một chiếc bóng bay hình con heo trông rất đáng yêu.
Một ngày dài trôi qua, cũng đã đến lúc Tô Ngọc Nhi đưa Tiểu Bảo về nhà.
“Tiểu Bảo, chúng ta về nhà thôi!”
Tiểu Bảo lắc đầu không muốn về.
“Tiểu Bảo, không được! Chúng ta mau trở về nhà thôi.”
Tiểu Bảo lại lắc đầu.
“Tiểu Bảo, chúng ta về.

Hôm sau, chị sẽ đưa em đi chơi tiếp có được không?”
Tiểu Bảo rất không muốn về nhưng cậu bé không thể làm gì khác.

Đành phải đồng ý quay về cùng Tô Ngọc Nhi.
Ting! Ting! Ting!
Tô Ngọc Nhi đang chuẩn bị quần áo để tắm rửa cho Tiểu Bảo, liền nghe tiếng chuông.

Nếu đoán không lầm thì chính là Bạch Nhược Phong đến đón Tiểu Bảo.
Tô Ngọc Nhi nhanh chóng ra mở cửa.
“Giám đốc Bạch, tôi đang tắm cho Tiểu Bảo.”
“Mau lên, nếu không Tiểu Bảo sẽ cảm lạnh.”
Bạch Nhược Phong nhanh chóng đi vào trong bế Tiểu Bảo khỏi bồn tắm.

Sức khỏe của Tiểu Bảo không được tốt, nếu không cẩn thận cậu bé có thể sẽ bị sốt rất cao.
“Tiểu Bảo, con lại không biết lo cho sức khỏe mình sao?”
Tiểu Bảo vòng tay lại ra vẻ khó chịu không hợp tác với Bạch Nhược Phong.
Tô Ngọc Nhi chuẩn bị bữa tối cho ba người.

Cô nấu một vài món đơn giản còn thêm một phần súp cho Tiểu Bảo.
“Giám đốc Bạch, Tiểu Bảo, tôi đã chuẩn bị xong bữa tối.”
“Được, chúng ta cùng dùng bữa.”

Tô Ngọc Nhi đút từng muỗng súp cho Tiểu Bảo, cậu bé ăn rất ngon miệng.

Bạch Nhược Phong cũng như vậy, không cần phải kén ăn như lần trước.

Lần này anh ăn rất ngon miệng.
Dùng bữa xong, Bạch Nhược Phong đưa Tiểu Bảo ra cửa và về nhà.

Nhưng trời bên ngoài đang mưa rất to, sấm chớp dữ dội, không còn cách nào khác, hai người đành phải ở lại nhà Tô Ngọc Nhi.
“Cô Tô, tôi và Tiểu Bảo có thể ở đây một đêm được không?”
Tô Ngọc Nhi cảm thấy rất ngột ngạt khi có thêm đàn ông trong nhà.

Cô suy nghĩ một lúc rồi gật đầu đồng ý.
“Được được, không thành vấn đề.”
Tiểu Bảo ngủ trong phòng với Tô Ngọc Nhi, Bạch Nhược Phong ngủ ngoài ghế sofa.
Tô Ngọc Nhi đã cho Tiểu Bảo ngủ say, cô ra bếp uống một chút nước.

Không ngờ, Bạch Nhược Phong lại còn thức.
“Cô Tô…”
“Giám đốc Bạch, có chuyện gì sao?”
“Tôi có chuyện muốn nói với cô.”
“Anh nói đi.”
“Tiểu Bảo…”
Tô Ngọc Nhi nghe đến Tiểu Bảo, liền rất lo lắng.
“Tiểu Bảo, có chuyện gì sao?”
“Tiểu Bảo, từ nhỏ đã không nói chuyện và tiếp xúc với người lạ, đặc biệt là phụ nữ.

Thằng bé từ nhỏ rất ghét phụ nữ nhưng không hiểu tại sao nó lại gần gũi với cô như vậy.”
“Mọi chuyện tôi nói nó đều phản đối vậy mà qua nay thằng bé lại rất vui vẻ khi ở bên cô và đồng ý điều kiện với cô như vậy.”
“Tiểu Bảo mắc bệnh tự kỷ nhẹ.”
Tô Ngọc Nhi không hiểu ý của Bạch Nhược Phong.

Tô Ngọc Nhi ngây người khi nghe đến bệnh tình của Tiểu Bảo.

Cô không ngờ đứa trẻ nhỏ như vậy mà lại phải mắc căn bệnh này.
“Giám đốc Bạch, anh nói như vậy có ý gì?”
“Tiểu Bảo tại sao lại bị tự kỷ chứ?”
Bạch Nhược Phong trầm tư một lúc lâu rồi mới nói ra suy nghĩ trong đầu của anh.
“Cô Tô, tôi đã đưa Tiểu Bảo đi kiểm tra rất nhiều nhưng không thể tìm được lý do làm cho thằng bé bị như vậy.”
“Bao nhiêu năm nay, cô là người đầu tiên khiến Tiểu Bảo dựa vào đến vậy.”
“Tôi muốn cô có thể giúp tôi chăm sóc Tiểu Bảo.”
Tô Ngọc Nhi suy nghĩ một lúc lâu rồi lại đồng ý.
“Cảm ơn cô.

Trễ rồi, cô quay trở lại phòng ngủ đi.”
Bạch Nhược Phong nhìn đồng hồ cũng đã gần 12 giờ đêm, liền nhắc nhở Tô Ngọc Nhi đi ngủ.
Sáng sớm hôm sau.
Mặt trời vừa mới mọc đằng Đông, những áng mây hồng trải dài trên khắp bầu trời, để tăng thêm sức sống cho ngày mới, những chú chim đang cất tiếng hót líu lo trên những hàng cây xanh ven đường.

Tất cả đều tạo nên một bức tranh sống động để khởi đầu cho một ngày mới.
Bạch Nhược Phong có thói quen dậy từ rất sớm, anh ra ngoài mua một chút đồ ăn sáng rồi quay trở về.
“Tiểu Bảo…”
Từng tia nắng len lỏi vào khung rèm cửa rọi thẳng vào mặt Tô Ngọc Nhi, cô xoay người vài cái rồi ngồi dậy.
“Tiểu Bảo, trời sáng rồi, chúng ta dậy thôi!”.