Từ Kiền Đức năm thứ chín, Trầm Vô Trần lấy thân phận là thái phó thái tử, đại học sĩ Tập Hiền điện, lĩnh thêm hàm Trung Thư Lệnh tới nay, Từ Đình chính là người thứ hai của Đại Bình triều có thể được Hoàng thượng phong tặng tôn hàm như vậy. Thị Trung, Trung Thư Lệnh, Thượng Thư Lệnh là ba hàm phẩm giai tuy cao, nhưng chỉ là ký lộc (nhận bổng lộc) mà không có chức quyền, tuy là vị Sử Tướng, nhưng lại không thường tham dự triều chính.
Cho nên văn thần trong triều tuy là khát vọng trước khi già cả cáo lão trí sĩ sẽ có thể được thêm phong hàm này, sự nghiệp vinh nhục một đời toàn bộ đều dựa vào phẩm hàm ký lộc này để chứng minh, nhưng lại không có ai nguyện ý khi tiền đồ bản thân đang chính thịnh thì lại bị gạt ra bên ngoài trung tâm quyền lực.
Hiện giờ Từ Đình mặc dù cũng được phong tặng vinh hàm giống như Trầm Vô Trần năm đó, nhưng nguyên do được gia phong của hai người này lại có thể nói là khác nhau một trời một vực---
Năm đó Trầm Vô Trần ba mươi hai tuổi đã bái* Thượng Thư Hữu Bộc Xạ, nhưng trước năm ba mươi bảy tuổi lại bái biểu từ quan, thoái ẩn cựu đô. Kiền Đức năm thứ tám, cũng chính năm đó Thượng Hoàng chiêu cáo thiên hạ tìm người tài đức làm thái phó cho thái tử, tài sĩ cả triều đều không có ai vào được tuệ nhãn của kim thượng, duy chỉ có Trầm Vô Trần được nhận chiếu vào kinh là rất được kim thượng coi trọng, sau đó được thăng làm thái phó của thái tử. Trầm Vô Trần tuy là thái phó, nhưng luôn một lòng suy nghĩ rằng sau khi kim thượng bắt đầu tham dự chính sự quân vụ thì sẽ cáo biệt rời triều, Thượng Hoàng muốn lưu ông ở lại triều để thương lượng chính sự, cuối cùng sau khi thương nghị mọi cách mới gia phong một hàm Trung Thư Lệnh. Phàm những dịp như Đại Triêu Hội sẽ được xếp ngồi ngang hàng với tể tướng. Thiên ân thù vinh như vậy, trong triều là vô cùng hiếm thấy, tuy Trầm Vô Trần hơn mười năm qua rất ít hỏi tới chính sự, nhưng nhóm chư thần văn võ trong triều đều đối với ông tôn sùng có thừa, không dám coi thường.
*Bái: làm lễ tấn phong; bái làm..
Nhưng Từ Đình lần này bị phong một hàm Thị Trung này, cũng là sau khi Mạnh Đình Huy tố cáo ông tư tín phỉ thượng*! Đạo lý trong này, chắc hẳn to lắm đây.
*Tư tín phỉ thượng: thư từ riêng tư phỉ báng hoàng thượng.
Từ Đình vừa bị bãi tướng, từ nay về sau không có quyền hỏi tới trung thư chính sự, phong ba trong triều trước đây do nhóm gián quan của Ngự Sử Đài kích khởi cũng nên dừng lại. Mắt thấy hữu tướng đương triều, lão thần tây đảng cứ như vậy mà rơi đài, nhưng Hoàng thượng lại hết lần này tới lần khác lại ban cho Từ Đình làm đại học sĩ Thiên Duệ Điện, lại thêm bái Thị Trung, đây rõ ràng là không cho phép phong đạn chương hạch tội của Mạnh Đình Huy quá mức bừa bãi. Từ Đình tuy không có thực quyền hỏi chính sự, những cũng có thể liệt vào hàng tể tướng, trong triều có cái văn thần võ quan nào dám nhân cơ hội này đối với ông ta bỏ đá xuống giếng? Nhóm thần công tây đảng lúc trước, người người lo sợ bất an, loạn thành một đoàn, sau khi biết được ý chỉ này cũng sẽ ổn định trở lại, không đến nỗi như ong vỡ tổ, quay đầu đi đầu quân vào phe của Mạnh Đình Huy. Nhưng tuy là nói vậy, Hoàng thượng lại không giống như muốn triệt để bảo toàn Từ Đình, nếu không cũng sẽ không chỉ ban cho ông ta làm đại học sĩ thiên duệ điện mà không cho ông ta nhận thêm bất cứ chức sự gì, chỉ để ông ta lĩnh một hàm Thị Trung trên danh nghĩa.
Trong đầu Tào Kinh chỉ khoảng nửa khắc đã loạn thành một đoàn, đủ thứ suy xét lăn qua lộn lại trong đầu, nhưng vẫn không nắm chắc được tâm ý chân chính của Hoàng thượng.
Cho tới bây giờ đều biết thánh tâm khó dò, cho dù chỉ là hai câu đơn đơn giản giản như vậy trên chiếu chỉ, cũng khiến cho hắn không dám ngông cuồng đoán trước chuyện tương lai sau này.
Nhưng mọi người trong triều, ai có thể nói đạo ý chỉ này của Hoàng thượng là không thánh minh?
Ngươi có thể nói Hoàng thượng bỏ qua lời can gián trong triều, gạt bỏ đạn chương của mọi người không thèm để ý sao? Ngươi có thể nói Hoàng thượng cố chấp bảo thủ, bởi vì tư tín của lão thần phạt tội thật nặng sao? Ngươi có thể nói Hoàng thượng không niệm tình Thượng Hoàng quân thần tương đắc, sau khi đăng cơ liền mơ hồ giáng chức hết các lão thần sao?
Chê cười!
Đạo ý chỉ này của Hoàng thượng, có thể nói là vô cùng thánh minh cũng không quá.
Tào Kinh hít sâu một hơi, quay đầu lại hỏi mọi người: "Nội đình có truyền chỉ gì tới chỗ Mạnh đại nhân không?" Chuyện Từ Đình mặc dù đã bỏ qua, nhưng không biết Hoàng thượng có đối với Mạnh Đình Huy sinh ra chán ghét hay không?Mọi người rối rít lắc đầu, tỏ vẻ không biết.Tào Kinh nhíu mày, suy nghĩ một chút mới nói: "Mạnh đại nhân cũng biết việc này sao? Ngài ấy hiện giờ đang ở nơi nào?"Một người ở bên cạnh nói: "Hôm nay thánh ý vừa hạ xuống, thì tin đồn đã truyền khắp trong ngoài hoàng thành, Mạnh đại nhân hẳn đã biết. Chỉ là Mạnh đại nhân từ sau khi lâm triều liền không thấy bóng dáng, hạ quan nghe xung quanh, nói là Mạnh đại nhân có hẹn với người khác tới các tử của Vạn Đình Lâu ngoài thành đông." Người nọ thấy Tào Kinh vẻ mặt mờ mịt không hiểu, liều cười khẽ một cái, giải thích: "Tào đại nhân bận quá nên đã quên, hôm nay chính là mùng bảy tháng bảy."*Các tử: 1. nhà nhỏ bằng gỗ; lán 2. gác lửng; gác xépTào Kinh mới chợt hiểu ra.Kinh thành xưa nay đêm thất tịch đều rất náo nhiệt, buổi tối hoa đăng giăng đầy, lụa màu kết khắp các lầu, các loại tạp kỹ vui chơi không bao giờ hết, người muốn du ngoạn ở thành đông đông như mắc cửi, muốn lấy được một vị trí tốt, ngược lại phải sớm đến Vạn Đình Lâu đặt một các tử* ở tầng hai đối diện đường cái. Khác với con gái nhà dân chúng bình thường, những nữ quan trong triều trong đêm thất tịch đều không thích ở trong nhà dâng hương bái cầu khất xảo*, ngược lại là thích tụm năm tụm ba hẹn nhau ra đường dạo chơi, đêm thất tịch cũng coi như là một cơ hội để các nàng giao du thân cận với nhau.*Khất xảo: cầu Chức Nữ được khéo tay thêu thùa; cầu xin Chức nữ giúp cho khéo tay canh cửi, thêu thùa (tối ngày 7-7 âm lịch, theo tục cũ, người phụ nữ bày hoa quả ở sân, cầu khấn sao cho Chức Nữ phù hộ cho mình khéo tay may vá)Mạnh Đình Huy hai năm trước ở trong triều thường bị nhóm nữ quan lạnh nhạt, tình huống này thẳng đến đầu năm nay sau khi nàng được ban quyền tri chế cáo mới dần khá hơn. Cũng khó trách người làm quan trong triều có lòng xây dựng thế lực, đó là nếp sống khiến ngươi phải như vậy. Lần này Mạnh Đình Huy được người khác hẹn tới các tử thưởng đăng, nàng lúc này không ở đây về tình có thể tha thứ.Tào Kinh một mặt vừa nghĩ vậy, một mặt cảm thấy trong ngực có một cổ buồn phiền khiến người nghẹn khuất.Hắn luôn tự xưng là người thân phúc của Mạnh Đình Huy, nhưng chuyện Mạnh Đình Huy lúc trước trình tấu chương tố cáo Từ Đình lại không cùng hắn thương lượng, nghiễm nhiên là thái độ không muốn dây dưa với người khác. Lúc này Từ Đình bị bãi tướng vị, theo lý lúc này chính là thời khắc tốt nhất mà Mạnh Đình Huy cần phải 'thừa thắng truy kích', tốt nhất là có thể từ chỗ Hoàng thượng mà thỉnh cầu cái gì đó cho bản thân, nhưng nàng lại hoàn toàn mặc kệ, lại có tâm tư cùng người khác đi các tử gì đó.Ngược lại chỉ có hắn một lòng một dạ ở chỗ này trái lo phải nghĩ giống như kẻ ngốc...Tào Kinh càng nghĩ càng buồn bực, đơn giản một phen ném tờ giấy vụn trong tay, chắp tay đi ra cửa.Chính nàng ấy không quan tâm đến thế cục tương lai, hắn cũng không cần thay nàng ấy toan tính, để cho lòng thanh thản thôi.Mạnh Đình Huy là bị Trầm Tri Lễ kéo đí cùng một nhóm nữ quan cùng trải qua đêm thất tịch.Đêm đó nàng ở bên đường nói dối với Trầm Tri Lễ, ngày thứ hai liền đương đình hạch tội Từ Đình, vốn tưởng rằng trong lòng Trầm Tri Lễ chắc hẳn sẽ đối với nàng có chút trách móc, sẽ không thân cận với nàng như trước đây nữa. Ai ngờ không tới mấy ngày, Trầm Tri Lễ lại thật bỏ qua cho nàng chuyện lần trước như vậy, có trò vui liền gọi nàng qua.Nàng hiểu rõ Trầm Tri Lễ là chính trực lại thản nhiên, phàm đã nhận định người hoặc việc gì cũng sẽ không để người khác ảnh hưởng, so với nàng ấy, nàng càng cảm thấy có chút bất an cùng xấu hổ, nay thấy Trầm Tri Lễ tới gọi nàng cùng mọi người một cùng nhau dạo phố, lập tức không chút suy nghĩ mà vội vàng đồng ý.Đêm thất tịch, xe ngựa khắp thành, màn lụa giăng đầy đường, trên lầu là lan can điêu mộc thải trang, dưới đường là đèn lồng hồng sa, một cảnh tượng thật là náo nhiệt.Trong các tử đối diện đường cái của Vạn Đình Lâu, sau khi uống rượu ăn cơm, xem đèn cười đùa một hồi xong, một đám người lại hào hứng chạy tới đầu phố xem hí kịch nổi danh nhất kinh thành, sau đó còn chưa tận hứng, dưới sự đề nghị của Trầm Tri Lễ, lại đến chợ xem đoàn hát diễn tạp kỹ, mặc cho rượu nóng trong bụng ngấm vào máu, xuất tiền thưởng một cái so với một cái càng thêm phóng khoáng, sau đó quay đầu nhìn nhau, vui tươi hớn hở cười nói không ngừng.Rốt cuộc cũng là những nữ tử trẻ tuổi.Tuy là làm quan trong triều, ngày thường đoan trang nghiêm túc có thừa, gặp những buổi tối náo nhiệt như vậy cũng là không khống chế được bản thân.Những trò chơi đều đã chơi xong, một đám người mới luyến tiếc không thôi mà tản đi, đều trở về phủ của mỗi người.Mạnh Đình Huy rượu xông lên đầu, gương mặt đỏ hây hây, không thèm để ý tới gã sai vặt Mạnh phủ tới mời lên xe, chỉ cảm thấy một đêm như thế này không nên lãng phí, cuối cùng tự mình chạy về chỗ thưởng đăng lúc trước, đứng ở một góc đường bên dưới Vạn Đình Lâu, một mình yên lặng nhìn về phía Ngao đăng* phía trước Tuyên Đức Lâu xa xa phía hoàng thành đang bị một đám đông dân chúng vây quanh.*Ngao đăng: đèn lồng hình con ngao, con trạch, con ba ba loại lớnNhững tua rua do kim ngân thúy châu làm thành ở bên dưới mái hiên trái phải đung đưa, phát ra âm thanh 'đinh đong' êm tai, lọt vào trong tiếng cười đùa của đoàn người trên đường, càng làm bên tai nàng trở nên mơ hồ.Cái ngao đăng kia lớn như vậy mà lại sáng như vậy, đẹp như vậy lại chói mắt như vậy, giống như người ở trong hoàng thành kia, chỉ cần vừa nhìn thấy liền không thể dời mắt.Nàng tùy hứng sai gã sai vặt ra phố mua cho nàng hai chung rượu nếp mang tới, sau đó nửa dựa vào lan can thấp kết hoa, vừa ngắm nhìn đoàn người rộn ràng trên đường, vừa đem rượu uống hết sạch.Từ lúc vào triều tới nay chưa từng có lúc nào được buông lỏng như tối nay, không tự chủ được muốn làm một chút chuyện gì đó vượt lễ giáo, bốc đồng---dù sao trên đường lúc này cũng không có ai nhận ra được nàng.Nàng uống rượu đủ rồi, quay đầu sang gọi gã sai vặt theo nàng đi mua màu tranh, tâm tâm niệm niệm muốn đi dạo những cửa hàng mới trên con đường này một vòng, lúc hồi phủ đem căn nhà trống rỗng trang trí lại một phen.Trên người khô nóng, bước chân lảo đảo, đi chưa được mấy bước nàng liền nhịn không được giơ tay lên tháo mở cổ áo, tầng tầng lớp lớp váy dài rộng rãi tuy là đẹp mắt, nhưng giờ khắc này trở thành trói buộc cản trở nàng đi về phía trước, khiến nàng thấy phiền vô cùng.Đang lúc nàng xoắn xuýt với quần áo trên người, lại bất thình lình đụng phải người phía trước.Nàng bị đụng tới váng đầu hoa mắt, há miệng muốn gây khó dễ, nhưng vừa giương mắt lại thấy người kia---người kia---cái người kia dung mạo thật là giống Hoàng thượng!Ngọn đèn dầu trơ trụi, gió lướt qua mi mắt, thổi bay một phiến túy quang duyên dáng xinh đẹp.Nàng há hốc lại líu lưỡi, ngây ngây ngốc ngốc mà đứng tại chỗ nhìn người kia."Mạnh Đình Huy." Người kia nói.A---Ngay cả thanh âm cũng giống đến như vậy, lại còn biết tên của nàng!"Mạnh Đình Huy?" hắn hoi nghiêng thân, cách nàng càng ngày càng gần, gần đến nỗi có thể nhìn rõ đối mắt có màu sắc kia của hắn.Nàng giống như bị kinh hách, tay phải nắm ở trước ngực, lắp ba lắp bắp nói: "Người...người sao có thể tìm được tới chỗ này?"Đầy đường đều là người với người, đủ lại tạp âm tràn đầy hai lỗ tai, ong ong khiến cho nàng choáng váng.Hắn lại chỉ thấp mắt nhìn nàng, ngay cả kính vị* cũng quên dùng, nàng thật đã say rồi.* kính vị: cách xưng hô tôn kínhNàng yên lặng nhìn chằm chằm hắn, đột nhiên nhào qua đem khuôn mặt vùi vào trong ngực hắn, dáng vẻ say rượu lời nói ra cũng không rõ ràng: "Ta...ta ngày hôm qua không phải mượn cớ mà không đi Duệ Tư Điện gặp mặt..."Gã sai vặt Mạnh phủ ở phía sau vừa thấy đã sợ đến choáng váng, biển người hai bên đường ào ạt, đằng đằng náo nhiệt đem hai người bỏ rơi một góc.Ngược với tiếng huyên náo của đoàn người, hắn đưa tay nhẹ ôm lấy hông của nàng.Thế là nàng càng thêm không chút kiêng kỵ quấn chặt lấy hắn, tiếp tục miệng mồm không rõ nói: "Người...trước đó người chậm chạp...chậm chạp không hạ ý chỉ...ta sao...ta sao có thể tự mình vào...."Hắn muốn đem nàng tiến về phía trước, nhưng bất luận có kéo thế nào nàng cũng bất động, không khỏi lần thứ hai thấp nhãn, nhíu mày thấp giọng nói: "Không có ai trách nàng cả, không cần nói thêm nữa."Nàng bỗng dưng ngẩng đầu, lẳng lặng nhìn khuôn mặt của hắn, giống như đang đang quan sát một kiện hi trân thế bảo vậy, sau đó lẩm bẩm nói: "Người thực sự là minh chủ." Đôi môi đỏ mọng của nàng bị rượu hun đỏ mọng nhẹ nhàng giương lên, giống như đứa trẻ mỉm cười với hắn, lại nói: "Chính là minh chủ của ta." Sau đó nàng lại vùi đầu, dán sát vào trong ngực hắn, ngữ khí càng nhấn mạnh nói: "Là của ta."