Ngô Hoàng Vạn Tuế, Vạn Vạn Tuế

Chương 114: Mỹ dạ [Hạ]




Nàng rũ mắt, "Thần tất nhiên là nguyện ý".

Hắn lại đem đầu của nàng đè xuống, năm ngón tay xuyên qua mái tóc dài ướt nhẹp mồ hôi của nàng bưng lấy sau đầu của nàng, trầm thấp phun ra hai chữ: "Khi quân."

Nàng lập tức trở nên gấp gáp, liều mạng ngửa cổ tránh thoát bàn tay của hắn, nhìn chằm chằm vào hắn nhanh chóng nói: "Bệ hạ cũng cho là ta muốn hậu vị sao?"

Thật là chuyện nực cười.

Nàng là cái thân phận gì, lại có cái danh tiếng thế nào, chính nàng cũng tự hiểu được! Có thể ở bên dưới loan tọa của hắn chiếm được một vị trí cũng đã đủ rồi, nàng lúc nào mà dám hi vọng một ngày kia có thể đứng bên cạnh hắn? Nếu là chuyện không có khả năng có được, nàng nhất định sẽ không suy nghĩ tới.

Nếu nói hoàn toàn không để bụng hắn hậu cung tràn đầy thì cũng là nói dối, nhưng nàng tự biết rõ bản thân, biết rõ hắn sở dĩ yêu nàng tuyệt không phải vì dáng vẻ tiểu nữ nhi của nàng, mà nàng nếu muốn giúp được hắn nhiều hơn, đứng ở bên cạnh hắn đến cuối cùng chỉ để phủ phục dưới thân hắn. Nếu như thế, nàng sao có thể không tính toán làm cách nào để leo lên nhanh hơn?

Nàng sẽ không làm những việc không thức thời kia, càng không thanh cao như vậy. Từ lưỡng chế đại thần đến hàng ngũ Chính Sự Đường, đây là chuyện mà hết thảy những văn thần trong thiên hạ đều tha thiết mơ ước, nàng cũng không ngoại lệ. Bây giờ nàng lĩnh hàm tri chế cáo, lại chưởng Lại Bộ thuyên khóa, tất nhiên biết từ tri chế cáo đến tham tri chính sự nhìn như vậy như có bao nhiêu xa, có thể từ lưỡng chế đi lên, mỗi bước trèo lên có bao nhiêu khó khăn.

Đề nghị của Cổ Khâm ngày đó có bao nhiêu mê người? Nếu nhân tuyển hậu vị kia không phải là Trầm Tri Lễ, mà việc này lại không dính dáng tới chuyện Địch Niệm muốn cầu chỉ tứ hôn, sợ rằng nàng cũng liền đáp ứng Cổ Khâm rồi.

Một phen mưu tính sở kế của nàng đều là vì hắn, nhưng hắn lại cho rằng nàng sở dĩ lại khuấy lên một hồi đại loạn này, mục đích chỉ là để người khác không được sách làm hậu sao?

Vừa nghĩ đến, trong lòng nàng liền nổi lên một ngọn lửa.

Tức thì tức, nhưng nàng vô luận thế nào cũng không thể hướng hắn xả ngọn lửa này, hỏi hắn một câu hắn còn không đáp, huống chi cái khác?

Hắn cũng thu lại tươi cười, quan sát thần sắc của nàng hồi lâu, mới hiểu được nàng đây là đang tức giận với hắn, lập tức khóe miệng hơi cong, bưng má của nàng nói: "Mạnh Đình Huy, nàng đây là lá gan càng ngày càng lớn rồi. Cho dù có tức giận với ta, cũng nên thu liễm sắc mặt mới đúng."

Một câu 'đinh' một cái đập tỉnh nàng.

Đáy lòng nàng hơi kinh hãi, lúc này mới phát giác chính mình sao lại quên mất quân thần thể diện này, luôn miệng nói không hi vọng, không yêu cầu gì, nhưng nàng lúc này đây là đang tức giận cái gì?

Hắn đối với nàng dung túng đã đủ nhiều, nhiều tới mức khiến nàng nghĩ lại có chút sợ hãi.

Nàng lập tức thu liễm vẻ mặt, chính là nặn ra một tia cười nhạt, nhẹ giọng nói: "Thần sao lại dám tức giận với bệ hạ chứ? Chỉ là thần có một chuyện vẫn chưa nói cho bệ hạ biết, vốn nghĩ cũng không có liên quan tới đại thể, nhưng tối nay mới biết thật vô cùng trọng yếu." Nàng hơi ngừng lại, thấy hắn trầm mi lắng nghe, liền tiếp tục nói: "Lúc đầu Cổ tướng có gặp riêng thần nói, nếu như thần không can thiệp vào tấu nghị sách hậu của Trung thư, ông ấy cùng với nhóm tể chấp sẽ tiến cử ban cho thần cấp sự trung, chức đồng tri Khu Mật Viện sự.Lời của Cổ Khâm nàng có ý giữ lại một nửa, lại thay đổi một chút, là vì không muốn lại đẩy Cổ Khâm vào chỗ khó, mà còn có thể khiến cho hắn hiểu được nàng lúc đầu là có bao nhiêu tiến thoái lưỡng nan.Vốn cho là hắn nghe xong sẽ cảm thấy kinh ngạc, ai ngờ hắn chỉ hơi chớp mắt, thấp giọng nói một câu: "Đâu cần nàng nói?"Nàng ngược lại thấy kinh ngạc, cái này...cái này há chẳng phải cho thấy hắn sớm đã biết tâm tư của nàng sao?Vậy hắn vì sao còn phải phế quyền Trung thư dự nghị sách hậu?Không đợi nàng suy nghĩ sâu xa, hắn liền đem nàng ôm thật chặc, giống như tùy ý nói: "Suy nghĩ muốn vào Khu Phủ sao?"Lúc đang còn do dự, thần sắc trên mặt đã sớm bán đứng nàng, không đợi trả lời đã để cho hắn nhìn ra, trong lòng nàng muốn cái chức khuyết này.Nhưng nàng hiển nhiên không có nhiều hứng thú đối với mấy chuyện quân vụ, chỉ là vì bị cơ hội có thể vào Khu Phủ kia cùng với hào quang của cái chức đồng tri Khu Mật Viện sự hấp dẫn mà thôi.Hắn mặc dù hiểu được tâm tư của nàng, nhưng điều này cũng không cản trở quyết định của hắn.Quan hệ giữa các lão thần Khu Mật Viện cùng Chính Sự Đường không còn hòa thuận như trước, phàm là gặp chuyện quốc gia đại sự cần phải chờ nhị phủ cùng thương lượng, nhị phủ ý kiến thường trái ý nhau, lâu dần khiến cho Chính Sự Đường không can thiệp quân vụ, mà Khu Mật Viện cũng không can thiệp triều chính. Quan hệ nhị phủ như vậy tuy đã có chút hòa hoãn, nhưng nếu đột nhiên gặp phải quân loạn quốc họa, thì hai bên tất sẽ không cách nào nhanh chóng cùng nhau thương nghị sự vụ, vì thế lại làm lỡ thời cơ trị loạn, cấm quân Liễu Kỳ làm loạn lúc trước chính là một ví dụ tốt nhất.Muốn để cho văn thần tham dự vào quân vụ Khu Phủ, chính là muốn thay đổi cục diện lúc này giữa nhị phủ. Mà lần này người được vào Khu Phủ, tương lai chắc chắn cũng sẽ được vào hàng ngũ Chính Sự Đường, như thế vừa dần hòa hoãn quan hệ giữa nhị phủ, mà còn khiến cho nhị phủ có thể thản nhiên cùng nhau thương nghị quân quốc đại sự.Nhưng việc thay đổi này chính là việc lớn, không chỉ là đụng vào triều chế, mà càng liên lụy đến những văn thần võ tướng có quyền thế lâu năm trong triều. Chọn ai vào Khu Phủ, có thể khiến cho nhóm tể chấp Chính Sự Đường không có dị nghị, lại để cho nhóm lão tướng Khu Mật Viện yên tâm cho tham gia quân vụ?Mạnh Đình Huy tuy là danh tiếng hơi kém, nhưng nàng ở trong triều chính tích quá rõ ràng. Từ sau chuyện của Từ Đình, nhóm văn thần từ lưỡng chế trở lên cũng không ai dám ở trước mặt nói nàng không đúng, mà mỗi khi nàng được thăng chức, nhóm tân tuấn trẻ tuổi, tân khoa tiến sĩ sau khi cải thí kia lại càng cảm thấy vinh quang, đây tuyệt đối là điều mà các lão thần không thể khinh thường được.Quan trọng nhất là, lúc trước nàng viễn phó Triều An Bắc Lộ bình định loạn cấm quân đã giành được hảo cảm của đa số nhóm thân quân tướng lĩnh, mà hắn lúc trước có ý mang nàng tới giáo trường luyện tập kỵ xạ, cũng có thể nhìn ra các lão tướng Khu Phủ đối với nàng cũng không có ý phản cảm.Huống chi lần này hắn đối với Địch Niệm cùng Trầm Tri Lễ lại có ân, địa vị của Võ Quốc Công Địch phong đã qua đời cùng với Trầm phu nhân Tằng thị ở trong mắt các lão tướng Khu Phủ ra sao càng không cần phải nói, sau chuyện này nhất định cũng sẽ coi nàng là người của mình.Những đạo lý này, hắn hiểu được, như vậy Cổ Khâm cũng sẽ hiểu được.Bằng không lấy tính tình bảo thủ cùng cố chấp của Cổ Khâm làm quan mấy chục năm qua trong triều, sao có thể tùy tùy tiện tiện mà hứa hẹn với nàng loại chuyện như vậy?Chỉ là Cổ Khâm mặc dù có ý tiến cử cho nàng nhập Khu Phủ, nhưng nhóm tể chấp còn lại trong Chính Sự Đường sao có thể chịu đáp ứng.Nàng cho rằng Cổ Khâm đem cao quan hiển vị ra là muốn nàng buông tay, lại không biết đó bất quá là thủ đoạn mà Cổ Khâm muốn để cho nhóm tể chấp còn lại không còn dị nghị nữa mà thôi.Cổ Khâm trọn đời trung quân, mấy chục năm qua trong triều làm quan, có loại chuyện gì mà nhìn không thấu? Chỉ là Cổ Khâm tuy là mọi chuyện đều suy nghĩ vì hắn, nhưng lại quá mức ngoan cố, lại không biết rằng, chuyện sách hậu này, hắn tuyệt đối không để cho người khác thao túng.Việc này không quan tới chuyện có anh minh hay không.Nhóm triều thần sớm muộn cũng sẽ biết, Mạnh Đình Huy nàng, sinh ra là đã kết đôi với hắn, mà hậu vị bên cạnh hắn, cũng chỉ có nàng mới có thể ngồi lên.Nàng cho là hắn không bãi tướng vị của Cổ Khâm là do nàng cầu tình, lại không biết trung thần như vậy, hắn sao có thể không bảo không hộ? Chỉ là thủ đoạn kia của nàng thật tốt, chí ít có thể làm một mặt bảo thủ kia của Cổ Khâm có thể thu liễm một chút, từ nay về sau sẽ không lại cường ngạnh không để đường sống như thế nữa.Cũng giảm bớt chuyện cho hắn.Ánh mắt của hắn miêu tả khuôn mặt nàng, vẫn còn trầm tư.Hồi lâu, nàng mới trẻ con bĩu môi một cái, giương mắt nhìn hắn, nhỏ giọng nói: "Thần nói thật, thần là muốn vào Khu Phủ, bệ hạ sẽ trách thần chỉ vì cái lợi trước mắt sao?"Hắn ngưng mắt nhìn dáng vẻ này của nàng, nhẫn nhịn không cười, nghiêm mặt hỏi nàng: "Nàng nói thử xem vì sao lại muốn vào Khu Phủ?"Mặt của nàng hơi ửng đỏ, thanh âm càng thấp: "Bệ hạ gần đây rất coi trọng quân vụ của Khu Phủ, nếu thần có thể nhập cao vị của Khu Phủ, thì không cần phải vào cung nhập cận, cũng có thể luôn luôn nhìn thấy bệ hạ..."Đáy lòng hắn mộ động, sắc mặt lại không thay đổi, đưa tay lên thay nàng mặc quần áo, trong miệng bình tĩnh nói: "Được, vậy liền để cho nàng vào Khu Phủ."Nàng nhưng lại có chút không tin, "Bệ hạ nếu nói muốn cho thần vào Khu Phủ, nhóm tể chấp Chính Sự Đường sẽ không đồng ý đâu."Hắn tiếp tục thay nàng mặc y phục, mạn bất kinh tâm nói: "Ta sẽ nói là do Cổ Khâm tiến cử để nàng vào Khu Phủ."Nàng câm nín, cái này...cái này...lại liếc mắt nhìn hắn, mặc dù từ trên mặt hắn không nhìn ra nửa điểm đùa giỡn, nhưng ngữ khí này của hắn cũng quá mức bình thường, không có chút nào giống dáng vẻ như đang 'hãm hại' sau lưng người khác.Nhưng nghĩ lại, chủ ý này của hắn cũng rất tuyệt duyệt.Nếu nói là do Cổ Khâm tấu thỉnh, lấy tình cảnh trước mắt của Cổ Khâm, sẽ không có khả năng đương đình phủ nhận, mà nhóm tể chấp còn lại đang muốn ngồi lên chức vị hữu tướng kia, cũng sẽ không ngỗ nghịch thượng ý vào lúc này.Chờ cho hắn đem đống quần áo thất linh bát lạc mặc vào cho nàng xong, nàng mới giống như vừa phục hồi lại tinh thần, hơi gật đầu một cái.