Nghinh Phụng Hoàn Triều

Quyển 3 - Chương 10: Dằn vặt




Ôn Nhã nhìn hai người bọn họ lần lượt rời khỏi, cười khúc khích, đôi tay sờ mặt của mình, "Ôn Nhã ta lòng ác như vậy sao, hai viên đó cũng chỉ là thuốc thường, sau khi bọn họ ăn xong, chỉ mê man một canh giờ thôi mà." Ôn Nhã cười khổ, nhìn Vương Tiệp Dư mà ao ước, muội ấy có một tên nam nhân vì muội ấy mà ngay cả tính mạng cũng không cần, Vương Tiệp Dư trao thân gửi phận cho hắn cũng đáng, mặc kệ như thế nào, nàng nhất định phải giúp cho đôi uyên ương ngọc nữ này thành đôi mới được.

...

Chuyện Mai Phi sẩy thai Ôn Nhã cũng không cần quan tâm. Nhưng nếu Mai Phi điếc không sợ súng, gây trở ngại cho nàng, nàng nhất định cũng sẽ cùng Mai Phi vui đùa một chút.

Vân Lâm biết nguyên nhân thật sự dẫn đến Mai Phi sinh non, nhưng vì để an ủi Mai phi, liền phái cấm vệ quân đến Vạn tho cung tra soát một phen. Ôn Nhã cười gằn nhìn cấm vệ quân đang lục soát khắp nơi, cũng chỉ là giả vờ tra soát, bẩm báo không có gì, liền lập tức ly khai. Mai Phi tuy rằng không cam tâm, nhưng cũng không dám có yêu cầu gì quá đáng.

....

"Hoàng thượng gần đây có phải rất bận chính vụ." Mai Phi khuôn mặt trắng bệch, suy yếu nằm trên giường.

"Trẫm mấy ngày nay xác thực rất bận, ái phi nên nghỉ ngơi thật tốt, nghe lời thái y, tạm thời không nên đi ra ngoài, nữ tử sẩy thai rất yếu dễ bị trúng gió lạnh." Vân lâm lôi kéo Mai Phi ôm vào lòng khuyên nhủ.

"Vâng, thiếp biết rồi." Mai Phi hơi trầm xuống.

"Thượng thư đại nhân tìm trẫm có chút việc, trẫm đi trước, một lát sau lại trở về thăm nàng." Vân Lâm ôn nhu nói, mỗi lần hắn muốn đi liền nói là có việc của triều đình, nhưng mai Phi biết rõ, hoàng thượng làm gì có, lần đó cũng nói là cùng đại thần thương nghị, nhưng kết quả lại về Vạn Thọ cung.

"Vậy thiếp sẽ chờ hoàng thượng." Mặc dù trong lòng không muốn, nhưng Mai Phi cũng đành phải ngoan ngoãn bương tay. Nếu nàng không biết tiến mà lui, nhất định hoàng thượng sẽ càng căm ghét nàng.

"Quả không hổ danh là hảo ái phi của trẫm. Lần sau đến trẫm sẽ mang cho nàng một chút ngạc nhiên". Vân Lâm nói, cúi người hôn lên vầng tráng của Mai Phi, cũng không chú ý đến ánh mắt cô đơn của nàng, hắn liền vội vã rời khỏi.

"Đan Thanh. Trái tim của hoàng thượng càng ngày càng cách xa ta, hắn đã không còn yêu ta như trước nữa." Mai Phi nằm trên gối thất thanh khóc rống.

"Nương nương, người sao phải khổ như vậy. Lôi vương đối với người là toàn tâm toàn ý, tại sao lại không chịu phải nhất định là hoàng thượng. Hiện tại trái tim của hoàng thượng đã không dành cho người, vậy còn Lôi vương thì sao? Aizz." Đan Thanh nhẹ nhàng vỗ lên bờ lưng của Mai Phi.

………

"Nhã nhi, nàng đang chuẩn bị pha trò gì sao?" Vân lâm vừa đi tới vạn thọ cung, liền nhìn thấy Ôn Nhã đang chỉ huy các nô tài làm món đồ gì đó. Bên trong Vạn thọ cung nhiều món đồ đã loạn cả lên hết, mẫu hậu cư nhiên lại dung túng cho Ôn Nhã như vậy, khiến hắn mơ hồ cũng có chút đau đầu.

"Hồi Bẩm hoàng thượng, tỷ tỷ nói sơn hào hải vị trong cung ăn hoài cũng chán, muốn đổi món ăn mới một chút." Thấy Ôn Nhã không đáp lời, bên cạnh Vương Tiệp dư cười hì hì nói.

Nói về lần trước Vương Tiệp Dư bị ôn nhã dọa đến khóc sưng cả mắt, sau khi nàng uống viên thuốc đó xong, liền trở về cung thu xếp đồ vật, những đồ quý giá đều đưa hết cho Ôn Nhã, mà Ôn Nhã cũng không từ chối. Kết quả, sau khi ngủ một giấc liền tỉnh lại, mới phát hiện nàng quá lỗ mãng,khiến nàng đỏ mặt đến không có chỗ trốn, Vương Tiệp Dư bây giờ đã biết rõ tâm ý của Ôn Nhã, nên ngày càng yêu thích tỷ tỷ của mình, cả ngày cùng nhau chơi đùa trò chuyện.

"Àh, vậy Nhã nhi muốn đổi món gì." Vân Lâm chau mày, không biết nàng lại nghĩ ra chiêu gì nữa.

"Tiểu Nhã nói là muốn để cho các trân cầm dị thú ở trong Ngự hoa viên của ngươi, nếm thử trước tiên." Lúc này thái hậu mới từ bên trong đi ra.

"Quả thực là làm càn rồi." Vân Lâm trên mặt lập tức đen lại. Khiến Lý Đức Hải ở bên cạnh cũng muốn cười trộm.

Ngự hoa viên chính là nơi mà hoàng thượng nghỉ ngơi nhàn nhã, tụ hội hết thả những hoa, quả trân quý, trong đó còn có kỳ trân dị thú mà thế gian hiếm có được. Hơn nữa hoàng thượng cực kì thích những trân kì dị thú kia, không cho bất cứ ai tổn thương chúng, kết quả hoàng hậu nương nương lại muốn đụng đến chúng.

"Nàng dám có lá gán lớn như vậy, dám động vào đồ của trẫm, trẫm lệnh cho nàng không được phép bước vào ngự hoa viên nửa bước." Vân Lâm buồn bực nói. Ôn Nhã cũng thật là ngày càng không để hắn vào mắt. Những trò trẻ con trước đây của nàng hắn cũng coi như bỏ qua, nhưng hiện tại còn muốn đụng đến những kì trân dị vật mà hắn vất vả sưu tầm được. Biết đâu, ngày nào đó nàng lại muốn ăn luôn thịt rồng, vậy làm sao hắn há có thể dung túng nàng được nữa.

"Nhưng là thái hậu đáp ứng lời thỉnh cầu của ta. Còn định mời hoàng thượng đến thưởng thức nữa." Ôn Nhã lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn Vân Lâm nói. Ánh mắt đắc ý của nàng khiến khóe miệng của Vân Lâm đánh đánh lên vài lần, nàng hẳn là cố ý mà. Không sai, nhất định là cố ý.

"Đúng rồi, hoàng thượng ai gia đã đáp ứng rồi, ngươi cũng không vì những dị thú trân cầm kia mà để ai gia phải thất tín vời người khác đúng không?" Thái hâu nháy mắt nhìn Vân Lâm. Rốt ruộc hắn đành phải chịu thua, Ôn Nhã quậy một mình đủ rồi còn kéo theo cả thái hậu nữa.

"Thái hậu đã vui như vậy, nàng muốn làm sao cũng được." Vân Lâm nghiến răng nghiến lợi nói ra câu này, hắn không thua Ôn Nhã đâu, hiện tại nàng dùng thái hậu che chở, hắn sẽ có biện pháp khác để trị nàng.

.....

Mai Phi nghe tin hoàng thượng đem toàn bộ Ngự Hoa viên giao cho Ôn Nhã, nàng kém chút thổ huyết rồi. Không để ý đến lời khuyên ngăn cản của Đan Thanh, dứt khoát một mạch đi đến Ngự Hoa viên, nàng muốn xem rốt cuộc hoàng thượng muốn dung túng ả ta như thế nào.

"Tỷ tỷ nói xem những thứ này có thật sẽ bắt được những kì trân cầm thú kia." Vương Tiệp dư cùng Ôn Nhã trốn sau cây hoa tùng. Thái hậu ngồi ở trong đình cách bọn họ không xa lắm.

"Rất có thể, trước kia ở trên núi ta cũng đã từng làm qua." Ôn Nhã nhỏ giọng nói.

"Nhưng mà tỷ tỷ sao không để bọn chúng tự do dự tại, lại bắt chúng đưa vào nhà bếp a, đã vậy còn phải tự mình đi bắt, không biết là có bắt được không nữa đây." Vương Tiệp Dư nói với Ôn Nhã.

"Muội không hiểu gì cả, giờ ta có giải thích muội cũng không rõ ràng nha, thôi muội cứ tiếp tục quan sát đi." Nàng có cố gắng giải thích chưa chắc Vương Tiệp Dư hiểu, thôi thì cứ để muội ấy tự tìm hiểu vậy.

Vân Lâm ở phía xa xa nhìn thấy hai người nữ nhân cứ lấp lấp ló ló ở sau cây hoa tùng, cơ bản muốn nhìn xem bọn họ định làm gì, nhưng do ngự thư phòng vẫn còn đại thần đang đợi, Vân Lâm không thể làm gì khác hơn là phải rời đi.

"Tỷ tỷ, mau nhìn xem, có con cò trắng đang tiến vào bên trong vòng của chúng ta kìa." Vương Tiệp Dư nhìn thấy chú cò trắng từ từ tiến vào bên trong chiếc vòng dây mà bọn họ đã cố gắng bố trí từ trước, kìm không được mà hét to. Bởi vì âm thanh quá lớn cho nên cò trắng nghe thấy lập tức bay đi, Vương Tiệp Dư một mặt ỉu xìu.

"Cẩn thận chút, muội hô to như vậy, dọa nó sợ bỏ chạy rồi." Ôn Nhã dùng tay làm động tác cấm khẩu, sau đó nhỏ giọng nói với Vương Tiệp Dư. Vương Tiệp Dư gật đầu hiểu rõ, không dám lên tiếng nữa.

Vì để vây bắt con mồi, Ôn Nhã quyết định phân công với Vương Tiệp Dư, nếu ai bắt được con mồi nhiều nhất, thì tiền đặt cược cũng chính là thu hết con mồi về tay mình, còn có thể được thái hậu ban thưởng đôi vòng ngọc nữa.

"Ôn cô nương. Mai phi nương nương mời ngài qua đó mộ chuyến." Ôn Nhã đang trốn ở một góc, hết sức chăm chú chời đợi con mồi, nhưng không ngờ Đan thanh phụng mệnh đến báo với Ôn Nhã.

"Không đến được không?" Ôn Nhã cự tuyết nói, đến đó khẳng định sẽ có chuyện không tốt.

"Vẫn thỉnh cô nương đi một chuyến, đừng làm lỡ thời gian, nương nương đang ở phía trước." Đan Thanh tỏ thái độ không ngại ngùng nói với Ôn Nhã, nàng cũng không muốn từ chối nữa, phủi bụi trên người rồi cùng Đan Thanh rời khỏi.

Bởi vì chỗ trốn của Ôn Nhã hơi hẻo lánh lại bị cây cối cao to chặn tầm mắt của mọi người, tất nhiên những người khác cũng chưa hay biết nàng đã rời đi.

Lúc này Mai Phi đang đứng ở bên cạnh bờ ao. Một thân váy đỏ, như liễu rủ trong gió, nhìn một bên mặt còn có thể thấy được tư thái ngông nghênh cuồng đại của Mai Phi. Sau khi Đan Thanh đưa Ôn Nhã đến, cũng chầm chậm lui ra.