Ngô Gia Kiều Thê

Chương 165




Khương Lệnh Uyển trở lại dưới đài xem hát kịch, Di An quận chúa nhìn thấy nàng, cười hỏi: “Sao lại đi lâu như vậy? Lúc nãy nương còn hỏi muội đấy.”

Khương Lệnh Uyển nhẹ nhàng cầm tay Hạo nhi chơi đùa, tất nhiên không nói tới chuyện của Chu Mãn Nguyệt, chỉ nói: “Chỉ là muội cảm thấy có chút nhàn rỗi tẻ nhạt, loanh quanh dạo mát một chút.”

Di An quận chúa cũng không hỏi thêm nữa, chỉ nhìn nhìn bụng lớn của nàng, bụng lớn có nhiều phương diện làm việc đều không tiện, rời đi lâu, đương nhiên sẽ làm người ta không khỏi có chút lo lắng. Khương Lệnh Uyển thì lại không chút để ý, tủm tỉm cười nói với Chu thị: “Nương, người đã tới.”

Lúc nãy Chu thị không nhìn thấy nữ nhi, trong lòng lo lắng suýt loạn, lúc này thấy nàng còn có tâm tư nói đùa, tất nhiên là giận không có chỗ phát tiết, bất quá bà vẫn nhớ nàng đang mang thai, cũng không trách cứ, chỉ bất đắc dĩ nói: “Cả ngày chỉ biết loanh quanh dạo mát, chờ con rể trở về, phải đem con treo lên, cả ngày nhốt trong Vinh Vương phủ dưỡng thai mới tốt.”

Khương Lệnh Uyển nhìn tẩu tẩu cười khổ một tiếng, sau mới nhìn về phía Chu thị, thầm nghĩ: Thật đúng là mẫu thân ruột của nàng.

Xem kịch một hồi, Khương Lệnh Uyển chợt thấy một thanh niên trẻ mặc trường bào màu xanh sẫm, bộ dáng tuấn tú nhã nhặn đi vào cổng, phía sau còn mang theo gã sai vặt bưng trêи tay lễ vật mừng thọ. Khương Lệnh Uyển nhìn nam tử này thấy rất lạ, liền hướng về Chu thị hỏi: “Nương, người kia là ai, sao xưa nay con chưa từng thấy? Là tiểu bối nhà mẹ đẻ của mợ sao?”

Thân thích của An Vương phủ, hầu hết nàng đều đã gặp qua, đặc biệt là nhóm biểu ca biểu tỷ cùng lứa với nàng.

Chu thị nhìn một chút, mỉm cười nói: “Đó là công tử Bùi gia, vị hôn phu của Mãn Nguyệt…”

Chu Mãn Nguyệt từ nhỏ ngoan ngoãn biết điều, cho nên ấn tượng của Chu thị đối với chất nữ này cũng không tệ lắm, chí ít so với Chu Lâm Lang mắt cao hơn đầu tất nhiên là tốt hơn rất nhiều. Bà nhìn công tử nhà họ Bùi, lại nói: “Bùi công tử này, đúng là rất hiểu lễ nghĩa. Cũng khó trách cậu con để mắt.”

Khương Lệnh Uyển nghe, nghĩ tới Chu Mãn Nguyệt lúc nãy, lại nhìn công tử nhà họ Bùi này, cảm thấy hai người thật sự xứng đôi. Chỉ mong chuyện đó là do nàng suy nghĩ nhiều. Nàng không tiếp tục hỏi nữa, chỉ nhấc mắt chuyên chú xem hí kịch.

Bùi gia là nhà thư hương thế gia cực điển hình, Bùi phụ là người đọc sách, một đời chỉ có một nữ nhân là thê tử, giữ mình trong sạch, chưa bao giờ trêu hoa ghẹo nguyệt bên ngoài. Con cháu được gia thế như vậy hun đúc dạy dỗ tất nhiên đều một thân phẩm hạnh đoan lương, lễ nghĩa trung thực. Bùi Chu là con thứ của Bùi gia, phía trước có một ca ca, phía sau có một muội muội. Gia thế có phần bình thường, có thể lọt vào mắt xanh của An Vương, thậm chí đồng ý đem nữ nhi gả cho hắn, Bùi Chu này đương nhiên là có chỗ hơn người.

Bùi Chu tổng cộng đã gặp qua Chu Mãn Nguyệt hai lần, đều chỉ là ở phía xa xa nhìn thấy, cũng không nói cùng nhau lời nào. Nhưng chuyện tình yêu nam nữ, quan trọng chính là mắt duyên, hắn nhìn tiểu cô nương ngoan ngoãn đáng yêu, chỉ cần nàng đứng từ xa nhìn hắn một chút, cũng có thể làm Bùi Chu vui vẻ đến hỏng. Nghĩ đến sang năm liền có thể đem cô nương trong lòng cưới về nhà, Bùi Chu ngay cả lúc đọc sách cũng ngày càng cảm thấy có động lực.

Bùi Chu đi gặp An Vương.

An Vương mỉm cười nhìn vị sắp thành con rể này, đúng là càng xem càng thỏa mãn.

Bùi Chu cử chỉ khéo léo, tôn trọng trưởng bối, nhưng đến cùng vẫn là thanh niên trẻ tuổi, tất nhiên không khỏi vô tình hay cố ý liếc liếc nhìn xung quanh, thấy Chu Mãn Nguyệt có vẻ không ở đây, trêи mặt có chút thất vọng xìu xuống.

An Vương là người từng trải, đương nhiên chỉ liếc mắt cũng có thể nhìn thấu, lúc này cười nhẹ nói vói Bùi Chu: “Nha đầu Mãn Nguyệt mấy ngày trước ở Lương Vương phủ chăm sóc Lâm Lang, hôm nay thật vất vả mới trở về, không biết hiện tại lại chạy đi đâu rồi.” Lời nói ra là như vậy, nhưng trong giọng nói của An Vương lại lộ ra sủng nịnh đối với vị nữ nhi này.

Bùi Chu nghe cũng mỉm cười. Trong lòng lại nghĩ: Nàng xưa nay tính tình yên tĩnh, có điều tiểu cô nương nhỏ tuổi, nên hoạt bát đáng yêu một chút mới càng tốt hơn.

An Vương sai người muốn đi gọi Chu Mãn Nguyệt, bỗng thấy một hạ nhân hoang mang hoảng loạn chạy vào, nói: “Vương gia, Nhị cô nương té xỉu, vừa mới được một nhóm nô tỳ nhìn thấy ở hành lang.”

Lời này vừa dứt, nụ cười trêи mặt An Vương nhất thời không còn, lập tức đứng lên nói: “Mau mau đi gọi đại phu.” Sau đó mới quay về Bùi Chu đang một mặt lo lắng, căn dặn: “Trước tiên ta đi xem Mãn Nguyệt một chút, hiền chất ở chỗ này chờ chốc lát, ta lập tức sẽ trở lại.”

Bùi Chu lòng nóng như lửa đốt, nhưng nam nữ khác biệt, hắn cũng không thể đi xem, chỉ có thể chịu đựng ở chỗ này đợi.

An Vương cùng An Vương phi vội vã đi tới chỗ Chu Mãn Nguyệt. Chu Mãn Nguyệt sắc mặt trắng bệch nằm trêи giường nhỏ. An Vương nhìn khuôn mặt nhỏ to bằng lòng bàn tay của nữ nhi, không nhịn được nhíu mày nói: “Sao lại gầy đi nhiều như vậy?”

Lúc trước nghe nhi tử nói lại, Lâm Lang đem theo Mãn Nguyệt ở lại Lương Vương phủ với nàng, hắn đã cảm thấy rất kỳ quái. Bất quá An Vương chỉ cho rằng trưởng nữ bị mất hài tử, bên người không có người nhà mẹ đẻ, mới đối với thứ muội này ít đi mấy phần thành kiến, nhưng hôm nay, An Vương cảm thấy mình quả thật đã suy nghĩ quá ngây thơ.

Tính tình của trưởng nữ, giống hệt như mẫu thân của nàng.

An Vương đầy một bụng tức giận, xoay người nói với nha hoàn: “Đi gọi Lâm Lang tới đây.”

Nha hoàn nghe lệnh, vội ra ngoài đi gọi Chu Lâm Lang.

An Vương ngày thường luôn ôn hòa dễ tính, An Vương phi đúng là hiếm thấy ông có dáng vẻ này, nhưng bà cũng biết An Vương đối với thứ nữ này có rất nhiều hổ thẹn, một lòng muốn bù đắp cho nàng, cho nên mấy năm qua, mới đối với Mãn Nguyệt sủng ái rất nhiều. Mà An Vương phi cũng rất yêu thích nữ nhi ngoan ngoãn này.

An Vương phi nhẹ giọng động viên nói: “Vương gia trước tiên đừng nóng giận, chờ lát nữa nghe đại phu nói thế nào.”

An Vương tính tình nho nhã, có thể làm việc nhưng rất có nguyên tắc. Nếu như đúng là trưởng nữ quá đáng, lợi dụng bắt nạt Mãn Nguyệt, hắn sẽ xử lí không có phân biệt. Nữ nhi của Chu Chẩn hắn, không thể chỉ bởi vì là con thứ, liền để yên bị người khác bắt nạt. Hắn để Mãn Nguyệt thua thiệt quá nhiều, không đành lòng lại nhìn nàng còn nhỏ tuổi phải yên lặng chịu đựng.

Đại phu đến rất nhanh. Sau khi cẩn thận bắt mạch, biết được thân phận của nữ tử này, mở miệng mấy lần có chút muốn nói lại thôi.

An Vương cho dù có bao nhiêu kiên nhẫn nãy giờ cũng bị làm hao mòn hết, hỏi vội: “Đại phu có chuyện gì cứ nói thẳng.” Coi như thân thể thật sự xảy ra vấn đề gì, hắn cũng sẽ dùng hết mọi cách chữa khỏi cho nữ nhi.

Đại phu liếc nhìn bọn nha hoàn hai bên, An Vương phi lập tức hiểu ý, vội để bọn nha hoàn lui xuống, trong phòng chỉ còn lại hai phu thê An Vương.

Đại phu lúc này mới lên tiếng: “Theo như tại hạ bắt mạch, Nhị cô nương thân thể có chút suy nhược, cái khác đúng là không có vấn đề gì, chỉ là– — đã có thai hơn một tháng.”

An Vương tuy rằng đã chuẩn bị tốt tâm lý, nhưng có làm sao cũng không nghĩ tới, nữ nhi thế nhưng lại mang thai! Đến cả An Vương phi cũng khó có thể tiếp thu, bật thốt lên nói: ” Đại phu hẳn là đã tính sai, Mãn Nguyệt nó– –“

Đại phu cũng không tức giận, chỉ nói: “Hỉ mạch này, tại hạ chưa bao giờ xem nhầm, nếu Vương gia không tin có thể mời đại phu khác đến xem lại.”

An Vương sau khi khϊế͙p͙ sợ, hoàn hồn xong liền nổi lên cơn giận dữ.

Vừa vặn lúc này Chu Lâm Lang tiến vào.

An Vương nhìn trưởng nữ châu hoàn thúy nhiễu, gân xanh trêи trán bất ngờ nổi lên, lập tức hỏi: “Mãn Nguyệt đến cùng đã xảy ra chuyện gì. Lâm Lang, làm sao Mãn Nguyệt lại có thể mang thai?”

Chu Lâm Lang ngẩn ra, sau đó nhanh chóng phản ứng lại. Nàng mặt mày không hề cảm xúc nhìn An Vương, lạnh nhạt nói: “Cha, hài tử trong bụng Mãn Nguyệt, là con của Lương Thế tử.”

Nàng dừng một chút, tiếp tục nói: “Cha không phải vẫn hi vọng nữ nhi có thể cùng muội muội tương thân tương ái sao? Trước mắt nữ nhi chính là thực hiện tâm nguyện này của cha, Mãn Nguyệt đã có thai, để nàng cùng gả tới Lương Vương phủ với nữ nhi đi– –“

An Vương giơ tay giáng xuống một cái tát, “Chát” một tiếng rơi vào trêи mặt Chu Lâm Lang, muốn rách cả mí mắt nói: “Ta thấy ngươi là điên rồi.”

Chu Lâm Lang chưa từng nghĩ tới, cha thế nhưng sẽ vì một thứ nữ mà đánh nàng, nhất thời tức giận đến mù quáng, bụm mặt, đỏ mắt nói: “Cha, người đánh ta?”

Có thể đem An Vương tức giận đến động thủ đánh người, kỳ thực cũng cũng xem như là một loại bản lĩnh. An Vương gầm lên: “Ngươi hủy hoại Mãn Nguyệt. Ngươi biết không? Ngươi hủy hoại thân muội muội của ngươi! Chu Lâm Lang, ta chính là từ nhỏ quá chiều ngươi, mới để ngươi lớn thành loại tính tình này.”

Chu Lâm Lang hai mắt đỏ đậm, quật cường không đổ lệ, lúc này mới nhìn An Vương cùng An Vương phi bên cạnh, cười lạnh nói: “Được, trước kia người chăm chút sủng nịnh ta muốn đòi mạng. Bây giờ, ngay cả một cái tiện chủng, cũng so với ta quan trọng hơn. Có điều– — Chu Mãn Nguyệt mang thai hài tử của Lục Lễ là sự thật, cho dù người có yêu thương nàng như thế nào đi nữa, nàng cũng chỉ có thể đi theo Lục Lễ mà thôi!”

Chu Mãn Nguyệt mang thai, vừa vặn hợp với ý của nàng. Một tát này, xem như là nàng chấm dứt nhớ nhung đối với người phụ thân này. Chu Lâm Lang ôm mặt, bước nhanh ra khỏi phòng ngủ, một chút cũng không muốn ở lại.

An Vương đi tới một bên giường, nữ nhi đã mở mắt ra, nhìn con mắt nàng run run rưng rưng nước, lúc này mới cẩn thận từng li từng tí một ngồi xuống, ôn nhu nói: “… Mãn Nguyệt không cần sợ, có cha ở đây.”