Ngộ Không Truyện

Quyển 1 - Chương 20: Chuyện xưa




"Ngươi biết không, bầu trời này là một hoang mạc." Tử Hà nói, "Nó được ghép lại từ những vật đẹp nhất, nhưng từ thời khắc trở thành một phần của Thiên Cung, nó đã bị tước đi mất linh hồn. Ngươi có biết không?"

Không ai trả lời, bởi vì bên cạnh nàng vốn chẳng có một ai.

Những lúc có người, nàng lại không nói những lời như thế. Nàng luôn cười, cười nhìn xung quanh, cười nhìn chúng nói chuyện, luôn mỉm cười. Đến khi sắc màu nồng đậm của hoàng hôn từ từ tắt lịm, Thiên Giới không còn trong suốt, bầu trời sắc tối che lấp ánh mắt đang nhìn xuống nhân thế của nàng, lúc này chúng thần tiên đều đã trở về cung điện của mình, chỉ còn nàng một mình đứng lại nơi rìa của đám mây đang ngày càng lạnh lẽo, không ai gọi nàng quay về, không ai để ý đến nàng, vào lúc này, nàng mới bắt đầu độc thoại.

"Ngươi biết không? Họ gọi ta là "Tử Hà luôn mỉm cười", nhưng làm gì có ai lúc nào cũng mỉmcười, ngoại trừ tượng đá và kẻ ngốc. Ngươi biết không?"

Nàng nói rất nghiêm túc, dán mắt nhìn vào mảng đêm tối vô biên kia. Nàng có bao giờ nghĩ, ngày nào đó sẽ nói những lời này cho một người khác nghe? Có phải nàng vẫn luôn đợi một ngày nào đó, sẽ có người đứng bên cạnh lắng nghe tất cả những gì nàng nói?

"Ngươi cứ im lặng mà nghe như thế, đừng ngắt lời ta, ta sẽ nói hết tất cả với ngươi. Ngươi đừng nóng nảy mỉa mai như Nhị Lang Thần, cũng đừng phản bác dông dài như Thiên Bồng, họ chắc chắn sẽ làm vậy, nên ta chỉ nói cho mình ngươi nghe, chỉ có ngươi mới im lặng mà nghe thế này thôi, trên đời này, chỉ có ngươi mới..."

Nàng vẫn đang tiếp tục nói, quanh nàng là khoảng không vô cùng tận đã bị sự giá rét của màn đêm trong vũ trụ đông cứng.

Hôm ấy, Tử Hà đứng bên đường chân trời rất lâu, khi nàng quay trở về, nàng nghĩ giá lạnh đã bám lên người nàng mất rồi, thế nên nàng gia tăng tốc độ trở về, muốn trở về trong giấc mộng bên cạnh lò lửa trong Lạc Hà Cung.

Vườn bàn đào không có ánh sao chiếu rọi, sao vẫn còn sáng như thế nhỉ?

Khuya như vậy rồi vẫn còn tiếng động? Hình như tiếng nữ nhân đang khóc?

Hôm nay chẳng phải đám người A Dao đi hái bàn đào đó sao?

Tử Hà bay lại gần để xem, giữa vườn đang treo lơ lửng một ngôi sao lớn, là loại đẹp nhất nơi Thiên Giới này, nhưng, ngôi sao không được tùy ý di động, kẻ nào lại to gan đến thế?

"Tiểu cô nương, cô còn muốn khóc đến bao giờ vậy? Ta chẳng qua chỉ đùa với cô một chút thôi mà."

"Hu hu hu... Không thèm! Ngươi ăn sạch đào của chúng ta rồi, lại còn dùng phép định thân với người ta... Hu hu hu... Ta phải đến chỗ Vương Mẫu nương nương tố cáo ngươi!"

"Đi tố cáo đi! Lão Tôn ta đây chả thèm sợ... Ta còn sợ cô không đi đấy! Cô đã khóc suốt mấy canh giờ rồi... Hả? Nước dâng lên luôn rồi, cứu mạng! Lão Tôn đã buồn ngủ lắm rồi, phải đóng cổng vườn, phiền các bạn nhỏ đến xem khỉ ngày mai hãy đến... Này! Muốn khóc thì ra ngoài kia mà khóc, cô làm thế này ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của Lão Tôn!"

"Hu hu hu không thèm! Hu hu hu ngươi đến đào của tao lại đây đi!"

"Đồ nhỏ mọn! Có mấy trái đào thôi cũng làm quá lên, theo Lão Tôn về Hoa Quả Sơn, đền cho ngươi mười giỏ cũng được!"

"Hu hu hu ngươi ăn đâu chỉ có mười giỏ..."

"Được! Hai mươi giỏ... Một trăm giỏ! Hai trăm giỏ? Một nghìn giỏ?"

" Hu hu hu ta không thèm mấy trái đào nát dưới phàm của ngươi! Ta không hái được bàn đào, trở về nhất định sẽ bị nương nương đánh chết... oa oa..." A Dao càng nghĩ càng đau lòng, thế là há to miệng gào khóc.

"Bà ta đánh cô, cô không biết cắn lại à?"

A Dao giận đến tái mặt: "Ngươi... ngươi là ai? Những lời thế này mà cũng dám nói ra?"

"Ông đây là Tôn Ngộ Không."

Tiếng khóc của A Dao lập tức im bặt, ngơ ngác nhìn y.

Tôn Ngộ Không, cơn ác mộng của Thiên Giới.

Cái tên này thường xuất hiện trong những câu chuyện tanh máu, trong cuộc chiến liên miên của thần giới và yêu giới, luồng khí tanh mùi máu xông thẳng lên bầu trời, ba chữ "Tôn Ngộ Không" này luôn gắn liền với những trận thảm bại của Thiên Đình, giống như bóng đen đè trên đầu chúng thần tướng.

Bởi vì chưa một ai từng đánh bại được hắn.

Bởi vì những người có thể sống sót sau khi giao đấu với y, chỉ có người nổi bật vài cái Thiên Giới mới gặp được một như Tam Thái Tử mà thôi, nghe nói mỗi ngày hắn đều ăn mười nghìn người.

Nghe nói hắn cao to như một ngọn núi.

Nghe nói những nơi hắn đi qua, không có thứ gì có thể sống sót.

Giờ đây hắn đang đứng trước mặt A Dao.

Thế là A Dao ngơ ngác một lúc rồi hét lên một tiếng chạy mất hút.

Tôn Ngộ Không lắc đầu: "Lại một người nữa, sao tất cả mọi người nghe thấy tên ta liền bỏ chạy thế nhỉ?"

Tử Hà cười cười đi từ rừng cây ra: "Uy danh của Tề Thiên Đại Thánh, ai mà không biết cho được."

Tôn Ngộ Không quay đầu lại nhìn nàng: "Hình như cô lại không sợ ta."

"Vì sao phải sợ ngươi?"

Tôn Ngộ Không nghĩ nửa ngày: "Đúng, vì sao phải sợ ta? Nếu thần tiên trong Thiên Giới đều nghĩ như cô, Lão Tôn đây cũng không phải suốt ngày ở trong vườn này trồng cây rồi."

"Cây cối ở đây mọc tốt thật nha! Chắc người biết cách chăm vườn nhỉ?"

"Cách chăm vườn? Là cái gì? Ta chỉ biết trên trời này chẳng có bao nhiêu thứ có linh khí, một là cây trong vườn bàn đào, một là ngựa trong Ngự Mã Giám, phải đối xử với chúng như bạn bè."

"Cây và ngựa đều là bạn ngươi,  thần phật khắp trời, thế mà không ai có linh tính sao?"

"Ha! Nếu có linh tính, cũng không ngộ được đạo, không tu thành được tiên."

"Lần đầu tiên ta nghe có người nói vậy đấy."

"Sư phụ ta nói với ta đấy, muốn thăng thiên thành Phật, đầu tiên phải vô dục vô cầu, ta thấy thế kia có khác gì người chết đâu."

"Hì, cảnh giới thần tiên, không buồn không vui, ngươi sao hiểu cho được? Sư phụ ngươi là ai thế?"

"Sư phụ đã dặn, không được nhắc đến tên ông ta."

"Có thể dạy ra một đồ đệ thần thông quảng đại nhưng lại không tinh thông đạo pháp, ước chừng chẳng có bao nhiêu người, đoán cũng đoán ra được."

"Ờ, ngươi đoán thử xem."

"Tam giới hiện nay, người có công lực pháp thuật cao nhất chỉ có ở Thiên Giới, đứng đầu là Như Lai ở Tây Phương Cực Lạc, tất nhiên người không phải đồ đệ của ông ấy."

"Ông ta nhận ta cũng không thèm."

"Pháp lực cao thứ hai, là nhị đệ tử của Như Lai, Kim Thiền Tử, nhưng hắn nghi ngờ Phật pháp của Như Lai, tự mình tu luyện, hòng vượt qua Như Lai, bị Như Lai làm phép khiến cho tẩu hỏa nhập ma, hồn phách rơi xuống phàm thế, không biết đang ở nơi nào, chắc người cũng không phải đồ đệ của hắn."

"Quen cũng không quen nữa là!"

"Người thứ ba ấy à, chính là tán tiên Bồ Đề sư tổ, nghe nói ông ấy là sư đệ của Kim Thiền Tử, nhưng tính tình ham vui nên đã rời khỏi Linh Sơn, ẩn cư nơi hải ngoại. Ông ấy thu nhận đệ tử chỉ xem tư chất, không hỏi đức phẩm, nhận cũng ít, có thể xuất sư lại càng ít hơn. Không giống Như Lai, đệ tử đầy nhà. Ngoài ba người này ra, thiên hạ không còn ai có thể dạy dỗ ra ngươi được. Vậy sư phụ của ngươi là ai, còn cần ta nói ra không?"

Ngộ Không im lặng.

"Haiz." Tử Hà buông một tiếng thở dài rồi nói, "Tiếc là Bồ Đề dạy cho người pháp thuật, lại không dẫn dắt người ngộ đạo, chắc là đạo không thể nói, phải để ngươi tự khai ngộ mới được, nhưng lại sợ ngươi u mê đi sai đường nên mới dặn dò ngươi không được nói ra tên của ông ta."

"Không phải vậy." Tôn Ngộ Không nói, "Chẳng qua sư phụ nói, đạo không bao giờ bị diệt mà ta muốn học, ông ấy không hề dạy, nên ta vốn chưa được chân truyền của ông, nên không cho ta nói mình là đồ đệ của ông, còn nói sư phụ thật sự có thể dạy được ta đang ở phàm trần, bảo ta tự đi tìm. Ta lại nghĩ, chắc ông già đó dạy không nổi nên cố ý dùng cái cớ này để dụ dỗ ta thôi."

Con khỉ trèo qua một cây khác: "Tiểu cô nương nhanh về nhà đi, ở chung môt chỗ với ta cha mẹ cô sẽ mắng cô đấy!"

"Ta không có nhà, ta hóa từ áng mây tím ở Tây Thiên mà ra."

"Ồ?" Tôn Ngộ Không hái một trái đào cắn một miếng thật to, "Hừ, không có nhà thì ghê gớm lắm chắc? Chui từ trong tảng đá thì ghê gớm lắm chắc? Đây đều là cớ để phản nghịch hả?"

"Sau này ta lại đến tìm người chơi, có được không?"

"Không được! Chơi với con gái có gì vui mà chơi? Ngươi mà đến đây, ta sẽ ăn thịt ngươi!"

Tử Hà bật cười, trốn vào trong đám mây trắng rồi biến mất.