Nghinh Phụng Hoàn Triều

Quyển 2 - Chương 45: Thương nghị đại kế




Sau sự tình của Ngu Khâu. Mấy người trong tụ hội cũng không dám nhìn thẳng Ôn Nhã nữa, căn bản một gia tộc nhỏ đang ở bên cạnh họ cũng lén lút rời đi, chừa lại cho nhóm người Ôn Nhã một khoảng không gian rộng lớn.

Ngay cả những người trong bộ tộc Nhan thị cũng nơm nớp sợ nàng, chỉ có Nhan Tề Huy là vẫn thường ngày ở bên cạnh nàng, vết thương trên người tiểu lang được Ôn Nhã chăm sóc cũng đã có chuyến biến tốt, sau khi sự việc xảy ra , tiểu lang cũng đã bắt đầu ăn thịt, chỉ là thịt phải còn tươi mới mang theo chút máu.

Ôn Nhã cũng sợ tiểu lang mất đi bản tính, nên củng tận lực thõa mãn khẩu vị của chú sói nhỏ.

"Ôn cô nương, tiểu lang ăn những thứ này thật sự không có chuyện gì sao." Nhan Tề Huy nhìn chú thỏ mới vừa giết, hỏi Ôn Nhã. Trước đây Ôn Nhã cũng không cho sói nhỏ ăn thịt, chỉ là hắn sợ ngày nào đó tiểu lang không nhịn được mà sát hại con người.

"Không sao đâu. Tiểu Lang nó muốn ăn thì cứ để nó ăn đi." Ôn Nhã lạnh nhạt nói.

"Ôn cô nương nên trông chừng tiểu lang cẩn thận, bên ngoài ai nấy cũng đều sợ nó." Nhan Tề huy nói.

"Sợ nó. Bọn họ hẳn là sợ ta mới đúng, dù sao bất luận như thế nào cũng không cho bất cứ ai tổn thương đến người bên cạnh ta." Ôn Nhã hờ hững nói.

Ngày tụ hội bắt đầu, náo nhiệt đến cực điểm, tuy bộ tộc Nhan thi vẫn còn vài người sợ nàng, nhưng vẫn là mang rất nhiều đồ yêu thích đến cho nàng.

Sau khi tu hội kết thúc, nàng toan trở về thì bộ tộc phiền thị cho người thỉnh mời nàng, nàng có chút buồn bực, ngày hôm qua hắn cùng nàng minh ước, nay lại đột nhiên cho người đến tìm, không biết là muốn gì đây.

Đến nơi đóng quân của bộ tộc Phiền thị, Ôn Nhã mới phát hiện, toàn bộ đều là lều vải, cùng đại mạc không khác gì mấy, thậm chí còn có thể nói là tốt hơn, chẳng trách bộ tộc Ngu Khâu lại sợ đến như vậy.

Tiến vào lều vải, tất cả mọi thứ trang trí cũng rất giống đại mạc, Phiền càng ngồi ngay ở vị trí chủ vị.

"Không biết Phiền thiếu chủ tìm ta có việc gì." Ôn Nhã ở trong lều vải tìm một chỗ cách không xa phiền càng ngồi xuống, lúc này mới hỏi.

"Lần đầu nhìn thấy Ôn cô nương, ta liền biết nàng không phải là người dị tộc, trong người ta có một nửa huyết thống là người đại mạc, ta biết Ôn cô nương để ý đến thân phận của ta." Phiền Càng giải thích. Ôn Nhã giờ mới hiểu lý do hắn vì sao không giống người dị tộc.

"Hôm nay tìm Ôn cô nương đến là có chuyện muốn cùng nàng thương lượng, chuyện này liên hệ đến dị tộc ta, ta từ nhỏ cùng mẫu thân đi khắp nơi, đã hơn hai mươi năm, ta cùng dị tộc chung sống khoảng năm năm, cũng đã từng ở đại mạc lớn lên, cũng từng đi qua Vân đình, nhìn hai nước cường thịnh, ta liền nghĩ, nếu tộc ta ngày càng lớn mạnh, liền sẽ không sợ bắt cứ ai ức hiếp nữa."

"Nhưng đã qua một thời gian, ta lại không tìm ra được cách nào thích hợp, cho đến khi gặp phải Ôn cô nương, lại nghe đến những việc nàng đã từng làm, ta nghĩ nàng sẽ có cách gì đó để giúp ta." Phiền càng nói.

"Ta chỉ là nữ tử, nếu có việc gì khó khăn ta có thể giúp được, phiền công tử cứ nói." Ôn Nhã nói.

"Ôn cô nương khách khí rồi, Ôn cô nương cũng biết về vấn đề binh khí Vân đình và đại mạc cũng chưa bao giờ tiết lộ, bộ tộc ta phát triển cơ bản cũng không thiếu gì, chỉ là khiếm khuyết về binh khí, Ôn cô nương có biện pháp nào không." Phiền càng hỏi.

Ngay từ lần đầu nhìn thấy nàng, Phiền càng liền bị loan đoan bên hông Ôn Nhã hấp dẫn hắn, loại binh khí này trong bộ tộc chưa có khả năng chế tạo. Còn trường cung trong tay nàng, cũng là một loại uy lực, hắn từng nghe qua, trường cung chính là binh khí của Nhan thị bộ tộc, có lẽ nàng từ bộ tộc Nhan thị mà mang đến.

"Phiền công tử nói đùa, ta cũng chỉ là người xúi quẩy gặp may, làm sao lại là người biết làm binh khí, nhưng nếu các người muốn làm cung tên này, ta có thể chỉ ngươi cách làm và cung cấp vật liệu." Ôn Nhã cười cười, binh khí xác thực nàng cũng không biết.

"Như vậy cũng không tệ, dị tộc phân tán đã lâu, ta lại muốn thống nhất dị tộc, để dị tộc sau này lớn mạnh bằng đại mạc, phỏng chừng chẳng bao lâu nữa, những cung tên này lại phát huy tác dụng, đến thời điểm đó, Nhan thị bộ tộc chính là công thần của Phiền thị bộc tộc ta." Phiền càng cũng không cấm kỵ nàng mà nói ra kế hoạch của hắn.

Ôn Nhã cũng không ngờ Phiền càng lại có dã tâm như vậy, muốn làm cho dị tộc lớn mạnh như đại mac, nhưng mà dị tộc khốn cùng đã lâu, muốn phát triển cũng không biết cần thời gian bao lâu, trong thời gian ngắn chuyện như thế sẽ không thể phát sinh được.

"Vậy Ôn Nhã trước hết cầu chúc thiếu tộc trưởng mã đáo thành công." Ôn Nhã lạnh nhạt nói.

"Nếu thật sự có ngày đó. Ôn cô nương có bằng lòng cùng ta quản lý dị tộc hay không." Phiền càng cũng không hiểu sao mình lại đột nhiên nói ra như vậy, nhưng hắn một ngày nào đó cũng sẽ quân lâm thiên hạ, Phiền Càng cảm thấy chỉ có Ôn Nhã mới có thể cùng hắn sóng vai ngồi ở trên cao vương tọa mà thôi.

"Phiền công tử lại nói đùa. Ôn Nhã đã nói, Ôn Nhã chỉ là nử tử, cái hư danh kia Ôn Nhã không dám nhận, Kính xin Phiền công tử tìm người khác xứng đáng hơn." Ôn Nhã sắc mặt khó chịu nói, nàng chỉ muốn thanh thanh thản thản qua một đờii, cái loại tranh đấu nàng cực kỳ không muốn à.

"Là ta đường đột, Ôn cô nương đừng lấy làm phiền lòng, kính xin nàng giúp ta thống nhất dị tộc, ta cam đoan, sau này dị tộc cũng không dám làm phiền nàng, nhan thị bộc tộc cũng sẽ phong quang lớn mạnh." Phiền càng nhìn Ôn Nhã nói.

"Vậy làm phiền ngài. Ta có thể cung cấp cho ngài ít bản vẽ binh khí, nhưng vật liệu thì cần phải chính các người đi tìm." Ôn Nhã nói.

Phiền càng lập tức mang văn chương đến, nàng nhẹ nhàng bút họa vài nét vẽ ra binh khí đơn giản.

"Phiền thiếu chủ nếu thật muốn cảm tạ ta , chẳng bằng làm vài điều thực tế chút." Ôn Nhã đột nhiên nói.

"Chẳng hay nàng muốn gì, chỉ cần Phiền càng ta có, Ôn cô nương chỉ cần mở miệng là được." Phiền càng tâm tình thật tốt nói.

"Ta không muốn vàng bạc châu báu, vì ở dị tộc cũng không dùng được, nhưng mà bộ tộc Nhan thị hiện ta còn thiếu rất nhiều súc vật, ta chỉ hi vọng Phiền thiếu chủ có thể cho ta một ít súc vật, để bộ tộc có thể phát triển hơn." Ôn Nhã nói, tuy là đã có thỏ, nhưng nhan thị bộ tộc vẫn còn chưa đủ, nếu muốn bộ tộc phát triển thuận buồm xuôi gió, ít nhất cũng phải có thêm vài thứ, không ai có thể bảo đảm sau này chuyện gì sẽ xảy ra, nhưng nàng phải sớm phòng bị.

"Uhm. Ta sẽ đưa qua ba mươi con dê đầu đàn, trong đó có bảy con dương, và thêm năm con ngựa, nàng nghĩ sao." Phiền càng suy nghĩ nói, trước mắt hắn chỉ có thể cho bao nhiêu đó, phiền thị tuy là gia nghiệp của hắn, nhưng hắn cũng chỉ quản lý một phần nào đó, nhiều hơn nữa hắn phải xin chỉ thị của phụ thân.

"Ba mươi thì ba mươi. nhưng mà sau khi kết thúc tụ hội, ta sẽ mang những thứ đó đi." Ôn Nhã biết, với ba mươi con dê, dù sao Nhan thị bộ tộc cũng đã có phát triển cao hơn so với những bộ tộc nhỏ.

Sau khi trở về bộ tộc Nhan thi, Ôn Nhã cùng mọi người nói chuyện, trên mặt ai nấy đều khó tin, sau đó là vui mừng nhảy nhót, cảm giác như là đang nằm mơ.

"Ôn cô nương, đại ân đại đức của người, bộ tộc ta không biết khi nào có thể hồi báo, xin nhận tam bái của ta a ." Nhan Tề huy nói, liền hướng nàng quỳ xuống, liên tiếp dập đầu ba cái nói, Những người khác dồn dập làm theo, trong lòng họ đã coi nàng như thần tiên, nếu không có nàng, bộ tộc của bọn họ cũng không có ngày hôm nay,

"Đã lâu như vậy, các người cũng không coi ta là người trong bộ tộc, thực sự khiến ta thương tâm a." ôn Nhã lạnh nhạt nói.

"Chúng ta làm sao có thể xem người là bộ tộc nhan thị, trong lòng chúng ta, ai nấy đều coi Ôn Nhã cô nương là thần tiên trên trời phù hộ cho bộ tộc ta." Nhan Tề huy lần thứ hai khấu bái.

"Không xem ta là người trong bộ tộc cũng tốt a." ôn Nhã đột nhiên nói, khóe miệng lại lộ ra nụ cười tươi. Nhan tề huy cũng không hiểu , bọn họ đã nói gì sai, sao nàng lại cao hứng như vậy a.