Nghinh Phụng Hoàn Triều

Quyển 2 - Chương 14: Nga Hoàng Nữ Anh




Ánh vàng của ngọn đèn cháy to , trong ánh nến Ôn Nhã mơ hồ nhìn thấy bóng lưng Vân Lâm rời đi , lúc Vân Lâm rời khỏi , không biết là vì sao , nàng rất muốn mở miệng yêu cầu hắn lưu lại , nhưng nàng cũng biết , đó là không thể , chỉ có thể đứng đó trơ mắt nhìn hắn ly khai .

Cũng không biết , hiện giờ hắn đã trở về Vân Đình chưa , vết thương có chuyển biến xấu hay không ? Nghĩ đi nghĩ lại , Ôn Nhã càng lo lắng cho Vân Lâm .

Rất nhiều lúc , nàng cũng không biết trong lòng Vân Lâm nghĩ như thế nào , rõ ràng vừa mới bắt đầu , nàng và hắn , là hai đối thủ một mất một còn , hắn còn hận nàng , không thể cho nàng chết đi , nhưng không biết từ khi nào , Vân Lâm rất thích chọc giận nàng , làm cho nàng sinh khí , lại tình cờ quan tâm nàng , nàng trước đây đều không phát hiện , nhưng hiện tại cẩn thận suy nghĩ , kỳ thực Vân Lâm đối với nàng rất tốt .

Biết Vũ vẫn lưu ý đến nhất cử nhất động của Ôn Nhã , nhìn thấy nàng nhìn ánh nến mà ngẩn người , trong ánh mắt còn mang chút thần sắc mê ly , Biết vũ không nhịn được mà nhíu mày .

" Ôn cô nương , có một số việc , ta nghĩ , nên cùng ngươi nói riêng ". Biết Vũ phá vỡ bầu không khí của nàng .

" Ây da ! Ta rốt cuộc là đang nghĩ gì vậy ! ". Bị Biết Vũ đánh gãy đi dòng suy nghĩ , Ôn Nhã một tay chỗng đỡ lên trên phía bàn , trong lòng thì than thở , nghĩ ai không nghĩ , tại sao lại nhất định phải nghĩ đến hắn a !

" Nguyệt Hồng , ta có chút đói bụng , nhờ ngươi xuống bếp , lấy cho một ít điểm tâm , nói với bọn họ nên làm mềm thịt một chút a ". Nhìn Biết Vũ một chút , Ôn Nhã liền căn dặn Nguyệt Hồng , Nguyệt Hồng lĩnh mệnh lui xuống , Kinh Hồ cũng tìm lý do để đi ra ngoài , trong lều vải cũng chỉ còn sót lại Biết Vũ cùng Ôn Nhã .

" Ngươi muốn nói với ta điều gì ? Hiện tại liền có thể nói ". Thời gian cũng không còn sớm , Ôn Nhã tùy ý nghiêng người dựa vào trên chiếc giường nhỏ hỏi .

" Ôn cô nương , định sẽ như thế nào với Đại mạc vương ?" Một lát sau , Biết vũ mới nói .

" Ngươi hỏi ta vấn đề này để làm gì ? Ta nghĩ ngươi cũng nghe qua chuyện của bọn ta , nhưng mà từ nhỏ đến lớn , ta cũng chỉ coi hắn là ca ca mà thôi ." Vương Hậu không phải là muốn dò hỏi ý tứ của nàng đối với Da Luật Độc chứ ? Nàng nên nói rõ để Biết Vũ không thể hiểu lầm a.

" Nhưng mà , Vương đối với cô nương , e rằng không phải là tình huynh muội ? Ta có thể thấy , Vương rất quan tâm đến cô nương , loại tình cảm đó chính là tình yêu , cô nương lẽ nào chưa từng cảm động qua ?" Vương yêu nàng ấy như vậy , vì nàng ấy , không tiếc hi sinh toàn bộ đại mạc , cũng không muốn vương vị , mặc kệ là nữ tử nào , cũng sẽ đều cảm động a.

Ôn Nhã nhìn Biết Vũ một chút , nữ tử này xem ra đã thật sự yêu Da Luật Độc , sự cô đơn trong mắt nàng không hề là giả bộ . Từng nghe nói qua , một nữ nhân chỉ đối với nam nhân mà mình yêu thương quan tâm nhất , mới có thể ảnh hưởng đến tâm tình của chính mình .

" Ngươi yên tâm , ta với Da Luật Độc sẽ không có gì cả , ta đã có người mình thích ". Ôn Nhã không đành lòng nhìn Biết Vũ tổn thương , không thể làm gì khác hơn là tìm đại một cái lý do gì đó để làm cho nàng an tâm , cũng là để tránh bản thân mình phải gặp phiền phức .

"Không phải , Ta không phải là có ý này ! ". Nghe được lời nói của nàng , Biết Vũ liền hoang mang , thần sắc bất an , răng cắn vào môi , ngón tay dùng sức kéo y phục trên người .

Ý nàng không phải như vậy là sao ? nàng ấy không phải đến đây là muốn tìm hiểu tâm tư của nàng đối với hắn sao ? Ôn Nhã đối với phản ứng của Biết Vũ , chỉ có thể khẳng định là tâm tư của nàng ấy bị vạch trần , nên mới hoảng loạn như thế .

" Ôn cô nương , không biết ngươi có từng nghe qua chuyện "Nga Hoàng Nữ anh " chưa ? ." Ngọn nến lẳng lặng thiêu đốt ,âm thanh Biết vũ êm ái , ở trong lều tĩnh lặng rõ ràng có thể nghe được từng câu từng chữ .

"Nga Hoàng Nữ anh ?" Ôn Nhã không rõ , đang yên đang lành , sao lại đem chuyện xưa của " Nữ Anh Nga Hoàng " ra nhắc nàng .

Truyền thuyết kể lại , Nga Hoàng nữ anh là hai cô con gái của Vua Nghiêu , Nga Hoàng nữ anh còn có một muội muội xưng là hoàng anh . Trên là Nga Hoàng , thứ là Nữ anh , tỷ muội cùng nhau gả cho Vua Thuấn . Vua Thuấn dốt nát , ngu xuẩn , mẫu thân già yếu , đệ đệ yếu đuối , Vua Thuấn từng nhiều lần rơi vào tử địa , được sự trợ giúp của Nga Hoàng Nữ anh mà thoát hiểm . Vua Thuấn kế vị Nghiêu hoàng , Nga Hoàng nữ anh trở thành phi , sau đó Vua Thuấn đến phía nam tuần tra , chết ở Thương Ngô . Hai phi tần liền cùng nhau đi tìm , lệ nhiễm thanh trúc , trúc thượng sinh ban , lệ tận mà chết , cho nên người đời mới gọi là "Tiêu tương trúc " hoặc là " Trúc Tương phi" . Trong lúc đó hai phi tần đã cùng chết với Vua Thuấn tại nơi đó. Từ đây , trở thành giai thoại của nhân gian , đời đời truyền tụng . ( câu lệ nhiễm thanh trúc , trúc thượng sinh ban , lệ tận mà chết : có nghĩa là hai vi phi tần thay nhau đi tìm Vua Thuấn , đi ngày này qua tháng nọ , trúc đã đổi màu , rồi lại sanh trưởng cây mới , vẫn chưa tìm thấy Vua Thuấn , tìm kiếm trong vô vọng , khóc than ngày đêm tưởng nhớ mà chết ).

" Không sai , chính là Nga Hoàng nữ anh , ta hôm nay đến , chính là muốn cùng Ôn cô nương nói chuyện này , chỉ cần Ôn cô nương đồng ý , Biết Vũ nguyện tôn Ô cô nương là Nga Hoàng ". Biết Vũ thành khẩn nhìn Ôn Nhã nói , Nga Hoàng nữ anh cùng gả cho vua Thuấn , Nga Hoàng đứng đầu , nữ anh là phi , ý tứ của Biết Vũ chính là muốn đem vị trí Vương hậu tăng cho Ôn Nhã .

" Ngươi , vì sao lại muốn như thế? Là do hắn bức ngươi sao ? Hắn , sao có thể đối xử với ngươi như vậy ! ". nghe Biết Vũ nói vậy , Ôn Nhã còn cho rằng Da Luật Độc muốn mượn nàng ấy đến đây thương lượng , liền nổi giận nói .

"Không ! Không Phải , ngươi đừng hiểu lầm , hắn không có bức ta , xưa nay cũng đều không có ". Biết Vũ cuống quít xua tay , nàng rất muốn tình nguyện cho hắn bức nàng , chí ít hắn cũng chủ động nói chuyện với nàng , hay là hắn vẫn còn có thể vì nàng mà sinh lòng áy náy , hối hận , rồi đối tốt với nàng một chút , nhưng hắn không có làm như thế .

" Thật sao ? Vậy ngươi tại sao phải làm như vậy ? " Nàng còn tưởng rằng là do hắn ép buộc nàng ấy , nhưng hiện tại , sao nàng ấy lại đưa ra yêu cầu này .

" Ta biết , yêu cầu này của ta có chút khó mà tin nổi . Nhưng ta là thật lòng ". Biết Vũ cười cười , đối với ánh mắt nghi hoặc của Ôn Nhã, nhàn nhat giải thích .

" Sỡ dĩ ta nói ra yêu cầu này , là bởi vì ta biết , Vương thật lòng yêu ngươi , chỉ có thể như vậy , mới khiến hắn vui lòng , chỉ cần hắn vui vẻ , hắn muốn ta làm gì , ta cũng đều đồng ý ". Biết Vũ ánh mắt lóe sáng , dường như nhìn thấy nụ cười ấm áp như mùa xuân của hắn .

" Ngươi làm vậy , hắn có biết không ? Ngươi không hỏi ý kiến của hắn sao ?" Ôn Nhã khó tin mà nhìn Biết Vũ , nàng ấy thật sự yêu thảm hắn rồi a , nữ tử như vậy , hắn có thể cố gắng quý trọng yêu thương nàng hay không ?

" Ta không muốn gây gánh nặng trong lòng hắn ". Biết Vũ nhẹ giọng nói , nếu nàng đi hỏi hắn , hắn nhất định sẽ rất khó quyết định .

" Nếu như vậy , ngươi sẽ rất là đau khổ ! ". Ôn Nhã khẽ thở dài một cái , tình ái chính là điều khiến nữ tử đau buồn nhất .

" Ngươi trở về đi , Nga Hoàng nữ anh đừng nên nhắc lại nữa , ta nói rồi , ta sẽ không gả cho hắn , một ngày nào đó , ta sẽ phải rời khỏi đại mạc . Cho dù hắn có thích ta như thế nào đi nữa , vị trí Vương Hậu vẫn là của ngươi , không ai có thể cướp đi ". Ôn Nhã đưa hai tay lên bả vai của Biết vũ , trịnh trọng nói .

" Chỉ cần ngươi đồng ý , ngày hôm nay , theo như lời nói , ta bất cứ lúc nào cũng có thể đối mặt mà thực hiện ". Biết vũ dặn một câu , liền gọi Kính Hồ, hai người vội vã rời đi .

" Đại tiểu thư , Vương Hâu có đối tốt với người không ?". Nguyệt Hồng trở lại lều , nhỏ giọng hỏi , Vương hậu đi vào đã lâu không biết đã nói gì vớ tiểu thư .

"Nguyệt Hồng , ngày trước , ta mang theo ngươi , quả nhiên là cũng không tệ a ". Ôn Nhã mất hết cả hứng , nằm nghiêng nói .

" Đại tiểu thư , sao người lại nói vậy ? Lẽ nào , Nguyệt Hồng đã làm sai điều gì sao ? Nếu Nguyệt Hồng thật sự có làm sai , kính xin đại tiểu thư trách phạt ". Nguyệt Hồng cuống quít quỳ xuống , trong lòng thấp thỏm bất an . Mà lần này , Ôn Nhã cũng không nhìn đến nàng , chỉ là nhắm mắt dưỡng thần .

"Thời điểm ta được đưa đến đại mạc kết giao , ta cũng từng muốn ngươi ở lại Vân đình , nhưng ngươi một lòng muốn cùng ta đến đại mạc , trong lúc đó ta còn cho rằng chúng ta tình tỷ muội rất tốt , nhưng ta lại không nghĩ tới , ngươi cư nhiên sẽ phản bội ta ! ". Ôn Nhã mở choàng mắt , sáng quắc nhìn Nguyệt Hồng .

" Ta , ta không có , ta không có phản bội tiểu thư , ta thật sự không có ". Bị Ôn Nhã đột nhiên nói đến , Nguyệt Hồng càng thêm hoang mang , nói chuyện liền ấp a âp úng .

" Không có ? Ngươi nghĩ ta là kẻ ngốc sao ? Nếu như không có người mật báo , sao có người biết ta ngày hôm nay sẽ đi đâu ? Lại còn nửa đường gặp bầy sói ? " Ngày hôm nay , lúc trở về , Ôn Nhã càng nghĩ càng không đúng , coi như Vân Lâm thần thông quảng đại , nhưng chắc chắn như thế nào cũng không thể biết chuyện của nàng ở đại mac , cho nên , nàng liền hoài nghi người ở bên cạnh mình .

" Đại tiểu thư , không phải như vậy , ta không có phản bội tiểu thư ". Nguyệt Hồng hoảng loạn giải thích , nhưng nhìn đến ánh mắt chắc nịch của nàng , nàng cũng biết Ôn Nhã nhất định sẽ không tin nàng .

" Đại tiểu thư , ta thật không có phản bội người , chỉ là hoàng thượng nhờ ta bẩm báo hành trình của người , còn cái khác ta không có nói , ta có thể lấy tính mạng của mình ra đảm bảo ".Nguyệt Hồng thật lâu cũng thừa nhận , lấy tính cách của ôn Nhã , một lần bất trung , trăm lần không cần , phỏng chừng sau đó , nàng khó mà có thể ở bên cạnh Ôn Nhã .

" Ta muốn biết , ngươi làm như thế là vì nguyên nhân gì ? " Ôn Nhã nhàn nhạt hỏi , nàng vẫn tin tưởng Nguyệt Hồng rất trung thành , nhất định là có nguyên nhân trong đó .

" Bởi vì ..là người nhà ... người nhà của nô tỳ ở Vân Đình ". Nguyệt Hồng cắn chặt môi nói , nếu như không phải hoàng thượng đem người nhà của nàng trói lại , nàng tuyêt đối sẽ không phản bội Ôn Nhã .

" Được rồi , sau này ngươi vẫn có thể tiếp tục truyền tin tức của ta , nhưng không thể là sự thật , ngươi có hiểu ý ta không ?" Ôn Nhã bình tĩnh nhìn Nguyệt Hồng nói .

" Đại mạc không chỉ có mình nô tỳ là nội ứng ". Nguyệt Hồng cũng không ẩn giấu nàng , nếu như lan truyền tin tức giả , rất có thể hoàng thượng sẽ biết , vậy mạng nàng liền chắc không giữ được a.

" Thật Thật , giả giả , giả giả thật thật , đạo lý này ngươi nên hiểu ". Ôn Nhã nói .

" Lấy giả đánh tráo , thật giả khó phân biệt , nô tỳ đã hiểu ! ". Nguyệt Hồng cảm kích nhìn Ôn Nhã , nàng ở bên cạnh ôn Nhã , cho dù nội dung có nửa giả nửa thật , cùng với những nội ứng khác cũng có chút bất đồng , hoàng thượng chắc chắn sẽ không hoài nghi nàng .

" Được rồi , đã không có chuyện gì , ngươi có thể đi ra ngoài ". Ôn Nhã nói xong , cả người nằm trên giường , nhắm mắt cũng không nhìn lại nguyệt Hồng .

Nguyệt Hồng rón ra rón rén rời khỏi lều vải .

" Đại tiểu thư , người yên tâm , sau này ta biết nên làm gì , sẽ không để cho người thất vọng , sẽ không tổn thương đến người ". Ra khỏi lều vải , Nguyệt Hồng nhỏ giọng nói , phản bội nàng như thế , nàng cũng rất buồn nhưng cũng chỉ là vạn bất đắc dĩ .

Nguyệt Hồng sau khi rời đi , Ôn Nhã liền mở mắt , chuyện xảy ra ngày hôm nay , rất hỗn loạn , rất phức tạp , tâm cảm thấy thất lạc , cô đơn .

Mặc Khanh thì không muốn nhìn nhận nàng , Mặc Thanh Thu vô tình , Vân Lâm thì đột ngột xuất hiện , Biết vũ thì lại nói chuyện Nga hoang nữ anh , Nguyệt hồng phản bội , từng ấy việc ,thật khiến nàng cảm giác uể oải vô cùng .

Đột nhiên hồi tưởng ,nàng cảm thấy trước đây tự do tự tại , không cần phải lo lắng vấn đề gì, vẫn là tốt hơn , nằm ở trên giường , vẫn là lăn lộn khó ngủ .