Năm trăm năm dài lắm sao?
Cũng chỉ là một thoáng.
Nhắm mặt lại không nghe không thấy không nghĩ ngợi.
Tất cả rồi cũng tiêu tan.
Chuyện xưa.
Những đám mây trắng bay khắp trời, đâu đâu cũng có, nhưng lại không thuộc về bất cứ đâu, như mặt trời kia, tất cả tia sáng và màu sắc giữa trời đất đều từ nó mà ra, nhưng nó lại có màu trắng.
Nàng rất thích thời khắc mặt trời mọc và lặn, bốn con hỏa long ca hát, hòa cùng tiếng kèn dài và trầm thấp vọng ra từ tháp chuông, kéo theo thần xa màu vàng rực kéo thành một đường cong tuyệt đẹp giữa bầu trời.
Lúc này, Tử Hà Tiên Tử thường khẽ vung tay áo, phủ một mạng che mỏng màu tím lên chiếc mũ vàng của Mão Nhật Tinh Quân, che gió chắn bụi, nhưng thiên giới làm gì có gió bụi, Tinh Quân tất nhiên biết được ý đồ cảu nàng, làm như vậy, những đám mây sẽ bị nhuộm thành sắc tím. Thế là ông vui vẻ chấp nhận.
Bí mật bị truyền ra ngoài, kể từ đó chiếc thần xa của Mão Nhật Tinh Quân chất đầy những mạng che đủ màu đủ sắc, cả trên cổ thần long cũng được cột lên, sắc hoàng hôn vì thế mà biến hóa không ngừng. Hàng ngày Mão Nhật Tinh Quân nhận được rất nhiều mạng che, ông cột chúng lên thân cây phù tang mà mình sống, nếu ai đó nhìn về hướng đông, có thể nhìn thấy một gốc cây khổng lồ xuyên qua những tầng mây giữa bầu trời, lá cây đủ màu sắc lay động theo làn gió.
Khi thần xa của Mão Nhật Tinh Quân đi xa, tháp chuông sẽ ngân lên ba tiếng, sau đó Thiên Bồng canh giữ Thiên Hà sẽ mở cánh cổng Ngân Hà, từ trong đó bay ra không phải nước, mà là hàng tỷ những hạt ngân sa, chúng rất nhẹ, trôi lơ lửng giữ các thần điện, chúng tiên có thể bay lượn giữ dòng ngân tinh, Thiên Bồng đợi trước lối ra vào Thiên Hà, ai cũng biết hắn đang đợi người nào, cho đến khi một chiếc thuyền bạc từ chân trời đi đến. Nguyệt nữ thần, trước mặt thiên bồng như một cô bé, đòi Thiên Bồng dắt tay nàng, hai người ngồi trên thuyền nói chuyện không ngừng, cứ thế trôi về hướng tây.
“A Dao, ngươi lại nhìn gì đấy, ngưỡng một người ta hả?”
“Gì chứ!”
“Gì chứ? Mặt sao còn đỏ hơn sắc hoàng hôn thế kia?” Tiên nữ A Giác nói.
“Ngươi…”
“Được rồi, Vương Mẫu nương nương đã nói, chuẩn bị mở hội bàn đào, bảo chúng ta đến vườn đào chọn đào tiên đấy.”
Lại mở hội bàn đào ư? Chẳng phải vừa mở xong à? Lại qua chín nghìn năm rồi, nhanh thật.
“Các người đi đâu đấy?” Tử Hà nói, “Vườn bàn đào hả?”
“Đúng đấy, Tử Hà, cùng đi chơi không?” Chúng tiên nữ ríu rít nói.
“Thôi, ta muốn ở lại đây thêm lúc nữa.”
“Biết rồi! Khi ngươi ngắm hoàng hôn thì không làm gì hết chứ gì!”
Chúng tiên nữ cười cười rồi đi mất.
“Có nghe nói chưa? Vườn bàn đào vừa thay người giữ vườn mới đấy.”
“Biết, là Thái… Thái Phong chứ gì.”
“Gì chứ, Thái Phong đã thay từ ba nghìn năm trước rồi, người sau đó là… Vô… Vô cái gì ấy.”
“Không phải, người mới hình như không phải tên đó.”
“Mặc kệ hắn tên gì, chúng ta hái xong đào liền đi ngay, có lần nào thấy được người giữ vườn đâu?”
Họ đã đến vườn đào.
“Ơ, chúng ta đến không đúng mùa, đào vẫn chưa lớn!”
“Đúng đấy, còn chưa ra trái nữa là, trên cây chỉ được vài trái vừa nhỏ vừa xanh.”
“Có phải Vương Mẫu nương nương tính sai thời gian rồi không?”
“Đừng có nói bậy, nương nương làm sao sai được? Lần trước nương nương nói hoa mai nở vào mùa hạ, nhưng Mai Hoa tiên tử cứ bảo là đông mới nở, kết quả thế nào?”
“Thôi đừng nói nữa, sợ chết được! Ta không dám nghĩ tiếp đâu. Thật ra ở trên bảo hoa nở lúc nào thì cứ làm cho nó nở lúc đó là được, tranh cãi làm gì? Thần làm gì có sai.”
A Dao đi mấy vòng quanh rừng cây, cuối cùng đã tìm thây một quả đào lớn, đang lúc đưa tay ra định hái.
“Ta tìm được một quả rất lớn này!” Nàng tươi cười đưa tay ra.
Cuộc đời nàng bắt đầu thay đổi từ giây phút đó.
Đến tận bây giờ A Dao vẫn nhớ rõ tình cảnh khi ấy: Một con khỉ xuất hiện trên cây đào, y tựa lên thân cây, đong đưa hai chân, đắc ý liếc nhìn nàng.
“Tiểu cô nương, ta đây ăn không ngon miệng đâu!”
Đó chính là câu đầu tiên y nói cùng nàng.
Năm trăm năm sau.
Bây giờ A Dao đang ở trong khu rừng của linh hồn, nơi quanh năm đều tối đen, ngồi trên cành cây mà Tôn Ngộ Không từng ngồi, nàng vừa nhắm mắt lại, tất cả liền hiện lên trong đầu.
“Tiểu cô nương, ta đây ăn không ngon miệng đâu…”
“Bà lão ơi, đừng nhắc chuyện trước đây của bà nữa, bà nhận lầm người rồi…”
A Dao nhắm chặt mắt lại, nước mắt lăn dài trên làn da già nua nhăn nheo không khác gì vỏ cây của mình.