Ngô Hoàng Vạn Tuế, Vạn Vạn Tuế

Chương 30: Hàn đông [Hạ]




Hắn nhất thời không kịp phản ứng với ý trong lời nàng, nhíu mày nói: "Ngươi nói cái gì?"

Nàng cúi đầu, ánh mắt nhìn lò sưởi trong tay, ánh mắt mơ hồ bất định, thanh âm vẫn nhẹ nhàng như trước: "Thần nói, thứ kia vốn không phải viết cho điện hạ xem."

Hắn khi nào thấy qua loại thần sắc nhún nhường dễ bảo này của nàng, không khỏi giật mình, trong đầu nhớ tới lời nàng vừa nói, giống như hiểu ra cái gì, ngón tay niết lấy mảnh giấy kia, giống như có chút đăm chiêu nói: "Ngươi là cố ý viết cho Phương Hoài xem?"

Nàng không nói, chỉ lặng lặng ngồi trước mặt hắn.

Trên mặt hắn hiện thần sắc kinh ngạc, trong đầu lại nhanh chóng suy tư, cau mày thật lâu, thấp giọng hỏi nàng: "Ngươi biết nhóm lão thần đứng đầu thanh nghị của Hàn Lâm Viện cũng không muốn triều đình xuất binh, nên cố ý viết ra tờ giấy này cho Phương Hoài thấy, muốn tranh thủ hảo cảm và tín nhiệm của hắn?"

Nàng gật gật đầu, lại lắc lắc đầu, "Thần đứng đầu nữ tiến sĩ khoa đều do điện hạ đích thân khâm điểm, tuy nói là môn sinh thiên tử, nhưng so với Hoàng thượng cùng Bình vương, lại càng thân cận với điện hạ hơn. Tương lai điện hạ một khi đăng cơ chấp chính, thần tất sẽ là một trong những trụ cột tuấn tài trẻ tuổi của triều đình. Điện hạ anh dũng tiến thủ, chính kiến của nhóm lão thần trong triều không hợp với tâm ý điện hạ, mà tính toán của điện hạ sợ rằng cũng không hợp mắt của nhóm lão thần. Thần ở Hàn Lâm Viện nếu muốn ngoi lên, đương nhiên phải tìm cách làm cho nhóm chư học sĩ, thừa chỉ nhìn thấy thần đứng cùng phe với bọn họ, điện hạ chắc là hiểu chứ?

Hắn yên lặng không lên tiếng, nhưng trong lòng tựa như có dòng nước xiết chảy qua, ào ào chấn động.

Ban ngày lúc nhìn thấy sách văn của nàng có thể nói là lửa giận công tâm, lại quên ánh mắt của Phương Hoài nhìn hắn lúc đó, càng không suy nghĩ lại tại sao nàng có thể lớn mật như vậy.

Nàng nâng mắt nhìn hắn, lại nói: "Nhưng mà, thiên sách văn này của thần mục đích không chỉ có như vậy."

Hắn chống lại ánh mắt của nàng, vẫn không lên tiếng.

Nàng liền tiếp tục nói: "Mặc kệ trong lòng điện hạ có tính toán gì, những việc trước đó sẽ không làm cho nhóm lão thần hoài nghi điện hạ muốn khởi binh Bắc Tiển sao? Trầm đại nhân mới đi Thanh Châu không lâu, chưa quen cuộc sống nơi đó, muốn trong nay mai giúp điện hạ sửa trị quân vụ doanh trại Bắc Cảnh là rất khó khắn. Mà nhóm cựu thần Đông ban trong triều sao có thể trơ mắt nhìn người của điện hạ động tay động chân ở Triều An, tất ở sau lưng sẽ ngáng chân Trầm đại nhân. Bên ngoài nhóm lão thần Hàn Lâm Viện không nói gì, nhưng trong lòng ai lại không muốn nhìn xem điện hạ tiếp theo có thể làm gì? Sách luận này của thần có thể nói là quá phận, điện hạ nếu đã không muốn nhóm lão thần dò xét suy tính trong lòng, không bằng mượn cơ hội này đem thần ra khiển trách một phen, phạt bổng hay giáng chức tùy ý điện hạ, như vậy có thể làm nhóm lão thần nghĩ quả thực điện hạ cũng không có tâm tư muốn cử binh Bắc Tiển. Về phần Trầm đại nhân ở Thanh Châu hành sự như thế nào, cũng không phải ý chỉ của điện hạ, cho dù có người lại hoài nghi, nhưng cũng không thể đường hoàng nghị luận trong triều."

Mấy lời này nói không nhanh, thanh âm chậm chạp nhẹ nhàng, lại làm hắn nghe xong sắc mặt ngưng lãnh, quanh thân lệ khí bừng bừng bốc lên.

Sao cũng không nghĩ tới nàng lại muốn nói những lời như vậy.

Vốn nghĩ rằng nàng ở Hàn Lâm Viện hơn nửa năm, không làm gì ngoài đọc sử soạn chí, cũng không ngờ nàng tai thính tâm minh, có thể nhìn thế sự trong triều rõ ràng đến như vậy, có thể đoán được ý bề trên.Nhưng hắn chưa từng nghĩ có thể lợi dụng nàng-nàng chẳng qua chỉ là một nữ tân khoa trạng nguyên, một tiểu tu soạn chính lục phẩm nho nhỏ ở Hàn Lâm Viện, trước mắt địa vị bản thân ở trong triều còn chưa vững vàng, có cái gì cho hắn lợi dụng? –nhưng nàng vậy mà lại vẽ ra một con đường thật tốt, lại tự đưa mình tới cửa cho hắn lợi dụng.Nhưng sao nàng có thể nắm chắc rằng hắn nhất định sẽ làm theo lời nàng.Hắn há lại là người dễ dàng cho người khác bài bố như vậy?Hắn tiến sát thân mình tới gần nàng, ngưng mắt nhìn nàng, lại ôn hòa nói: "Nói như vậy, trong lòng ngươi cũng nguyện ý việc triều đình hưng binh?"Nàng vẫn như trước nhìn hắn, chân mày nhẹ giật giật, sau đó cúi mắt nói: "Có hưng binh hay không, đều không phải là ý nguyện của thần. Nguyện vọng của thần, đều chỉ nghe theo nguyện vọng của điện hạ."Sau lưng hắn cứng lại, còn chưa kịp phản ứng, lại nghe nàng nói tiếp: "Điện hạ nếu có tính toán hưng binh, thần liền muốn triều đình hưng binh. Điện hạ nếu ghét chiến sự, thần liền mong thiên hạ thái bình."Nàng nói xong liền hơi nhếch môi, chậm rãi đợi hắn mở miệng.Hắn nghe rõ lời nàng, nhưng lại như không nghe rõ...Thái dương hơi giật giật, trong lòng phảng phất hiểu một chút, nhưng lại không muốn tiếp tục suy nghĩ sâu hơn, chỉ cám thấy trong ngực như có gì đó lấp kín, hô hấp hơi nghẹn lại, một lúc lâu sau mới lại mở miệng, mạc thanh nói: "Ngươi ngược lại thật trung thành. Nhưng ngươi có nghĩ tới, nếu lần này ta khiển trách phạt bổng ngươi, tương lai ngươi ở Hàn Lâm Viện sao còn có chỗ đứng?"Nàng đột nhiên cười cười, lại ngẩng đầu nhìn ánh mắt trong suốt của hắn, giống như sao sáng trên trời chiếu vào trong mắt nàng, "Chỉ sợ lần này điện hạ phạt thần càng nặng, nhóm lão thần Hàn Lâm Viện đối với thần lại càng hảo cảm, kết thúc kỳ thi mùa xuân năm sau, chắc chắc sẽ thượng tấu muốn tiến cử thần, đến lúc đó cho dù điện hạ vạn lần không muốn, cũng không thể không đề bạt thần."Hắn không nói ra lời.Hay cho một Mạnh Đình Huy...hay cho nàng.Lúc nhìn vào mấy tờ giấy mỏng kia, hắn chưa từng nghĩ tới sau lưng nàng lại có nhiều tâm tư tính toán vòng vèo như vậy---cho dù là người làm quan mấy năm trong triều, sợ là cũng không thể tính toán khôn khéo như nàng.Phương Hoài cũng đã nhìn thấy hắn xem thiên sách văn kia, nếu hắn không làm gì, lại có vẻ hơi không bình thường, như vậy người bên ngoài càng sẽ cảm thấy hắn thực có ý muốn hưng bình Bắc Tiển trong đầu...Chỉ có trách phạt nàng thật nặng mới là việc người bình thường nên làm.Nhưng muốn trách phạt nàng, chẳng lẽ lại đi trách nàng ngỗ nghịch thượng ý, đưa lời can gián triều đình không thể xuất binh? Buồn cười! Tất nhiên là phải trách phạt nàng xuất khẩu cuồng ngôn, mà hắn và triều đình tuyệt không có ý định hưng binh Bắc Tiển.........Này rốt cuộc vẫn phải làm theo tính toán của nàng.Hắn ngồi đó, trong đầu trăm mối suy nghĩ, cuối cùng vẫn là thầm than,Đúng là không thể khinh thường nàng.Hôm nay nàng vì trung quân mà làm ra kế này, ngày sau nếu nàng vì lòng riêng mà sinh gian kế, há chẳng phải hắn dưỡng hổ vi hoạn sao?"Điện hạ."Nàng một hồi lâu không nghe thấy hắn nói gì, lại nhẹ nhàng mà gọi hắn một tiếng.Hắn hoàn hồn, chống lại ánh mắt của nàng, ôn ôn nhuận nhuận như ôn tuyền trong vắt, lại làm hắn nghĩ đến mấy câu nàng vừa nói kia, trong lòng như có một thứ tình cảm khác tràn lên, nhất thời khiến hắn phiền chán không chịu nổi, chỉ lạnh lùng nói với nàng: "Xuống xe."Nàng ngược lại cũng hiểu chuyện, không lại hỏi hắn tính toán thế nào, nghe lời đem lò sưởi trong lòng đặt lại bên người hắn, chà xát hai tay, vén mành xa ra.Sau khi xuống xe, mới khom người ôm lấy thư hạp trên sàn xe. Nhưng lúc vừa xoay người muốn đi, phía sau liền truyền đến thanh am trầm mạc của hắn, gọi nàng đứng lại.Nàng quay lại, chưa kịp nhìn rõ thì trên đỉnh đầu đã phủ xuống một kiện áo lông cừu đen ấm áp dễ chịu, phủ xuống cả người nàng.Hoàng y xá nhân bước nhanh tới, lên xe, màn xe đột nhiên hạ xuống.Lọng che bằng gấm phủ trước xe bị gió thổi phất phơ, theo xe ngựa đi xa dần biến mất trong ánh sáng mờ tối của màn đêm.Nàng vẫn cứ bần thần, đợi xe ngựa quẹo qua góc đường, không còn nhìn thấy gì, bàn tay không cầm thư hạp kia mới theo bản năng nắm chặt áo da cừu trên người.Trong mũi tràn đầy mùi hương dễ chịu trên người hắn.Không biết đứng đó bao lâu, bầu trời lại bắt đầu đổ tuyết, từng bông tuyết nhỏ rơi xuống, phất qua hai má nàng, thấm lạnh không thôi, lúc nàng mới làm nàng giật mình mà hồi phục lại tinh thần.