Nghinh Phụng Hoàn Triều

Quyển 1 - Chương 27: Hiểu lầm




Bên trong Như Mai cung , Ngọc Mai cùng Lôi vương đang ân ái tình nồng ý thiếp .

“ Ngọc Mai , nàng sao có thể cư xử lỗ mãng như thế , cư nhiên lại dùng túy hồng nhan đối phó với Ôn Nhã , nàng có biết ta thật vất vả lắm mới làm ra loại độc dược này , tất cả hầu như ta đều đem cho nàng hết . Hoàng thượng hiện tại đang muốn điều tra rõ chuyện này , nàng tốt nhất là đem những túy hồng nhan còn lại , xử lý cho xong đi , tuyệt đối không thể để cho bất luận người nào hoài nghi chúng ta ! “. Vân Lôi trong lòng sốt ruột , hắn vốn định để túy hồng nhan cho Ngọc Mai sử dụng trên những nữ nhân có ý định mê hoặc hoàng thượng , nhưng không ngờ chẳng những Ngoc Mai không nghe theo lời hắn an bài , mà còn dùng để đối phó với Ôn Nhã .

“Túy hồng nhan sớm muộn gì cũng phải sử dụng trên người Ôn Nhã , người khác có thể không biết , nhưng ta thì rõ , nhìn trong ánh mắt của hoàng thượng nhìn nàng không giống với những nữ tử khác , vì địa vì trong cung của ta , vì tương lai hai ta , ta tuyệt đối không thể lưu lại mầm họa này ! “. Mai Phi tức giận nói , tuy thái độ hoàng thượng đối với nàng không có thay đổi , nhưng nhìn vào trong mắt hoàng thượng dường như đã không chỉ còn một mình nàng , nàng tuyệt đối không thể để cho loại chuyện kia phát sinh .

“ Nếu nàng muốn dùng , thì phải dùng cho tốt , nàng xem , hiện tại Ôn Nhã vẫn bình an vô sự , còn Lâm Tiệp Dư lại có chuyện , đối với chuyện này e rằng Thừa tướng nhất định không chịu giảng hòa , nếu để hắn tra được gì đó , hai chúng ta nhất định sẽ có chuyện “. Vân Lôi giọng điệu có vẻ đã hạ xuống , nhưng vẫn còn chút tức giận.

“ Lôi , chàng không nên giận thiếp , những việc thiếp làm đều là vì hai chúng ta a , chàng nghĩ xem , nữ nhi yêu thương của Thừa Tướng dù bất kể là ai hại chết đi nữa , tóm lại , Ôn Nhã nàng ta cũng không tránh khỏi liên can ,với tính cách của Thừa tướng nhất định sẽ đến Bình vương phủ làm khó dễ , chỉ cần chúng ta ở bên ngoài , thêm chút củi lửa , chẳng phải chàng liền có thể thu phục được Bình vương gia hoặc là Thừa tướng sao ? “. Mai Phi ỏng ẹo , đôi tay ngọc ngà trượt từ bờ vai xuống ngực của Vân Lôi , dịu dàng nói .

Từ gò má nhìn lên , Lôi cùng hoàng thượng thật sự rất giống nhau , một khuôn mặt cương nghị , lạnh lùng , hoàng thượng thì có hơi nhu hòa một ít , nhưng sắc mặt thì đều giống nhau ,quả không hổ là huynh đệ ruột thịt , làm hại nàng khi ngủ chung thường không phân biệt được là nàng đang ở bên cạnh ai .

“ Chuyện này tự ta biết xử lý , chuyện trước đây chưa làm xong , nàng tốt nhất đừng có tiếp tục có động thái gì , mọi việc phải cùng ta thương lượng trước “. Vân Lôi ôm Mai Phi vào lòng , hôn nhẹ lên mái tóc dài của nàng nói.

“ Tất cả đều nghe lời chàng “. Rơi vào nhu tình của Vân Lôi , Mai phi ánh mắt đã lung linh mờ ảo , mị nhãn như tơ , nhu hòa đến độ hoa rơi nước chảy .

“ Ta phải đi rồi , mấy ngày này ta muốn đến đại mạc một chuyến , trước khi ta khởi hành , sẽ quay lại thăm nàng “. Vân Lôi nhẹ nhàng đẩy nàng ra , né tránh ánh mắt nhu tình của nàng , muốn rời đi ngay .

“ Chàng phải đi sao ?” Mai phi cuống lên , chăm chú lôi kéo ống tay áo của Vân Lôi. “ Đừng đi , chàng ở lại đây bồi ta đi có được không ? Hoàng thượng mấy ngày nay sẽ không đến Như Mai Cung đâu “. Mai phi thấp giọng nói , mỗi lần nàng tức giận , hoàng thượng liền sẽ không còn cách nào khác là rời khỏi Như Mai cung , thời điểm nàng tức giận , cũng chính là cơ hội cho nàng và Vân Lôi gặp mặt nhau .

Từ lần trước ở ngự hoa viên bị người bắt gặp , nàng liền rất ít thấy Vân Lôi đến thăm nàng , nhưng mà đã lâu như vậy rồi , có lẽ hoàng thượng cũng không phát hiện ra chuyện của bọn họ , Mai Phi mới cả gan định hẹn ngày gặp Vân Lôi , vậy mà Lôi vương lại chỉ ngồi một chút liền đi , cũng không thân thiết như trước nữa , trong lòng nàng cảm thấy rất bất an , nàng đã nói hôm nay hoàng thượng chắc chắn sẽ không đến , Lôi nên hiểu rõ tình ý của nàng chứ .

“ Ngọc Mai , ta là thật sự có việc , hai ngày nữa ta sẽ quay trở lại thăm nàng có được hay không ?” Vân Lôi nhẹ hống giọng nói , đem Mai Phi đang lôi kéo tay áo đẩy ra , xoay người rời khỏi .

“ Lôi ! Là chàng có phải đã ghét bỏ ta ! “. Buông ống tay áo của hắn ra, nhìn bóng lưng Vân Lôi rời khỏi , Mai phi nước mắt mông lung , “ Là chàng nhất định đã ghét bỏ ta , chàng ghét bỏ ta vì thân mình nhơ nháp , không muốn chạm vào ta , có đúng không ? “. Nghĩ tới đây ,Mai Phi trong lòng đau nhói , huynh đệ họ so tài cân sức , nàng vẫn là người đau lòng nhất Vân Lâm thì nhu tình dày vò nàng , Vân Lôi lạnh tình làm cho nàng đau khổ , nếu như không phải vì hắn , nàng làm sao mà đồng ý tiến vào hoàng cung này cơ chứ !.

“ Làm sao có thể ! Ngọc Mai ngốc , nàng ở trong lòng ta mãi mãi là một nữ tử hồn nhiên “. Vân Lôi thở dài , quay đầu lại , thương tiếc hôn lên trên khuôn mặt đã đầy lệ của Mai phi .

“ Ta xưa nay đều không có ghét bỏ nàng , nàng cũng biết rõ trong lòng ta chỉ yêu có mỗi mình nàng , nhưng lần trước ta chưa có tìm được người kia , trong lòng vẫn là luôn bất an , nếu để người khác thấy ta ở trong cung của nàng , nhất định sẽ ảnh hưởng đến nàng , ta không muốn để nàng chịu tổn thương “. Chăm chú ôm Mai Phi vào lòng , để cho nàng nghe được nhịp tim bình tĩnh của hắn , Vân Lôi ôn nhu nói .

“ Có thật là như vậy không ?” Mai Phi nghẹn ngào , nước mắt lưng tròng nhìn Vân Lôi , người kia vẫn chưa tìm thấy , lại không báo cáo sự tình cho hoàng thượng , lại không áp chế bọn họ , đáng lẽ sẽ không xảy ra chuyện mới đúng .

“ Đương nhiên là thật rồi , nàng không phải không biết bên cạnh hoàng thượng còn có ám vệ , ta lo lắng hoàng thượng sẽ phái ám vệ giám thị nàng , ta chết cũng không xong , nhưng ta không thể để hắn làm tổn hại đến nàng “. Vân Lôi tay lau khô vệt nước mắt cho nàng , đôi mắt nhìn thẳng nàng , khẳng định thẳng thắn nói .

“ Thiếp biết tồi , thiếp sẽ cố gắng nghe lời chàng , Lôi , có cơ hội chàng nhất định phải tới thăm thiếp thật nhiều , nếu không như vậy , thiếp sẽ điên mất .” Mai Phi không dám nhìn Vân Lôi , mãi đến khi bóng lưng Vân Lôi biến mất , nàng thật lâu cũng chưa cử động qua . Lôi , nếu như ngươi không đến nữa , ta sợ rằng mình sẽ quên mất ngươi , tâm tình của ta thật sự khó chịu , thật khó chịu a , ngươi đến cùng có biết hay không ? Ta đến cùng là phải chờ đến khi nào nữa ?

“ Lôi vương , vào canh giờ này sao vẫn còn lưu lại trong cung ?” Lôi vương vừa rời khỏi Như Mai cung , liền gặp ngay Ôn Nhã đang ở bên ngoài tản bộ , Lôi vương vốn định giả vờ như không nhìn thấy , nhưng không ngờ nàng đã cất tiếng nói.

“ Vân Lôi tham kiến hoàng tẩu , hoàng tẩu trên mặt người ..làm sao vậy ? Dấu ấn bàn tay rõ ràng như vậy , quả thật hoàng huynh đã không biết thương hoa tiếc ngọc rồi sao ?” Vân Lôi liếc mắt nhìn thấy trên khuôn mặt của Ôn Nhã có dấu tay , cho dù đã được bột nước che lấp đi , nhưng vẫn thấy rõ ràng .

“ Lôi vương vẫn nên mau chóng xuất cung thì tốt hơn , tuy rằng ngươi cùng hoàng thượng là huynh đệ , nhưng quy củ trong cung vẫn là nên tuân thủ , Lôi vương , ngươi không nên hại người khác , nếu không sẽ hại đến chính mình đó .” Ôn Nhã cười mỉm nhưng rất lạnh lùng , nhìn theo phương hướng của hắn đi ra , nàng liền biết hắn từ trong cung của Mai Phi mà đi , thậm chí Ôn Nhã cảm thấy bi ai cho Vân Lâm , hắn một lòng trân ái nữ tử ấy , nhưng rất tiếc nàng đã có người trong lòng .

“ Hoàng tẩu nói gì vậy , Bản vương cùng hoàng huynh là huynh đệ tình thâm , người sẽ không quản ta muốn xuất cung hay vào cung , hoàng tẩu người quản sao? Hay là hoàng tẩu lo lắng ta gây họa loạn cung đình ? “ Lôi vương cười tươi , hướng Ôn Nhã mà đi đến, càng ngày càng gần .

“ Có điều ..Ta cảm thấy trong cung tổng thể nữ tử chỉ là những người bình thường , nào giống hoàng tẩu , xinh đẹp đến nghiêng nước nghiêng thành ,hơn nữa , khí chất lại bất phàm “.Vân Lôi tới gần trêu đùa Ôn Nhã , bên cạnh còn có Nguyệt Hồng , nàng định ngăn cản hắn , nhưng chỉ có thể cúi đầu , không dám manh động .

Xa Xa Vân Lâm đã nhìn thấy Ôn Nhã , đồng thời hắn lại nhìn thấy người mà hắn không muốn nhìn thấy , Vân Lôi há lại cùng Ôn Nhã ở cự li gần như vậy , mà nàng cũng không tránh né , hắn thậm chí còn nhìn thấy tay của Vân Lôi đã đặt trên khuôn mặt nàng , thực sự khiến người ta tức giận ! Vân Lâm không nhìn nổi nữa , liền trực tiếp phất tay áo rời khỏi .

“ “ Lôi vương , Có phải lá gan của ngươi quả to lớn không ? Cư nhiên lại đối với hoàng tẩu như ta táy máy táy chân “. Ngay lúc Vân Lôi muốn dùng tay sờ lên má nàng , Ôn Nhã đã nhanh tay điểm huyệt đạo của Lôi vương , làm cho hắn không thể động đậy , Vân Lâm ở xa không nhìn thấy cảnh này đã xoay người rời khỏi đó .

“ Hoàng tẩu hiểu lầm rồi , Bản vương làm sao dám đối với hoàng tẩu bất kính , chỉ là ta muốn đùa với hoàng tẩu một chút thôi , kính xin hoàng tẩu có thể giải huyệt đạo cho bản vương không ?.” Lôi vương cười mỉa , hắn tại sao lại bất cẩn nhỉ , hắn làm sao lại quên nữ tử này là người có võ công , hơn nữa thủ pháp thực sự lanh lẹ cao minh , hắn muốn tự giải huyệt đạo cũng không được , một khi hắn vận khí , kinh mạch sẽ đau nhức , khả làm người ta khó chịu đựng được .

“ Nguyệt Hồng , gọi mấy thái giám đến đây , nói với họ rằng Lôi vương thân thể không khỏe , không thể đi được , vì vậy bọn họ giúp Lôi vương mang về phủ của hắn đi “. Ôn Nhã không hề để Lôi vương vào mắt , đối với Nguyệt Hồng phân phó nói , Nguyệt Hồng vội vàng lĩnh mệnh mà rời đi , nhưng trên khuôn mặt đã cắn chặt môi lộ ra một tia cười trộm .

“ Hoàng tẩu , không nên tàn nhẫn như thế với ta a, dù gì ta cũng là đệ đệ của hoàng thượng , người làm như vậy , không chỉ là làm mất mặt vương tử , cũng là tát lên mặt của hoàng huynh ta một cái đó “. Vân Lôi sắc mặt có chút thay đổi , ngày hôm nay , nếu hắn thật sự được thái giám mang ra cung , vậy hắn làm sao còn có mặt mũi để tiến cung nữa , lại càng cho cả triều đình Vân Thành có chuyện nóng để cười rồi .

“ Ngươi nếu đã biết thân là đệ đệ của hoàng thượng , vậy sao ngươi không thể vì hoàng huynh mà suy nghĩ lại , ta không phải là tàn nhẫn , nếu ta thật sự tàn nhẫn , ngươi cảm thấy ngươi còn có thể an nhiên hòa bình như vậy sao ?” . Đối với những người phía sau lưng lại dám ngang nhiên làm điều xấu , Ôn Nhã đều không khách khí .

“ Ngươi ! Ngươi ! Được ! Được lắm ! “. Vân Lôi tức đến nói không thành lời , hắn bây giờ đã hiểu rõ vì sao hoành huynh lại đánh nàng , một nữ tử như vậy nếu ở trong phủ hắn , hắn sớm đã ném ra ngoài cho cho ăn rồi .

Sau khi xử trí Vân Lôi , Ôn Nhã tâm tình thật tốt ly khai khỏi đó , huynh đệ bọn họ đều không phải là người tốt , đặc biệt là Vân Lôi , ngoài miệng huynh đệ tình thâm , nhưng trên thực tế thì lại cùng nữ tử của hoàng thượng gian díu , người như thế đối phó với hắn cũng không cảm thấy có ái náy gì .

Bọn thái giám hay tin Hoàng hậu nương nương triệu bọn họ mang Lôi vương về phủ , liền có chút khiếp sợ , Lôi vương là chiến thần danh tiếng lẫy lừng , sao lại không thể đi được ? Nhưng mà khi bọn họ đến nhìn thấy hắn cứ đứng im bất động , theo kinh nghiệm , bọn thái giám điều biết hẳn là đã bị trúng huyệt đạo , còn ai dám làm ra điều này , không cần nói cũng biết . Tuy là hoàng hậu mệnh lệnh bọn họ dùng tay không để mang Lôi vương đi , nhưng mấy tên thái giám không dám , đã đi tìm cổ kiệu lớn đem Lôi vương lên , sau đó liền vội vã rời cung . Trong lúc đó , Vân Lôi sắc mặt đã dị thường khó coi , mấy tên thái giám cũng run đến không dám nói gì .

“ Hoàng thượng , người đừng nóng giận , Lôi vương và Hoang hậu sẽ không có chuyện gì phát sinh đâu .” Lý Đức Hải ở sau lưng Vân Lâm giải thích , giờ nào không đi , lại một mực đòi đi tìm hoàng hậu , không ngờ lại để hoàng thượng nhìn thấy một màn , toi rồi , hai người thế nào cũng sẽ chiến tranh lạnh nữa mà xem , tâm nguyện của thái hậu có lẽ không xong rồi .

“ Đừng chạy !”. Một tiếng khẽ kêu lên , một thân yêu kiều mỹ nhân va trực tiếp vào lồng ngực của Vân Lâm , Vân Lâm thân thủ tiếp được , mới không cho người torng ngực của mình ngã xuống đất .

“ Người nào to gan như vậy , dám ở trong cung giờ này náo động ! “. Lý Đức Hải quát lên ,lại bị Vân Lâm ngăn lại .

Trong lồng ngực , nữ tử dung nhan xinh đẹp , bởi vì do chạy mà khuôn mặt đã ửng hồng , trong đêm tối nhìn như mị hoặc người , khi nhìn thấy hắn , nữ tử liền vội vàng cúi đầu , e thẹn , giống y hệt Mai Phi năm đó .

Vương tài nhân trốn ở phía sau cây hoa tùng , nhìn thấy Ngọc mỹ nhân va vào trong lồng ngực của hoàng thượng , nàng sợ đến độ , nhanh chân trốn đi , hoàng thượng hảo không có trách cứ Ngọc tỷ tỷ , nhưng đã mang nàng đến cung của tỷ ấy , đó chính là Bảo Ngọc lâu . Vương tài nhân , đôi tay nắm chặt , cũng không biết là đang suy nghĩ gì nữa .