Nghinh Phụng Hoàn Triều

Quyển 3 - Chương 13: Tú nữ vào cung




Sau khi Mai Phi bị cấm ở Như Mai cung xong hiện tại người có địa vị cao nhất ở bên trong hậu cung đó chính là Dung Phi. Nhưng do Ngọc Phi người mang lục giáp (có nghĩa là đang mang thai đó) cho nên tựa hồ địa vị có lẽ cao hơn Dung Phi cả đoạn đó chứ.

Nhưng hai vị phi này, một người thì chỉ ở trong cung ăn chay niệm phật, cũng không bước chân ra khỏi cửa. Một người thì ở trong cung dưỡng thai. Cũng rất ít đi ra ngoài. Các phi tần khác thì cũng không dám náo loạn. Hậu cung ngược lại hiếm thấy có những ngày bình an như thế.

Sau khi thân thể Ôn Nhã hồi phục, thái hậu liền rất ít khi cho nàng đi ra ngoài, mỗi ngày đều ở trong Vạn Thọ cung. Bất tri bất giác, thân thể nàng ngày càng đầy đặn đi không ít nha, cả người cũng càng đêm mặn mà xinh đẹp rạng rỡ.

"Dung Phi nương nương đến." Ngày hôm đó, Ôn Nhã chính là đang bồi tiếp thái hậu trò chuyện, Dung Phi liền đến, sau khi thái giám hô hào chào đón, Dung Phi hiện tại mới an tọa.

"Thái hậu nương nương, ngày mai chính là ngày tuyển tú nữ vào cung. Vấn đề này vốn là cho phi tử của hậu cung chủ trì, nhưng bây giờ Mai phi muội muội lại bị cấm túc, Ngọc Phi muội muội thân thể lại bất tiện, cũng không thể đi lại nhiều. Chỉ còn duy nhất một mình thần thiếp. Chỉ sợ thần thiếp hành động sơ suất , kính mong thái hậu nương nương cũng đến xem lễ." Chuyện tuyện tú nữ vào cung là chuyện đại sự. Bên trong hậu cung cũng chí có những người phi vị mới có thể chủ trì. Mà hoàng thượng có tổng cộng là ba vị phi, nhưng chỉ có một vị đi chủ trì, đúng là có chút không thích hợp cho lắm, Dung Phi không còn cách nào khác là phải đến đây thỉnh thái hậu cùng đến chủ trì.

"Việc này ai gia đáng lẽ phải nên đi cùng ngươi. Nhưng gần đây thân thể ai gia có chút bất tiện, Tiểu Nhã, con thay ta đi một chuyến đi, Vương Tiệp Dư cũng cùng nhau đi đi." Thái hậu suy nghĩ một chút liền nói, bà đúng là có ý định cho Ôn Nhã chủ trì, nhưng sợ nàng từ chối, vì thế thuận tiện kéo luôn Vương Tiệp Dư vào.

"Thái hậu nương nương. Ôn Nhã chẳng qua cũng chỉ là thảo dân nhỏ bé, chuyện như vậy, để Ôn Nhã đi là có chút không thỏa đáng a." Ôn Nhã luôn biết thân phận của chính mình, vô danh không phận, người khác lại lời ra tiếng vào.

"Tiểu Nhã lời này con nói sai rồi. Con cùng Vương Tiệp Dư đại biểu cho ai gia, có ai dám không nghe theo." Thái hậu trừng Ôn Nhã một chút, Vương Tiệp Dư liền ở cạnh bên kéo tay Ôn Nhã. Chuyện tuyển tú là chuyện vô cùng náo nhiệt, đi xem một chút cũng không sao mà.

"Dân nữ xin nghe theo lời thái hậu dặn dò." Ôn Nhã không thể làm gì khác hơn là đáp ứng thái hậu.

"Mẫu hậu. Ta cũng muốn đi, người như thế là bất công a." Thấy Ôn Nhã cùng Vương Tiệp Dư đều được đi xem tuyển tú, Vân Cẩm công chúa nãy giờ ở bên cạnh cũng liền không cao hứng a, thật vất vả lắm mới mời các nàng đi chơi, kết quả ai nấy cũng đều đi hết, vậy nàng còn chơi gì nữa a.

"Con theo xem náo nhiệt làm chi, chờ khi chuyện tuyển tú nữ xong, ta liền muốn con xuất giá. Mau trở về theo ma ma cố gắng học quy củ đi. Đừng để cho hoàng gia chúng ta phải mất mặt a." Thái hậu trách cứ nói. Vân Cẩm từ nhỏ đã được cưng chiều đến hư hỏng rồi. Lễ nghi quy củ gì cũng đều không học tốt, lúc này sắp phải lập gia đình, chỉ có thể yêu cầu nàng học thêm một chút ít quy củ mà thôi.

"Mẫu hậu bất công quá mà." Vân Cẩm đánh đánh môi nói, biểu lộ sự oan ức, nhưng thái hậu vẫn không hề để ý đến nàng.

"Vân Cẩm, muội trước hết trở vể chăm chỉ học lễ nghi đi, chờ khi chúng ta xong sẽ quay trở lại tìm muội." Ôn Nhã vỗ vai Vân Cẩm. Vân Cẩm cũng miễn cưỡng đáp ứng lại.

"Như vậy quá tốt rồi, vậy làm phiền hai vị muội muội đây." Vương Tiệp Dư chính là nữ nhân của hoàng thượng, ngoại lệ tham gia cũng không gì là không thích hợp, chỉ có Ôn Nhã, thân phận bây giờ thì hơi có chút bất tiện, nhưng thái hậu đã nói, Dung phi cũng không muốn làm thái hậu phật ý.

Lập tức Ôn Nhã cùng Vương Tiệp Dư thay đổi xiêm y, cùng Dung Phi nương nương rời khỏi.

"Ta nghe nói năm nay tuyển tú nữ, bên trong có mấy vị rất đặc biệt, nghe đâu có đệ nhất mỹ nhân trong kinh thành cũng được tuyển vào, phỏng chừng rất náo nhiệt đó." Trên đường đi, Dung Phi cùng Ôn Nhã các nàng trò chuyện.

Ôn Nhã cũng không có trả lời, trong lòng có chút hờn dỗi, hậu cung bên trong đã có nhiều nữ tử lắm rồi, vậy mà mỗi ba năm lại đưa mỹ nữ vào tuyển tú, vậy các đại thần kia không sợ hoàng thượng mỗi ngày trầm mê trong nữ sắc, bỏ phế hoàng triều à. Thiệt là…

"Ôn muội muội, mời muội." Đến phượng đài tuyển tú, Dung Phi đứng bên cạnh dùng tay làm dấu mời mọc, Ôn Nhã nhìn từ trên khán đài cao cao , có bày sẵn ba cái ghế tinh xảo, ghế ở giữa có vẻ rộng và dài hơn nhiều so với hai cái ghế kế bên, mà Dung Phi lại muốn nàng lên trước, chẳng lẽ muốn cho nàng vị trí ở trung gian sao.

"Dung Phi nương nương, người làm gì vậy, Ôn Nhã cũng chỉ là dân nữ, Thỉnh người lên trước." Ôn Nhã lùi qua một bên, không chịu đi lên.

"Muội muội chính là đại biểu do thái hậu mời đến, tất nhiên ta phải để muội lên trước, muội muội chính là chủ trì." Dung Phi nói.

"Nương nương, người mới chính là phi tử của hoàng thượng, mới chính là chủ trì của tuyển tú này. Dân nữ không dám quá phận a." Ôn Nhã cùng Dung phi cứ lời qua tiếng lại, ngươi để ta , ta để ngươi, đứng ở dưới đài, cũng chưa chịu đi lên phía trước.

"Hai vị tỷ tỷ, mọi người đừng tranh cãi nữa, nhanh lên một chút a, những tú nữ kia cũng đã sắp đến rồi. Không bằng như vầy, hai vị tỷ tỷ cùng tiến lên. Dung Phi tỷ tỷ tọa ở chính giữa, Ôn Nhã tỷ tỷ thì tọa ở bên trái, Sao nào?" Vương Tiệp Dư nghe được bước chân của nhóm nữ tử đi đến, liền vội hướng Ôn Nhã các nàng nói.

"Cũng được." Ôn Nhã cùng Dung Phi đồng thanh nói, hai người cùng nhau hướng về khán đài mà đi đến. Gần đến chỗ an tọa, Ôn Nhã cố ý đi chậm lại một bước, Dung Phi thấy thế cũng không nói gì, ba người cùng an tọa trên đài đăng phượng.

Mới vừa an tọa, thái giám đã dẫn hơn một trăm cô tú nữ đi tới, mỗi một tú nữ đều là phong thái trung thượng, thân vận xiêm y hoa lệ, từ xa nhìn lại, như một đám mây bảy màu đang ào ạt bay về chỗ bọn họ

"Nghe nói nhóm tú nữ này, ít nhất cũng mới vừa mười ba tuổi, nhớ năm đó, ta vào cung cũng trong thời điểm như thế, cũng như các nàng ấy đều đi tới đăng phượng đài." Dung Phi nhìn bọn họ từ từ đi tới, trong lòng liền hoài niệm, loáng một cái sáu bảy năm đã trôi qua rồi, đã từng một thời đứng dưới đài đăng phượng chờ người khác tuyển tú. Bây giờ lại trở thành người ngồi trên đài tuyển tiểu cô nương khác.

"Nương nương hiền đức nhân từ, có nương nương làm chủ trì cho tuyển tú này, tất nhiên mọi thứ sẽ đều tốt đẹp." Ôn Nhã nhàn nhạt đáp lại Dung phi, cũng không biết Vân Lâm hiện tại có vui hay không a, hắn có nhiều mỹ nữ như vậy, chỉ sợ ngủ cũng vì vui vẻ mà tỉnh lại.

"Năm nay người chủ trì tuyển tú chính là Dung phi nương nương. Ôn cô nương. Và Vương Tiệp Dư. Các vị tú nữ mời chào." Âm thanh của thái giám lanh lảnh vang lên, hơn trăm vị tú nữ đã ở phía dưới đài, mặc dù có hơi nghi hoặc các xưng hô của ba vị chủ trì, nhưng vẫn cung kính hành lễ.

Từ tiếng thái giám, năm vị nữ tử tạo thành một nhóm, bắt đầu bước lên phía trước đăng phượng đài.

"Dung Phi nương nương, tuyển tú là như thế nào a, chẳng lẽ chúng ta chỉ nhìn bọn họ thôi sao." Hai nhóm nữ tú đã đi xuống, Vương Tiệp Dư lúc này không hiểu lắm liền hỏi.

"Vương muội muội đừng nóng vội, chúng ta kỳ thực đến cũng là giúp cho hoàng thượng để ý một chút, từ nhóm tú nữ này mà chọn ra một vài mỹ nữ đầy đủ công dung ngôn hạnh cho hoàng thượng a." Dung Phi cười nói, vừa nãy, cũng chỉ là vài nữ tử phong thái không mấy đặc biệt.

"Quách tài nhân, văn tài nhân, Từ tài Tử, Dương tài tử, Lý tài , tham kiến Dung phi nương nương, Ôn cô nương, Vương tiệp Dư." Lại có nhóm năm tú nữ đến.

"Ôn muội muội, xem thử, kia là Văn Tài, là đệ nhất mỹ nhân ở phía nam, tuy không bằng Ôn Nhã muội muội, nhưng mỗi người mỗi vẻ." Dung Phi tới gần Ôn Nhã, dùng ánh mắt ra hiệu vị tú nữ ở bên trái thứ hai Văn Tài.

Quả đúng là mỹ nhân, thanh như chim hoàng oanh, thân như liễu rũ trong gió, da thịt như tuyết, mi mục như họa. Môi không có điểm nào có thể chê được, phối hợp với bộ trang phục màu thủy lam, nhìn thanh tĩnh mà nhàn nhã. Khiến Ôn Nhã nhìn đến cũng muốn tán thưởng một tiếng.

"Ôn muội muội cảm thấy như thế nào." Dung phi hỏi, lần này giọng không nhỏ, để người phía dưới đều có thể nghe được.

"Không tệ a." Ôn Nhã ngoại trừ nói lời này cũng không nói thêm gì.

"Nếu Ôn muội muội đã nói không tệ, vậy bổn cung liền phong Văn tài nhân thành Văn mỹ nhân." Dung Phi nói, đem ngọc bài ở trên bài đến bên khay thị nữ, thị nữ bưng khay đến đưa cho Văn Tài.

"Chúc mừng Văn mỹ nhân." Theo thanh âm của thái giám, Văn mỹ nhân lộ vẻ vui mừng, sau khi lấy được ngọc bài, liền cung kính thi lễ một cái, thị nữ phù trợ sang một bên. Ôn Nhã liếc mắt nhìn xuống bàn của Dung phi còn có bốn khối ngọc bài nữa.

"Dung phi nương nương, nô tì nghe nói Dung Phi là phi tử của hoàng thượng, còn có Mai Phi và Ngọc Phi. Vì sao hiện tại cũng chỉ có mình Dung Phi đến, còn có tại sao lại có Vương Tiệp dư, và một người cái gì cũng không có. Cái này tựa hồ không đúng với quy củ." Quách tài nhân có chút bất mãn đứng ra hỏi, các nàng đều được phong hào tài tử, vậy Ôn Nhã kia một cái cũng đâu có, có tư cách gì mà ngồi trên đăng phượng đài chứ.

"Người có quan hệ bà con với thái hậu nương nương, hài tử của huynh trưởng thái hậu." Dung Phi nhíu nhíu mày giải thích .

"Quách tài nhân, hai vị nương nương thân thể bất tiện, không thể đến, còn Ôn cô nương cùng Vương Tiệp Dư nhận mệnh của thái hậu mà đến. Quách tài nhân chẳng lẽ có chút bất mãn sao." Dung Phi dịu dàng hỏi.

"Nô tì không dám bất mãn, chỉ là cô cô thái hậu làm sao có thể để cho một người không danh không phận làm chủ trì tuyển tú cơ chứ, quả là trò đùa cho mọi người rồi." Quách tài nhân ỷ có thái hậu là chỗ dựa, nên cao giọng nói, nếu là cô cô thái hậu phái tới, tại sao không giúp nàng, trái lại còn để hồ mị tử kia trở thành mỹ nhân, Quách tài nhân trong lòng có chút tức giận cùng căm phẫn.

"Quách tài nhân, tuy rằng ngươi là cháu của thái hậu, nhưng thái hậu đã đem chuyện này giao cho ta, ngươi có tin là bổn cô nương bất cứ lúc nào cũng có thể hủy bỏ tư cách tham gia tuyển tú của ngươi hay không?" Ôn Nhã một bụng đầy lửa, Quách tài nhân là cháu của thái hậu, nàng đã cố nhịn, vậy mà nàng ta vẫn không biết lui, dám đụng vào nòng súng của nàng, Ôn Nhã mặc kệ nàng ta gốc gác lớn như thế nào cũng sẽ trị cho nàng ta một bài học.

"Ngươi dám, ta là cháu của thái hậu, ngươi bất quá cũng chỉ là một tiểu nô tỳ, lại dám đối với ta vô lễ." Quách tài nhân đúng là đồ ngu mà, dám cùng Ôn Nhã lời qua tiếng lại, nàng ta chết chắc rồi.

"Ôn muội muội, nàng ấy vẫn còn nhỏ không hiểu chuyện, muội muội tuyệt đối không nên tức giận." Dung Phi cuống lên, liền nhẹ vỗ tay Ôn Nhã, những tú này đây có biết thân phận của Ôn Nhã chứ, việc này nếu truyền đến tai hoàng thượng, chỉ sợ Quách tài nhân mỗi ngày ăn không ngon ngủ không yên rồi.

Nhìn Quách tài nhân ở phái dưới kiêu căng khó thuần, ôn Nhã mỉm cười, trực tiếp đứng lên, từng bước đ xuống chỗ Quách tài nhân đang đứng, trên người Ôn Nhã mặc dù không có khí chất hoa lệ phú quí như Dung Phi, nhưng khí chất trên người nàng thì Dung Phi lại không thể bì kịp, Quách tài nhân kia hoảng sợ mà lùi về sau vài bước.

"Ngươi muốn làm gì, ta cảnh cáo ngươi, ngươi mau cút đi cho ta." Quách tài nhân bị ôn Nhã áp bức, trong lòng sợ hãi kìm không được mà la lên, trên khán đài Dung Phi hướng về Vương Tiệp Dư cầu cứu, Vương Tiệp Dư cũng chỉ có thể lắc đầu, Dung Phi không thể làm gì khác hơn là gọi tì nữ đi bẩm báo cho thái hậu.