Ngô Hoàng Vạn Tuế, Vạn Vạn Tuế

Chương 8: Kinh thành [Trung]




Từ Trùng Châu ngồi xe bò đến Ngô Thiên phủ, lại từ Ngô Thiên phủ đi đường thủy tới Thọ Châu, cuối cùng cùng người khác góp tiền thuê xe ngựa, thẳng đến kinh thành.

Ngày vào kinh đúng vào mùng tám tháng tư, lễ phật đản, cửu đại thiền viện trong kinh đều có lễ tắm phật trai giới, tặng hương dược cùng với nước đường pha thành nước tắm phật tặng cho các khách đến thăm thiền viện, trong thành, người người chen chúc nhau trên đường, lưu hoa tế liễu, hương hoa thanh mát, gió thổi nhè nhẹ, cờ màu nhẹ phất, nghiễm nhiên là một bộ cảnh tượng thái bình thịnh thế.

Mạnh Đình Huy xuống xe người, giương mắt liền nhìn thấy tòa lầu cao ba tầng ở đầu đường, rộng rãi tráng lệ Nghi Thái Lâu, liền ngơ ngẩn tại chỗ, một lúc lâu mới đeo hành lý đi về phía trước.

Từ trước đến giờ đều nghe nói kinh thành phồn thịnh, nhưng nếu không phải chính mắt nhìn thấy, làm sao cũng không thể tưởng tượng được cảnh tượng lại giống như vầy.

Tiểu nhị trước cửa Nghi Thái Lâu nhìn thấy nàng, xa xa liền tiến lên tới đón, thân thiết cười nói: "Cô nương là tới kinh thành để tham gia thi hội nữ tiến sĩ khoa phải không?"

Thấy Mạnh Đình Huy gật đầu, hắn liền giương tay ra mời, "Cô nương, mời vào trong."

Mạnh Đình Huy đi vào, thấy đại sảnh lầu một của tửu lâu thật là thanh tĩnh, không khỏi mỉm cưởi: "Chẳng lẽ là bởi vì nữ tử đến thi hội đều phải ở lại Nghi Thái Lâu, nên trước khi thi hội kết thúc, Nghi Thái Lâu sẽ không kinh doanh sao?

Tiểu nhị tiếp nhận hành lý của nàng, dẫn nàng tới trước quầy, lắc đầu cười nói: "Cô nương từ ngoại phủ đến không biết tập tục trong kinh. Hôm nay là lễ phật đản, rất nhiều người trong thành sáng sớm đã đi thiền viện nhận nước tắm phật, nên tửu lâu mới ít khách."

Mạnh Đình Huy lúc này mới hiểu, liền cười đi đến trước quầy, nói với chưởng quỹ: "Triều An Bắc Lộ Trùng Châu phủ, Mạnh Đình Huy."

Chưởng qũy liếc nhìn nàng một cái, xoay người về cái bàn phía sau lấy một phong thư, đưa cho nàng: "Hôm qua vừa đưa tới, ta vốn còn đang buồn bực, Nghi Thái Lâu còn không có khách nào như vậy vào a."

Mạnh Đình Huy kinh ngac, tiếp nhận thư liền mở ra.

Một tờ thư mong mỏng , chữ viết ngang ngược, lưu loát mấy chữ đều là trách nàng không từ mà biệt, cuối cùng mới nói một câu, phải bảo trọng."

Nàng khóe môi khẽ cười, ánh mắt lướt đến chỗ ký tên.

Kỳ thật không nhìn cũng biết, người có thể viết loại thư này cho nàng, trừ Nghiêm Phức Chi, còn có thể là ai.

Không từ mà biệt là nàng không đúng, nhưng bình sinh nàng không biết cách từ giã.

Từ biệt có tác dụng gì?

Từ nay về sau trời nam đất bắc, có duyên sẽ gặp lại.

Thật giống như...

Trong đầu nàng hiện lên một bóng người, suy nghĩ liền bị một người đột ngột đánh gãy.—

"Ngươi chính là Mạnh Đình Huy? Mạnh Đình Huy được Thái tử khâm điểm Giải Nguyên của Triều An Bắc Lộ.?"

Trong đại đường không biết khi nào đã có vài nữ tử áo trắng đi vào, trong đó có một người đang chen chúc đứng bên cạnh nàng, thấy chưởng quầy viết tên để lưu lại, trên mặt là vẻ vô cùng kinh ngạc.

Mạnh Đình Huy nghĩ nghĩ một chút, gật đầu một cái, "Cô nương..."

Lời còn chưa dứt, nàng kia vừa sợ nói: "ngươi thật sự là Mạnh Đình Huy?"

Mạnh Đình Huy cau mày, ý không hiểu.

Vài người châu đầu, ghé tai vài câu, rồi cười nói với nàng:

"Nữ tử các lộ đều đã đến nhiều ngày, sớm đã có người đem tên ngươi truyền khắp Nghi Thái Lâu rồi."

Mạnh Đình Huy cứng đờ, cố nặn ra tươi cười: "Sáng nay vừa tới kinh thành, một đường ngựa xe mệt nhọc, để ta nghỉ ngơi trước một chút, sẽ cùng các cô tán gẫu."

Nàng hỏi tiểu nhị đôi câu, liền mang hành lý lên lầu.

Mấy người vẫn còn ở phía dưới xì xào bàn tán

"Bất quá là gặp may thôi, có gì mà kiêu ngạo?"

"Nói cũng phải, Triều An Bắc Lộ bao năm qua đều không ra được một nữ trạng nguyên nào, nàng cho dù là Giải Nguyên Triều An Bắc Lộ thì sao chứ, văn chương nói không chừng còn không bằng tùy tiện một người qua đường trong kinh đâu!"

"Có thể đến kinh thành Thi Hội, người nào mà không chân tài thực học? Chờ xem đi, xem ngày thi Hội yết bảng, nàng có đậu Cống Sinh hay không."

---

Nàng làm bộ giống như không nghe thấy mà lên lầu, lúc đẩy cửa vào, đầu ngón tay thế lại đang nhẹ nhàng run rẩy.

Ân điểm nàng giải Nguyên chính là Thái tử điện hạ...

Quả thật là dùng thủ đoạn với nàng

Còn chưa thi, đã biến nàng thành đối tượng mọi người chỉ trích, chỉ cần một lời đồn, liền đem nàng ra nơi đầu sóng ngọn gió.

Là muốn nói cho nàng biết, tuy tiếc tài của nàng, nhưng cũng không vui khi nàng dùng thủ đoạn như vậy?

Là muốn cảnh cáo nàng, kỳ thi thi Hội không thể lại cố ý trái lệ?

Hay là muốn làm cho nàng đem gánh nặng này vào cống viện Thi Hội, nhìn xem nàng rốt cuộc có phải thực là một nhân tài hiếm có hay không?

Phòng tuy nhỏ nhưng lại chỉnh tề

Nàng đem hành lý tùy tiện để sang một bên, sau đó đem bản thân ngã thật mạnh lên giường.

Màn hoa trên đỉnh đầu lúc lắc đung đưa, móc treo kim loại hơi lóe sáng, cửa sổ nửa mở ra, thấp thoáng có thể nghe thấy mùi vị rượu ngọt đang rao bán trên đường.

Nàng nhắm mắt lại, ngón tay gõ nhẹ lên thành giường gỗ lim.

Thủ đoạn đạt thành thì thế nào?

Nàng há lại là một người quan tâm người khác nói gì hay sao!

---

Giờ cơm trưa, tầng một tầng hai của Nghi thái lâu rõ ràng náo nhiệt hơn hẳn.

Mọi người đi thiền viện lễ phật sáng sớm cũng đã trở về thành, tụ lại dưới lầu cười nói hôm nay có chuyện gì thú vị, ở phía trong là những nữ tử đợi thi thì tốt hơn một chút, cũng tốp năm tốp ba xuống lầu ăn cơm, tiếng cười nói hi ha không ngừng.

Lúc Mạnh Đình Huy đi xuống, bốn phía tiếng người ồn ào, nam nữ già trẻ đều có, nàng liền kiếm một góc ngồi xuống, gọi một chén cháo, một đĩa thức ăn, một thân một mình từ từ ăn, yên lặng nghe mọi người xung quanh nói chuyện.

Có người nói: "Sáng nay đi Thái Thường tự ở thành tây, thấy có nhiều người ở châu huyện phụ cận kinh thành cũng tới, vì muốn được chia lấy một phần nước tắm phật!"

"Nước tắm phật mà Thái thường tự để lại cho khách, nghe nói cũng là đưa vào trong cung, nếu Hoàng thượng uống, mọi người tự nhiên cũng muốn dính một chút long khí."

"Những năm gần đây, thiên hạ phồn vinh, Hoàng thượng lại chăm lo cho vạn dân, không hưng binh, không tăng thuế, gần đây lại nghe nói Bắc Cảnh cùng Bắc Tiển tự do giao thương, thật hi vọng những ngày thái bình như vậy sẽ tiếp tục mãi..."

"Ai, các người có nghe nói sau khi Thái tử sắc phi, Hoàng thượng muốn thoái vị nhượng chính!"

"Tin đồn này từ đâu ra?"

"Mặc kệ có phải lời đồn hay không, chỉ Thái tử phi vị này, các người nói xem, trong kinh thành này, thiên kim nhà vương công quý tộc nào mới có phúc khí này?"

"Chuyện này còn phải nói sao? Không phải Trầm gia đại tiểu thư thì còn ai!"

"Trầm gia nào?"

"Còn có thể làTrầm gia nào, tất nhiên là thiên kim nhà Trầm thái phó..."

Một bàn người chậc chậc gật đầu, "Cũng đúng. Trầm phu nhân năm đó từng theo Hoàng thượng ngự giá thân chinh lập được huyết công, Trầm thái phó cùng Hoàng thượng quân thần ăn ý mấy chục năm, nếu nói về cùng thiên gia thân thiết, trong triều ai có thể so sánh? ...Đại tiểu thư Trầm gia lại đi theo huynh trưởng nàng thuở nhỏ ở trong cung chơi đùa mà lớn lên, cùng Thái tử tình cảm cũng không ít, huống chi còn có Dĩnh quốc phu nhân là mẹ nuôi, nói thế nào cũng coi như là quý thích. Vả lại, đại tiểu thư Trầm gia năm nay đã hai mươi còn chưa gả cho ai, các người nói đây là vì sao? Tất nhiên là chờ vị trí Thái tử phi này..."

Khi đang nói chuyện, có mấy nữ tử bộ dáng vừa trở về từ bên ngoài, ngồi xuống vẻ mặt đầy thất vọng, một bộ rầu rĩ không vui.

Bọn nữ tử đang ăn cơm bên cạnh nhìn thấy, rối rít lại gần hỏi: "Thế nào rồi, Cổ đại nhân chịu nhận bái thiếp không?"

Một nữ tử lạnh lùng liếc mọi người một cái. "Thu cái gì mà thu? Cổ đại nhân là ai, trừ Bình vương ra, nhận nhân tình đều phải xem người đó là ai."

Nàng ta ngừng một chút, lại bĩu môi nói: "lần này Thi Hội, Hoàng thượng để Cổ đại đảm nhiệm chủ khảo, ta thấy chư vị nên tiết kiệm tâm tư, rảnh rỗi thì đọc nhiều sách, đừng hi vọng xa vời có thể đưa bái thiếp hỏi đường nữa!"

Một đám nữ tử đều lên tiếng thổn thất, thất vọng về chỗ ngồi.

Mạnh Đình Huy bất động thanh sắc lắng nghe, chậm rãi gác đôi đũa trên tay, lấy khăn nhẹ nhàng lau miệng, chuẩn bị đứng dậy lên lầu.

Bàn bên kia mới vừa rồi nghị luận về việc Thái tử phi chợt có người thấp giọng nói: "Nhìn xem, vừa nói đến, đã tới rồi.

"Ai tới? Không phải là Trầm gia thiên kim..."

"Chậc, không nhìn thấy xe ngựa vừa ngừng bên ngoài Nghi Thái Lâu kia sao? Là tứ luân khâm tứ! Nữ tử trẻ tuổi đang xuống xe không phải là nàng ấy sao..!"

Mạnh Đình Huy nghe vậy xoay người lại, nhìn về cửa Nghi Thái Lâu.

Nữ tử một nhu quần màu hồng, cánh tay quấn ba phiến lụa mỏng Ngọc Hoàng thụ, đế giày bồi vải tử lăng, vừa vặn không đi tất, sau đầu búi Lưu vân kế đang thịnh hành của nữ quan trong triều, đang bước qua thềm cửa.