Ngộ Không Truyện

Quyển 1 - Chương 8




“Trư Bát Giới! Nước miếng của huynh chảy khiếp quá, thu lại đi được không, chảy đến chân ta luôn rồi này.” Tiểu Bạch Long nói.

“Con ngựa chết tiệt, ồn ào gì đấy, đánh thức giấc mộng của ta rồi.”

“Hả? Nước miếng của huynh chảy từ mắt ra luôn đấy à. Đừng nói với ta huynh cũng biết khóc nha.”

“Ta mà khóc? Hứ! Lão đầu trọc chết rồi, một mình hắn lên Tây Thiên, ta không cần chịu cực nữa, ta vui còn không hết đây, lúc nãy ta vừa nằm mơ, mơ thấy người vợ xinh đẹp của ta ở Cao Lão Trang.”

“Huynh lúc nào cũng nói có người vợ ở Cao Lão Trang, nhưng chưa ai từng nghe đến nơi đó, hơn nữa, ai lại ưng một tên đầu heo chứ, trừ phi… nàng ta cũng là…”

“Không được nói bậy! Ngươi có thể mắng ta là heo, nhưng không được nói đến nàng dù chỉ một chữ!”

“Nhưng huynh vốn là heo mà.”

“Ngươi lừa gạt ta một chút không được à?”

Một bóng người đi đến bên cạnh họ.

Trư Bát Giới vừa ngẩng lên: “Ớ, con khỉ nhà huynh sao quay lại rồi? Không phải sợ tội bỏ trốn rồi hả? Sa mặt lạnh đi báo qua rồi, ha ha ha…”

Tôn Ngộ Không vẫn ra vẻ lạnh lùng: “Sư phụ đâu?”

“Huynh muốn xác nhận xem thầy chết chưa hả, ở bên kia kìa, ta đang định mai sẽ tổ chức thiên táng theo nghi thức Phật giáo… ha ha ha… ta phát hiện mình ngày càng vui tính.”

“Chết rồi? Kẻ nào làm? Sao lại như thế?”

“Kẻ nào làm? Đừng nói với ta huynh bị mất trí nha, huynh có muốn giả bệnh để lách luật pháp Đại Đường cũng không được đâu, ha ha ha…”

“Có lẽ ta đã quên gì đó thật rồi.”

“Phải đấy, phải đấy, ta cũng không nhớ gì đâu, ha ha ha, huynh làm ơn đừng có chọc ta cười nữa mà, ha ha ha…”

Tôn Ngộ Không lao đến bóp miệng Trư lại: “Ngươi cười tiếp thử xem!”

Trư Bát Giới trợn to mắt, miệng chu lên, “ực” một tiếng, nuốt tiếng cười trở ngược vào trong.

Một phút sau…

“Thì ra là vậy, có người giả dạng ta giết lão đầu trọc. Kẻ nào to gan vậy.”

“Ta tuyệt đối tin là có người giả dạng huynh, chỉ cần huynh đừng giết ta diệt khẩu, ha… hừm!”

“Hắn giết tên hòa thượng, rõ ràng không muốn để ta đến được Tây Thiên tu thành chín quả, đáng giận nhất là còn biến thành ta!”

“Ta cũng muốn hắn biến thành ta đấy, nhưng chắc là do ta đẹp trai quá, hắn khó biến ra được, hì hì hì.”

“Còn cười! Chỉ có hòa thượng mới có thể mở cửa Tây Thiên, lúc đó Quan Âm đã nói như thế, giờ thì hay rồi, hắn đã chết, lời nguyền trên người chúng ta vĩnh viễn cũng không giải được.”

“Không giải được thì thôi, làm heo thì sao, làm thần thì thế nào, có khi làm heo lại vui vẻ hơn một chút, ha ha ha…”

“Nhưng ta không được! Ngày nào chiếc vòng trên đầu ta chưa được tháo xuống thì ta vẫn không cảm thấy tự do!”

“Tự do? Trời ạ, ta nghe thấy gì thế này, mọi người mau đến xem, ở đây có một con khỉ đang nói về tự do này.”

“Cút đi cho ta!” Tôn Ngộ Không đạp một cái, Trư Bát Giới lăn một vòng trên không rồi lại tiếp tục tránh sang một bên cười.

“Huynh cho rằng huynh đánh được ta thật đấy à con khỉ kia, huynh thật sự cho rằng mình là cao thủ có thể cứu rỗi chúng sinh đấy à, Quan Âm và Ngọc Đế chỉ xem huynh là con khỉ mà đùa giỡn thôi, ồ, xin lỗi, huynh vốn là khỉ mà, ha ha ha…”

“Heo!”

“Khỉ!”

“Đầu heo!”

“Não khỉ!”

“Ruột heo!”

“Đít khỉ!”

Trư Bát Giới mắng một hồi, đột nhiên ngước mặt lên trời gào lớn: “Vì sao chứ! Tất cả những thứ này vì cái gì chứ…”

“Hu hu hu…” Hắn đã khóc không thành tiếng.

Hôm đó, trăng rất xanh. Khắp ngân hà, những tia sáng lấp lánh lẳng lặng chiếu lên người con heo đang khóc.