Lại là một buổi sớm mai ở Thiên Cung. Tử Hà đến vườn Bàn Đào.
Nàng thấy Tôn Ngộ Không nằm trên một cành cây, đang say ngủ.
Nhưng tay của y lại đang khẽ khàng đong đưa.
Tử Hà tiến lên, đang nghĩ xem có nên đánh thức y hay không.
Tôn Ngộ Không đột nhiên trở mình nhảy lên, Tử Hà còn chưa kịp hét lên tiếng nào, cổ tay đã bị tóm lấy, gậy Kim Cô đã giáng xuống đỉnh đầu.
Cây gậy kia dừng lại ngay khoảnh khắc vừa chạm vào tóc nàng. Luồng áp lực nặng nề gần như muốn đè nàng xuống mặt đất.
Tôn Ngộ Không trừng mắt nhìn nàng: "Sao lại là cô? Sau này đừng có lẳng lặng đến gần lúc ta đang ngủ nữa."
"Ngươi... ngươi căng thẳng quá, mơ thấy ác mộng à?"
" Không có."
"Lúc nãy khi ta ngủ cũng nằm mơ, nhưng đó là một giấc mơ rất đẹp."
"Mắc mớ gì đến ta!" Tôn Ngộ Không lại nhảy lên cây.
"Ta đặc biệt muốn kể nó cho một người nào đó nghe, nhưng đám thần tiên kia đều không muốn nghe."
"Ta cũng không muốn." Tôn Ngộ Không tựa lên cành cây, nhắm mắt lại bắt đầu ngủ tiếp.
"Tôn Ngộ Không, nói cho ta nghe đi, Hoa Quả Sơn trông như thế nào?" Tử Hà hỏi.
Tôn Ngộ Không mở mắt ra, y nhìn bầu trời nghĩ ngợi nửa ngày rồi nói: "Hoa Quả Sơn? Rất đẹp... Phải, rất đẹp."
"Đẹp như thế nào?" Tử Hà hỏi, "Có phải hễ đến hè thì hoa mộc tiêu màu tím sẽ nở khắp cả ngọn núi không?"
"Nó là màu đỏ."
"Phải đấy, phải đấy, vậy có phải vào mùa thu, lá vàng sẽ phủ khắp mặt đất, bước đi trên đó êm ái như bước trên thảm vậy, nhưng rừng cây vẫn xanh mướt, đàn nai thỏa sức chạy nhảy trên bãi cỏ dưới chân núi, ngươi ngẩng đầu lên, ánh mặt trời sẽ nhuốm vàng khuôn mặt ngươi, trên bầu trời xanh như một mẩu ngọc thạch trong suốt có bóng dáng của hạc và ngỗng bay lượn..."
"Ngươi..."
" Còn có khi mùa đông đến, tuyết phủ trắng cả núi rừng, ngọn núi một mảng tĩnh lặng, giọt nước đóng thành băng trong suốt như pha lê lơ lửng trên cành cây, mỗi một gốc cây đều giống như được điêu khắc từ ngọc, bầy sóc ở trong hốc cây, lắng nghe tiếng gió thổi và tuyết rơi, mơ giấc mộng về một năm mới sắp đến..."
"Hừ, cả tiếng tuyết rơi mà ngươi cũng nghe được, cứ như ngươi từ sống ở đó rồi không bằng!"
"Giấc mơ mà ta mơ thấy chính là thế đấy, trước giờ ta vẫn luôn mơ giấc mơ này! Mơ thấy một vườn hoa xinh đẹp vô tận, còn ta là một con sóc ở trong khu vườn ấy!" Tử Hà vô cùng kích động trước sự tưởng tượng của mình.
"Sóc? Há! Ngươi biết trèo cây sao, trèo một cái cho ta xem thử!"
"Có thể đó là kiếp trước của ta! Mỗi lần ta tỉnh lại từ giấc mơ này, ta liền nghĩ, trên thế gian này, nhất định có một nơi như vậy! Không ngờ nó có thật! Tôn Ngộ Không, Hoa Quả Sơn đẹp như thế, sao ngươi lại chạy lên trời làm gì?"
"Ta thấy trên trời cũng không tệ, có sao có trăng, không có dã thú, cũng không cần ngày ngày đi kiếm ăn!"
"Nhưng ngươi không cảm thấy trên trời quá cô đơn, quá thiếu sức sống sao? Chẳng lẽ ngươi không muốn quay trở lại Hoa Quả Sơn sao?"
"Rốt cuộc ngươi muốn nói cái gì?"
"Khi nào ngươi trở về, dẫn theo ta đi xem thử với." Tử Hà nói.
"Há! Dẫn theo ngươi? Về Hoa Quả Sơn?"
"Ta muốn nhìn qua một cái, thỏa tâm nguyện rồi ta sẽ về Thiên Cung."
"Ngươi thật sự muốn đi?"
"Ừm." Tử Hà khẽ gật đầu.
Tôn Ngộ Không nói: "Rồi ngươi sẽ có cơ hội thôi."
Sau đó y xoay người bỏ đi.
"Quái nhân." Tử Hà quay đầu bước nhanh trở về.
Vừa nghĩ đến giấc mơ của mình, nàng lại nở nụ cười