Nghìn Kế Tương Tư

Chương 5: Thả địch về phương Bắc




Từ rất lâu, em đã biết đến câu nói Người trên giang hồ không thể làm theo ý mình. Thả Gia Luật Tòng Phi, em đã trở thành kẻ thù của chàng. Niềm vui duy nhất của em là qua bức tường của hậu hoa viên, ánh mắt chàng nhìn em hồi lâu không dứt…

Tuy đã vào cuối xuân, nhưng trăm hoa vẫn đua nhau khoe sắc thắm, cây cối đâm chồi nảy lộc.

Bên ngoài kinh thành, phía gò đống bên sông xuất hiện một đám người ngựa, áo thắm ngựa hăng, khí thế hăm hở, đúng tuổi thiếu niên.

Dẫn đầu là một bóng áo đỏ, theo sát phía sau là một vị công tử cưỡi con tuấn mã màu vàng. Ống tay áo trắng phần phật tung bay trong gió, vạt áo thêu hình một con rồng bạc, sống động chuyển mình như bằng xương bằng thịt, càng làm nổi bật dáng người như ngọc, dáng ngựa như rồng.

Công tử áo trắng tay trái giương cung, tư thế chắc chắn, tay phải rút ra một mũi tên trong ống tên, lắp tên rồi thình lình kéo căng dây cung.

Mũi tên lao vút đi, đúng lúc đó con thỏ phía trước nhảy sang một phía, mũi tên cắm phập xuống bãi cỏ. Công tử áo trắng tiếc nuối lắc đầu, thúc ngựa tiến đến cúi xuống nhặt mũi tên.

“Hãy xem ta đây”, một giọng lảnh lót vang lên, chính là cái bóng đỏ lúc nãy. Cô nương giương cung, lắp tên, bắn trúng ngay con vật rồi vui mừng reo vang.

Con tuấn mã của công tử áo trắng lồng lên, thuận theo thế ngựa, công tử cúi xuống nhặt lấy con thỏ, rồi thúc ngựa quay lại, thân thủ vô cùng khoáng đạt: “Đinh tiểu thư đúng là hổ nữ tướng môn, ta thật lòng khâm phục”.

Đinh Thiển Hà cười hi hi, nhận lấy con thỏ rồi ném vào túi da, đáp: “Tam điện hạ khách khí quá, cố ý nhường Thiển Hà thắng”.

Cao Duệ phóng khoáng xua tay: “Đâu có, rõ ràng là tiểu thư cao hơn một bậc. Trước đây đã nghe nói tuyệt kỹ cưỡi ngựa của tiểu thư, hôm nay mới được tận mắt nhìn thấy kỹ thuật bắn cung, thật là cách xa trăm bước mà vẫn bắn trúng mục tiêu”.

Từ Lạc Dương về đến kinh thành, Đinh Thiển Hà cứ nghĩ đến Đỗ Hân Ngôn là cục tức lại nổi lên. Còn Đỗ Hân Ngôn trở về kinh thành, ngày nào cũng phải đến Giám Sát Viện ứng mão. Đến khi có thời gian tìm nàng, thì nàng đã nổi giận đùng đùng, không chịu gặp.

Thiển Hà ngày ngày hẹn đám con nhà quý tộc ra ngoài thành du ngoạn, mười lần thì có đến chín lần gặp Tam hoàng tử Cao Duệ. Tam hoàng tử phong thái như ngọc, không hề ra vẻ hoàng tử cao quý hơn người, vừa nho nhã lại lễ độ, cũng không lúc nào cũng đùa đùa cợt cợt như Đỗ Hân Ngôn.

Lúc này thấy ngữ khí của Cao Duệ hết sức thành khẩn, đôi mắt hiền hòa dịu dàng như ánh trăng rằm vừa ló khỏi đám mây. Trái tim Đinh tiểu thư bỗng đập rộn rã, khuôn mặt ửng hồng. Thiển Hà thẹn thùng cúi đầu đáp: “Tam điện hạ quá khen như vậy, Thiển Hà thật là xấu hổ, chẳng qua cũng chỉ là trùng hợp mà thôi. Nếu con thỏ không đột ngột chạy đi thì Tam hoàng tứ bắn trúng trước rồi”.

Cao Duệ nhìn ra phía sau, một đám công tử tiểu thư đang chậm rãi nói cười cưỡi ngựa lại gần. Chàng nhìn về bình nguyên bao la, sảng khoái nói: “Chúng ta đấu thêm lần nữa, có nhìn thấy ngọn núi nhỏ đằng kia không? Chúng ta cùng chạy qua đó, trên đường không được bỏ qua con vật nào. Đến lúc đó để xem ai đến chân núi trước, ai săn được nhiều hơn”.

Thiển Hà vốn thích cưỡi ngựa săn bắn, an nhàn ngắm cảnh đâu phải sở thích của nàng, thế nên vui vẻ gật đầu, hai người nhìn nhau ra hiệu, rồi thúc ngựa lao đi.

Con ngựa tía của Thiển Hà là loài ngựa nòi, ngựa của Cao Duệ cũng không kém cạnh gì. Trong chốc lát chỉ còn thấy một bóng đỏ và một bóng trắng đuổi theo nhau trên bình nguyên rộng lớn.

Đinh Thiển Hà bản tính hiếu thắng, không chịu bỏ qua con vật nào, chỉ muốn thắng Cao Duệ. Thấy tình thế không phân thắng bại thì trong lòng càng cuống, nhưng ngoài mặt vẫn cười vang sảng khoái.

Không lâu sau, hai người đã gần tới dốc núi. Bỗng đâu một người một ngựa chạy tới, chặn ngang Thiển Hà.

Nàng mở to mắt trừng trừng nhìn theo Cao Duệ lao tới chân núi trước, bực tức vô cùng, vung roi về phía người đó: “Huynh đến đây làm gì?”.

Người đuổi theo chính là Đỗ Hân Ngôn. Đinh Thiển Hà giận không chịu gặp mặt, Hân Ngôn vội vã hoàn thành công vụ, cố gắng dành chút thời gian đến Đinh phủ, nghe nói tiểu thư đã cưỡi ngựa ra ngoài thành săn bắn. Đỗ Hân Ngôn ra khỏi kinh thành, nhìn thấy Đinh Thiển Hà và Cao Duệ đang cưỡi ngựa thi, trái tim bỗng như bị ai bóp chặt. Hai vị hoàng tử đấu với nhau, chàng không muốn Thiển Hà bị vướng vào vòng xoáy đó. Thế là chàng thúc ngựa phi đến, chắn ngang Thiển Hà.

“Thiển Hà, vẫn giận ta sao?”. Đỗ Hân Ngôn cười rạng rỡ, không tránh né, nhận lấy một roi ở khuỷu tay, nén đau tóm lấy dây cương con ngựa của Thiển Hà.

Đinh Thiển Hà hứ một tiếng, nhìn thấy Cao Duệ đã chậm rãi quay lại. Thiển Hà không muốn Cao Duệ nhìn thấy mình và Đỗ Hân Ngôn đấu khẩu, vẫn nguyên khuôn mặt tức giận, mắng: “Đỗ công tử chuyên nói lời ngọt ngào, tiếng tăm của Tiểu Đỗ Kinh Thành ai mà không biết, đi đến đâu cũng biết lấy lòng các cô nương. Ta không giận. Đỗ công tử thả tay ra”.

Đỗ Hân Ngôn cuống lên: “Hôm đó ta sợ muội rơi vào tay nàng ta nên mới cố ý nói vậy”.

Đinh Thiển Hà liếc xéo sang, rồi cười gằn hai tiếng, học theo kiểu nói của Đỗ Hân Ngôn: “Thẩm tiểu thư đa tài đa nghệ, khiến tại hạ rung động từ lâu. Sông Cừ Phù thưởng thức bát cháo sen hương thơm ngào ngạt. Núi Lạc Phong đàn ngân chim hót làm tri kỷ, một tách thanh trà càng thấm vào gan ruột. Tích Thúy Viên ngắm tuyết thưởng rượu, hồ Tiểu Xuân như say với gió xuân. Hi hi, người ta đã rửa tay xuống bếp nấu canh ngon cho huynh, vừa là tâm giao vừa là tri kỷ, lại còn ngắm tuyết thưởng rượu, Tiểu Đỗ, huynh còn tìm ta làm gì?”.

Đỗ Hân Ngôn cười khổ sờ, Thiển Hà đâu có biết những gì chàng nói lúc đó đều hoàn toàn trái ngược, ăn cháo ba đậu, uống trà hoàng liên, rượu có độc. Đang định biện bạch thì Cao Duệ đã tới gần. Hân Ngôn hạ giọng nói: “Cô nương đó cố ý chơi khăm ta”.

Đinh Thiển Hà càng tức giận: “Chơi khăm huynh, thế tại sao cô nương đó lại không chơi khăm người khác?”.

“Ai chơi khăm ai?”, Cao Duệ cưỡi ngựa lại gần, nghe vậy liền hỏi.

Đinh Thiển Hà nhanh miệng: “Thiên kim tiểu thư của Thẩm tướng chơi khăm Tiểu Đỗ Kinh Thành. Tam điện hạ thử nói xem Thẩm tiểu thư đoan trang hiền hậu chẳng bao giờ ra khỏi khuê phòng có biết chơi khăm người khác không?”.

Cao Duệ vừa nghe vừa lơ đãng nhìn quanh, chẳng ngờ gặp ngay ánh mắt của Đỗ Hân Ngôn.

Đỗ Hân Ngôn nhìn chằm chằm vào mắt Cao Duệ, không hề có ý định thoái lui, rồi vẫn ngồi trên ngựa chắp tay hành lễ: “Tam điện hạ cưỡi ngựa bắn tên ngày càng điêu luyện! Thiển Hà nói thật oan cho ta quá! Năm ngoái trong hội thơ hồ Mạc Sầu vô ý đề thơ khiến Thẩm tiểu thư tức giận. Thẩm tiểu thư đã bỏ thuốc trong chè và cháo, vừa ăn vừa chịu khổ. Đúng là tự tạo nghiệt!”. Nói xong quay sang phía Thiển Hà, ánh mắt chan chứa tình cảm xen lẫn đôi chút trách móc.

Đinh Thiển Hà bỗng nhớ ra bài thơ ấy, biết là mình đã trách nhầm Đỗ Hân Ngôn, nhưng trước mặt Cao Duệ thì không thể xuống nước trước, nên quay ra chỗ khác.

Đỗ Hân Ngôn nói những lới này là muốn cho Đinh Thiển Hà hiểu ra, thấy vẻ mặt của nàng, biết là nàng đã nguôi giận, nụ cười ở khóe miệng cũng sâu hơn.

Cao Duệ nhìn Đỗ Hân Ngôn, người này tập võ, hai mắt sáng chói như ánh ngọc, lấp lánh rạng rỡ. Lúc này khóe miệng hơi nhếch lên nên càng khiến khuôn mặt tươi tắn, phong lưu đẹp đẽ. Cao Duệ cười nói: “Các cô nương vốn rất dễ giận. Tiểu Đỗ lỡ lời, tất nhiên phải chịu phạt. Chịu chút cực khổ khiến Thẩm tiểu thư nguôi giận cũng đáng. Duệ ta xin đi trước, Đinh cô nương, khi khác rảnh rỗi, chúng ta sẽ thi đấu lại”.

Đinh Thiển Hà đáp một tiếng, quay lại nhìn Đỗ Hân Ngôn, bất giác tức giận trách: “Để cho Tam điện hạ cười chê!”.

Đỗ Hân Ngôn nhìn theo bóng dáng của Cao Duệ, ánh mắt chứa bao suy nghĩ, tiện miệng đáp: “Cười chê cái gì?”.

Đinh Thiển Hà bị hỏi như vậy, cơn giận lại ồ ạt quay về, quất ngựa một roi, rồi hai chân kẹp chặt bụng ngựa đuổi theo Cao Duệ, ngoái đầu mắng: “Tiểu Đỗ, vậy mà cũng có người gọi huynh là người có tâm cơ, huynh, huynh có mà là đồ con lợn”.

Đỗ Hân Ngôn giữ chặt con ngựa, đã thấy con ngựa tía đưa Thiển Hà phóng về phía Cao Duệ. Đuổi theo cũng chẳng ra sao, chàng buồn bã thở dài. Nhìn từ phía sau, hình bóng Đinh Thiển Hà và Cao Duệ rực rỡ trong ánh nắng vàng, rõ là một bức tranh đẹp. Đỗ Hân Ngôn chau mày lẩm bẩm: “Đỗ Hân Ngôn, nếu nhà ngươi còn để Thiển Hà lại gần Cao Duệ, thì nhà ngươi đúng là một con lợn thật”.

Đỗ Hân Ngôn cười vang, cưỡi ngựa đuổi theo, ba người dàn thành một hàng ngang, Đinh Thiển Hà ở giữa.

Đinh Thiển Hà tức giận trừng mắt nhìn Đỗ Hân Ngôn, rồi dứt khoát thúc ngựa bỏ đi, không thèm quay lại.

Đỗ Hân Ngôn chỉ không muốn Thiển Hà ở cạnh Cao Duệ nên cũng không đuổi theo mà thả lỏng dây cương, chậm rãi đi bên cạnh Cao Duệ.

Thấy thái độ của hai người đó, Cao Duệ bật cười nói: “Tiểu Đỗ Kinh Thành phong lưu mà trái tim lại chỉ để ý đến Đinh cô nương, mặt dày mày dạn đuổi theo đến tận đây vì lo Duệ ta cướp mất tình yêu sao?”.

Đỗ Hân Ngôn cũng cười: “Tam điện hạ sao có thể vừa mắt với một tiểu a đầu như Thiển Hà. Đã có Thẩm tiểu thư một lòng một dạ, thì làm gì có người con gái nào trong thiên hạ có thể vừa mắt Tam điện hạ nữa”.

Ánh mắt Cao Duệ sáng lấp lánh, cười thành tiếng: “Vấn đề là ở con cáo già Thẩm tướng, chỉ e là phụ hoàng nghi ngại Thẩm tướng câu kết với hoàng tử. Ngôi vị thái tử vẫn chưa quyết định, ông ta cũng sẽ không gả con gái cho ta đâu. Tiểu Đỗ, ta thật hâm mộ tình cảm thanh mai trúc mã của huynh và Đinh cô nương, tình cảm nồng thắm, yêu ghét rõ ràng không gò bó, thật là niềm vui không gì sánh kịp”.

Hai người họ một người là hoàng tử cao quý, một người là thiếu gia đa tài, từ nhỏ cùng nghe thái phó giảng bài, cũng hiểu rất rõ về nhau.

Đỗ Hân Ngôn biết những lời Cao Duệ nói nửa thật nửa giả, trêu: “Tam điện hạ có ý với Thẩm tiểu thư, chi bằng dâng sớ xin lập Đại hoàng tử làm thái tử. Lúc đó chắc chắn là Thẩm Tướng chẳng còn lý do gì để từ chối việc này”.

Cao Duệ hững hờ quay lại, hàng lông mày lưỡi mác càng xếch lên, khuôn mặt xương xương lộ vẻ kiêu ngạo, lãnh đạm nói: “Duệ ta sẽ không từ bỏ cả mỹ nhân và giang sơn. Tiểu Đỗ vốn là kẻ tài hoa, chỉ đáng tiếc, chúng ta là kẻ địch”.

Cao Duệ quất mạnh một roi, tiếng chân ngựa rầm rập, bỏ lại một mình Đỗ Hân Ngôn trên bình nguyên bao la.

“Càn rỡ!”. Đỗ Hân Ngôn gằn hai tiếng, lo lắng nhìn về phía Đinh Thiển Hà vừa bỏ đi.

Chẳng phải vô duyên vô cớ mà Cao Duệ lại cưỡi ngựa thi với Đinh Thiển Hà. Nếu trong lòng đã có Thẩm Tiếu Phi, vì cớ gì lại còn dính lấy Đinh Thiển Hà, không lẽ là vì võ tướng Đinh Phụng Niên sao?

Võ Uy tướng quân Đinh Phụng Niên dẫn đại quân Hà Bắc Đông Tây Lộ trú tại phủ Đại Danh và Trấn Định, bố phòng dọc biên giới. Hiện đang độ thiếu ăn do thời tiết vụ xuân khô hạn của phương bắc, Khiết Đan năm nào cũng vượt qua biên giới cướp bóc lương thực, có ý xâm chiếm Trung Nguyên. Đại Tề và Khiết Đan chiến tranh liên miên không dứt, mùa đông năm ngoái Cao Duệ đánh lui Khiết Đan, nên đã có giao tình với Đinh Phụng Niên.

Đôi mắt đen của Đỗ Hân Ngôn dần dần trở nên u ám. Chàng lờ mờ cảm nhận được cuộc tranh giành ngôi vị thái tử đang ngày càng quyết liệt.

Nghiêng tai lắng nghe khúc hát của cô gái hát rong, nhìn những khuôn mặt ôn hòa vui vẻ xung quanh, Gia Luật Tòng Phi ganh tỵ thở dài. Những người ở đây đâu biết thế nào là cảnh đói rét bên ngoài biên ải, sự hoang vắng của mười sáu châu Yến Vân. Cứ đến mùa xuân là thảo nguyên khô hạn, súc vật đói khát, các tộc người theo đòi lương thực. Qua Hoàng Hà là đến phía nam, nhìn thấy môt vùng đồng ruộng xanh ngút ngát, trâu bò béo tốt, khói bếp cuồn cuộn, lại thấy thương xót khôn cùng cho vùng đất khô hạn quê mình.

Gió thổi bay áo ngoài của Gia Luật Tòng Phi, nhìn qua vẻ ngoài chàng không khác gì người Hán. Mẹ của Tòng Phi là người Hán, từ nhỏ không được vua Khiết Đan trọng dụng, đến lúc trưởng thành, chàng đạt được danh hiệu đệ nhất dũng sĩ của Khiết Đan, lại dựa vào quân công mà dần dần gây dựng được uy tín. Lần này đi xuống phía nam, dựa vào vẻ ngoài giống người Hán mà cải trang thành thương khách nên suốt cả chặng đường thuận lợi qua các cửa ải vào trong kinh thành.

Tòng Phi quay lại khẽ nói với Mộc Ưng: “Số lương thực ở Giang Nam đã chuyển đi chưa?”.

“Đã chia nhỏ để chuyển đi theo đường bộ. Rất gọn gàng, không để lại dấu vết gì, giống như là đã bán đi để lấy tiền”.

Vẻ vừa ý thoáng hiện trong đôi mắt sâu của Gia Luật Tòng Phi. “Hội thỉnh Phật Pháp ở chùa Trường Lô chuẩn bị thế nào rồi?”.

“Hôm nay là xong, ngày mai tượng Phật sẽ lên thuyền tới U Châu”.

Tòng Phi thở phào khoan khoái, đáp: “Ngày mai ta sẽ lên đường trở về. Ngươi ở lại khi nào tượng Phật lên thuyền thì mới được đi”. Nghĩ lại bản thân chàng mấy lần dẫn quân xâm phạm Trung Nguyên, Minh đế lại không biết vương tử Khiết Đan được treo thưởng nghìn vàng đã mạo hiểm đến kinh thành, bất giác cảm thấy thật đắc ý.

Dưới lầu bỗng có tiếng ồn ào, Mộc Ưng có chút lo lắng, cánh tay bất giác nắm chặt cán dao trong túi. Gia Luật Tòng Phi lắc đầu tỏ ý không sao, rồi lại điềm nhiên tự tại tiếp tục nghe hát uống rượu.

Dưới lầu tiếng ủng da gấp gáp, rồi một đám quan binh xông lên. Dẫn đầu là một người mặc trang phục hiệu úy, tay giữ con dao ở thắt lưng bằng da cá sấu. Hắn nhìn quanh một vòng, hét vang: “Quan phủ truy bắt gian tế Khiết Đan, tất cả ngồi im!”.

Tiếng hát im bặt, cô gái mù hát rong run lẩy bẩy ôm chặt cây đàn tỳ bà.

Ánh mắt tên hiệu úy quét một lượt khách trong quán rượu, rồi dừng lại ở mấy người thương nhân đang ngồi bên cửa sổ, thấy trang phục của họ khác với người phương Nam, vạt áo khuy cài đều ở bên trái, la lớn: “Bắt hết những kẻ từ nơi khác đến cho ta”.

Ánh mắt Mộc Ưng trở nên giận dữ, muốn rút đao ra, gặp phải ánh mắt của Gia Luật Tòng Phi, Mộc Ưng bực tức quay đi.

Mấy vị thương khách đến từ ngoài biên ải la khóc than vãn: “Quân gia, tiểu nhân buôn bán cỏn con. Tuy không phải người Nam, nhưng cũng không phải gian tế”.

Hiệu úy nhận nhiệm vụ bắt người, cần gì để ý quá nhiều, chỉ huy quan binh dẫn người đi.

Đợi cho bọn họ đi rồi, tửu lầu lại huyên náo như cũ, có người còn không tiếc lời mạt sát: “Cẩu tặc Khiết Đan, hết lần này đến lần khác tràn qua biên giới cướp bóc lương thực, phải giết cho bằng sạch mới thỏa được nỗi hận trong lòng”.

Tiếng phụ họa vang lên. Lại có người nói: “Nghe những thương nhân trở về từ phương Bắc nói, những ngày này biên giới canh chừng nghiêm ngặt. Tháng tư cả vùng phía bắc vẫn hạn hán khô cằn, đám tặc tử đó sẽ không từ chuyện cướp bóc đâu”.

“Năm nào cũng thế, quốc khố triều đình trống rỗng, sưu cao thuế nặng lại đổ lên đầu bách tính chúng ta”.

“Không biết lần này đến lượt vị tướng quân nào xuất chinh?”.

Ánh mắt Gia Luật Tòng Phi trở nên băng giá. Đám người Nam này suốt ngày rượu chè cờ bạc trai gái, đâu biết ngoài biên ải đói rét thế nào. Không có lương thực, tất nhiên chỉ có thể đi cướp bóc. Huống hồ mỗi lần cướp bóc, bao nhiêu nam nhi Khiết Đan đã phải đổ máu xuống đất này.

Tòng Phi đứng dậy, suy nghĩ một lát, rồi dẫn Mộc Ưng rời khỏi tửu lâu.

Mộc Ưng thấy xung quanh không còn ai, bực bội nói: “Vương tử, đợi đến khi chúng ta nắm được giang sơn này, cướp hết phụ nữ của chúng, bắt hết bọn đàn ông kia làm nô dịch của chúng ta. Để xem chúng còn dám lớn tiếng mắng nhiếc chúng ta thế này không!”.

Gia Luật Tòng Phi mặc một chiếc áo màu xanh da trời, cười tự tại: “Nhìn bề ngoài lớn mạnh, thực chất bên trong thối rữa. Người Nam không đáng là đối thủ của chúng ta”.

Ánh mắt Mộc Ưng lộ rõ vẻ kiêu ngạo.

Trong Giám Sát Viện, đốc sứ Thành Liễm mặt sắt lại, hậm hực: “Đánh rắn động cỏ, còn tự cho mình là đúng. Cái bọn nha phủ kinh thành bất tài vô dụng”.

Giám Sát Viện nhận được mật báo Ngũ vương tử của Khiết Đan, Gia Luật Tòng Phi lặng lẽ Nam tiến và đã bám đuôi hắn ta vào tận kinh thành. Thành Liễm biết chắc Gia Luật Tòng Phi mạo hiểm Nam tiến tới kinh thành tất có mưu đồ, chỉ muốn giữ chân hắn để điều tra rõ ràng.

Đâu ngờ đám nha phủ kinh thành đó không biết cũng nhận được tin ở đâu, cử người truy bắt khắp kinh thành.

Thành Liễm suy nghĩ mãi rồi nói với Đỗ Hân Ngôn: “Sự việc không thể chậm trễ, không điều tra ra được người câu kết với hắn, thì bí mật bắt lấy Gia Luật Tòng Phi để hỏi rõ âm mưu Nam tiến cũng được. Ghi nhớ, phải bí mật. Nếu không, Khiết Đan nhất định sẽ sinh sự, mà Đại Tề ta cần tĩnh dưỡng cho lại sức, không thể xảy ra chiến sự lúc này. Gia Luật Tòng Phi là đệ nhất dũng sĩ Khiết Đan, phải cẩn thận”.

Đỗ Hân Ngôn nhận lời, nhưng vẫn ngồi yên một chỗ.

Thành Liễm cười hỏi: “Tiểu Đỗ đã nghĩ ra chuyện gì rồi sao?”

Đỗ Hân Ngôn đáp: “Hạ quan nghĩ nên chặn đường thủy. Kiểm tra tất cả các thuyền hàng về phương Bắc”.

Thành Liễm mừng rỡ: “Tiểu Đỗ, nghĩ gì thì cứ nói ra. Đừng có vòng vo trước mặt lão phu như thế”.

Đỗ Hân Ngôn cười, chỉ vào bản đồ kinh thành đáp: “Gia Luật Tòng Phi đến kinh thành tất có mưu đồ. Hạ quan đoán chắc là vì tìm kiếm lương thực cho nạn đói mùa xuân. Để vận chuyển một khối lượng lớn lương thực về U Châu như thế, nếu đi đường bộ phải qua rất nhiều cửa ải, đi đường thủy là nhanh và tiện nhất. Hạ quan cũng chỉ đoán thế thôi, cẩn thận đề phòng một chút cũng không thừa”.

Thành Liễm vuốt râu gật đầu, khuôn mặt bỗng trở nên tươi tỉnh, hai mắt sáng quắc, hạ giọng: “Đúng lúc Đại điện hạ nhận nhiệm vụ tu sửa đường sông. Ngươi muốn Đại điện hạ lập thêm công trước mặt hoàng thượng đúng không?”.

Đỗ Hân Ngôn ngước nhìn lên: “Sao đại nhân không nghĩ rằng, nếu để Gia Luật Tòng Phi trốn thoát theo đường thủy thì thật không may cho Đại điện hạ”.

Thành Liễm cười vang, vỗ vai Đỗ Hân Ngôn nói: “Ta chỉ cần Gia Luật Tòng Phi, những chuyện khác ta không quan tâm, nhớ là phải tuyệt đối bí mật”.

Đỗ Hân Ngôn vui vẻ cáo từ. Lặng lẽ dẫn theo mấy cao thủ trong Giám Sát Viện đến quán trọ bắt người.

Chùa Trường Lô ở Giang Bắc nằm ngay bên bờ Trường Giang, nguy nga tráng lệ. Tương truyền Đạt Ma Tổ Sư ném ngọn cỏ lau qua sông[1] đã đến chùa Trường Lô, đây là thánh địa của Thiền tông, hương hỏa thịnh vượng.

[1] Theo truyền thuyết, Đạt Ma Tổ Sư của phái Thiếu Lâm đã từng vượt dòng Trường Giang chỉ bằng một ngọn cỏ lau. Ngài đã hái ngọn cỏ lau thả xuống dòng sông rồi theo đó mà đi qua bên kia bờ.

Gia Luật Tòng Phi dẫn theo Mộc Ưng rời khỏi tửu lâu thẳng tiến chùa Trường Lô.

Qua điện Tam Bảo, hai người nhàn tản bách bộ đến Tạo Phật Đường. Trong sân vườn của Tạo Phật Đường có một bức tượng Phật bằng vàng cao khoảng hai trượng, đường kính khoảng một trượng, Phật thái đoan trang, đường nét tinh xảo đẹp đẽ. Tứ Đại Thiên Vương cai quản bốn phương, thần thái như thật, đường nét cầu kỳ. Bốn bề đèn hương cháy sáng, cờ bay phấp phới. Hòa thượng sa di[2] cầm lễ khí đứng quanh tượng Phật tụng kinh.

[2] Hòa thượng mới đi tu, đang tập sự.

Ánh mắt Gia Luật Tòng Phi thoáng ý cười, đứng nhìn một lúc thấy bên cạnh có một vị tiểu sa di đứng hầu liền hỏi: “Phật giáo bảo tượng đoan trang là thế, tại sao lại tiến hành Pháp hội ngoài sân?”.

“Sau khi bỉ chùa khai quang sẽ đưa tượng Phật đến chùa Hưng Hoa phủ Đại Danh. Thời gian Pháp hội bảy ngày, hôm nay đã là ngày cuối cùng. Ngày mai tượng Phật sẽ lên thuyền”.

Gia Luật Tòng Phi tán tụng vài tiếng, rồi ra hiệu cho Mộc Ưng quyên tiền hương hỏa. Hai người rời khỏi Tạo Phật Đường tiếp tục du ngoạn trong chùa.

Khách đến dâng hương ở chùa Trường Lô rất đông, khi đến điện Đạt Ma Tổ Sư, thấy bên ngoài điện có một đội quan binh, chặn hết khách dâng hương không cho vào. Không lâu sau, trong điện tha thướt xuất hiện hai cô nương mang khăn che mặt, bên cạnh là mấy thị nữ kiều diễm, chắc là tiểu thư nhà quyền quý nào đó đến dâng hương.

Nữ nhân ngoài biên ải đều cao to mạnh mẽ, còn nữ nhi phương Nam lại thanh mảnh yếu mềm. Hai cô nương mang khăn che mặt đều mặc áo lụa màu trắng, dáng dấp tương đồng, tuy không nhìn rõ khuôn mặt nhưng khí chất rõ ràng không phải người thường, khiến hai người họ không thể rời mắt.

Lúc này một thị nữ bỗng phát hiện ra hai người đang đứng đó, ánh mắt sắc sảo lạnh lùng.

Gia Luật Tòng Phi giật mình, với võ công của mình, vương tử Khiết Đan dễ dàng nhận ra người thị nữ đó có võ công. Không muốn nhiều chuyện, Tòng Phi ra hiệu cho Mộc Ưng rời khỏi nơi đó.

Người thị nữ xinh đẹp đó chính là Vô Song, bẩm sinh mẫn cảm nên đã phát hiện ra Gia Luật Tòng Phi và Mộc Ưng khác hẳn với những người xung quanh. Nàng khẽ đỡ Thẩm Tiếu Phi, nói nhỏ: “Hai người đó biết võ công”.

Tiếu Phi nhíu mày đáp: “Bảo vệ Tứ công chúa”.

Nói xong lơ đãng ném ánh nhìn qua phía đó, thì giật mình kinh hãi.

Đến khi lên kiệu, Tiếu Phi mới gọi Vô Song lại dặn dò: “Đi theo hai người kia, tìm ra nơi họ dừng chân”.

Vô Song nhận lệnh rời đi, trong lòng Tiếu Phi đã có dự tính khác.

Tiếng trống canh ba đã điểm, bên ngoài quán trọ Tụ Hựu ở ngõ Quả Táo có mấy bóng người lặng lẽ, chẳng mấy chốc đã vây kín cả quán trọ. Đỗ Hân Ngôn lúc này không mặc quan phục, mà mặc quần áo đen, che kín mặt giống những người còn lại.

Từ khi nhận được tin Gia Luật Tòng Phi bí mật Nam tiến, Đỗ Hân Ngôn đã cảm thấy người này mạo hiểm như thế, chắc chắn đảm nhiệm nhiệm vụ cực kỳ cơ mật. Nếu không có được sự câu kết của đại thần trong triều, chưa chắc Gia Luật Tòng Phi đã đích thân đến đây. Người này có thể là ai? Những quan viên thường thường thì không đáp ứng được hắn ta, Đỗ Hân Ngôn đang rất hy vọng Gia Luật Tòng Phi đến gặp người mà mình đang đoán trong lòng.

Đỗ Hân Ngôn im lặng đưa tay ra hiệu rồi nhẹ nhàng lẻn vào quán trọ, mở cửa, để mấy mật thám vào trong, áp sát phòng trọ chữ Thiên của Gia Luật Tòng Phi.

Thấy vòng vây đã khép chặt, Đỗ Hân Ngôn đạp cửa xông vào, tay cầm trường kiếm xông thẳng vào giường ngủ.

Nhưng chỉ toàn chăn gối, trên giường không một bóng người. Đỗ Hân Ngôn mặt tối lại, châm đèn.

Thấy đèn sáng, đám người đi theo từ ngoài cửa xông vào, thấy mỗi một mình Đỗ Hân Ngôn trong phòng thì ngạc nhiên vô cùng, một người khẽ hỏi: “Sao lại không có ai thế này?”.

Đỗ Hân Ngôn gọi một người đến hỏi: “Nhà ngươi tận mắt nhìn thấy bọn chúng trở về quán trọ chứ?”.

“Vâng, lúc giờ Mùi một mình hắn ta trở về quán trọ rồi không thấy quay ra. Người hầu của hắn cũng không về cùng”.

Đỗ Hân Ngôn đi lại trong phòng một lúc, lại hỏi: “Từ lúc rời khỏi tửu lâu hắn đã đi những đâu?”.

“Đến chùa Trường Lô dâng hương du ngoạn”.

Gia Luật Tòng Phi tin Phật? Đỗ Hân Ngôn cảm thấy thật nghi ngờ.

“Đỗ đại nhân, đã tìm hết một lượt quán trọ, không thấy người nào đáng nghi. Chỉ có giờ Thân, thiên kim tiểu thư của Thẩm tướng và Tứ công chúa sau khi dâng hương từ chùa Trường Lô trở về đã đến đây. Nghe ông chủ nói, họ thuê một phòng sang chỉ để ăn bánh bao do đầu bếp của quán trọ làm. Ăn xong là đi ngay”. Một mật thám đi cùng khẽ báo cáo.

Đỗ Hân Ngôn tươi tỉnh hơn một chút, vội hỏi: “Tứ công chúa và tiểu thư Thẩm tướng cũng đến dâng hương ở chùa Trường Lô ư?”.

“Tứ công chúa đến cầu phúc cho Hiền phi nương nương đang bị bệnh. Hôm qua được hoàng thượng ân chuẩn xuất cung, nghỉ tại tướng phủ. Tứ công chúa và thiên kim tiểu thư của Thẩm tướng là bạn tâm giao, hôm nay cả hai người họ cùng đến dâng hương ở chùa Trường Lô. Sau khi ăn bánh bao xong Tứ công chúa và Thẩm tiểu thư mỗi người một đường trở về”.

“Cử người giám sát tướng phủ”. Đỗ Hân Ngôn ra lệnh, khuôn mặt thoáng một nụ cười.

Lần nào cũng có bóng dáng của Thẩm tiểu thư. Thẩm tiểu thư là người thế nào? Nhất thời Đỗ Hân Ngôn không thể hiểu được tường tận.

Đỗ Hân Ngôn cười nhạt, câu kết với Khiết Đan đáng tội chết, thả Gia Luật Tòng Phi cũng đáng tội chết. Đỗ Hân Ngôn không hiểu nổi, nếu Cao Duệ thật lòng yêu thương Thẩm tiểu thư, tại sao lại để người mình yêu thương đi làm việc nguy hiểm thế này?

Từ Lạc Dương trở về, Đỗ Hân Ngôn lặng lẽ mua một tiểu viện đối diện hoa viên phía sau tướng phủ vì đã nhắm được hai cây bách đại thụ rậm rạp ở giếng trời trong sân.

Trèo lên cây, tất cả hậu hoa viên của tướng phủ đều ở trong tầm mắt.

Đỗ Hân Ngôn đang nghi ngờ một người, và nhất định tìm mọi cách để làm rõ nghi ngờ đó.

Lúc này, Đỗ Hân Ngôn bố trí mật thám của Giám Sát Viện giữ ở hai cửa trước và sau của tướng phủ, còn mình thì xách theo một bình rượu trèo lên cây.

Xa xa, ánh đèn Tú Lâu mờ mờ ảo ảo, in bóng dáng một người con gái thướt tha bên cửa sổ. Đỗ Hân Ngôn vừa uống rượu vừa theo dõi, trong lòng vừa nghĩ đến hình bóng của Thẩm Tiếu Phi. Đêm khuya thanh vắng, nhìn về phía bóng người bên cửa sổ, cảm thấy bình rượu hôm nay sao quá nồng.

Đột nhiên, bên cửa sổ xuất hiện một bóng người cao to, hai tay đặt trên vai của Thẩm Tiếu Phi, ôm nàng ta vào lòng, đèn tắt.

Dám giấu cả Gia Luật Tòng Phi trong Tú Lâu? Còn có cả tư tình với hắn? Đỗ Hân Ngôn cười gằn, hận rằng không thể ngay lập tức xông vào đó, bắt ngay tại trận. Nghe tiếng trống canh tư đã điểm, Tú Lâu phía đối diện đèn đóm tối om. Ánh mắt Đỗ Hân Ngôn trầm tĩnh như một hồ nước chết, lạnh như băng, nghiến răng nghiến lợi: “Gian phu dâm phụ!”.

Ánh trăng sáng vằng vặc soi rõ từng bóng cây bụi cỏ ở hậu hoa viên, bóng dáng Thẩm Tiếu Phi dựa vào lòng Gia Luật Tò Phi vẫn như đang lởn vởn trước mắt. Trái tim như bị ai cào cấu, Đỗ Hân Ngôn đã quyết định xong.

Đang vào thời khắc tối nhất của một đêm, trước lúc bình minh, những bó đuốc rực cháy nhuộm đỏ cả đêm đen. Tiếng chó cắn, tiếng trẻ con khóc, và cảm giác căng thẳng chờ đợi của những bóng mật thám áo đen của Giám Sát Viện đang bao vây tướng phủ đã tạo nên một bức tranh khiến người ta bất an lo lắng.

Thẩm tướng nhận được tin báo vội vã trở dậy khoác áo ngoài, lúc này, cánh cửa lớn của tướng phủ đã mở toang. Đỗ Hân Ngôn mặc quan phục, áo bào màu đen tám trăn năm vuốt, khuôn mặt đầy vẻ kinh hãi đứng ngay ở cửa trước.

“Có việc gì mà kinh hoàng đến thế?”. Thẩm tướng bị phá mất giấc mộng đẹp, vội vã khoác áo ra ngoài. Thấy Giám Sát Viện đã vây kín phủ, trong lòng không khỏi tức giận.

Đỗ Hân Ngôn chắp tay hành lễ, giọng nói rất nhỏ, xen lẫn sự lo lắng: “Tướng gia, Ngũ vương tử Khiết Đan, Gia Luật Tòng Phi bí mật Nam tiến vào kinh thành. Hạ quan phụng lệnh vây bắt, ai ngờ tên cẩu tặc này thật giảo hoạt, giữa đường trốn thoát, có thám báo nhìn thấy hắn ta lẻn vào hậu hoa viên của tướng phủ. Tướng gia…”.

Thẩm tướng giật mình, Gia Luật Tòng Phi Nam tiến tất có đại sự nên chỉ do dự một lát rồi trả lời ngay: “Hậu hoa viên chỉ có tiểu nữ và hai đứa thị tỳ…”.

“Hạ quan lệnh cho mọi người ở cả bên ngoài, không dám kinh động đến Tú Lâu của tiểu thư, chỉ mình hạ quan đến đó cũng được”.

Thẩm tướng ý nhị đáp: “Đỗ đại nhân, sự việc liên quan đến danh tiết của tiểu nữ. Đại nhân nhất định phải thận trọng”.

“Hạ quan hiểu rõ”.

Thẩm tướng nhìn lướt qua Đỗ Hân Ngôn, rồi sai quản gia xách lồng đèn, đi ra hậu hoa viên.

Yên Nhiên ra mở cửa, thấy Thẩm tướng thì nghi hoặc hỏi: “Lão gia có việc gì thế ạ?”.

Thẩm tướng thấy Yên Nhiên tóc tai xổ tung, khoác áo ngoài mở cửa, thần sắc bình thản, như không hề có chuyện gì xảy ra, thì đã hoàn toàn yên tâm, mỉm cười đáp: “Giám Sát Viện phát hiện có tặc tử trốn trong hậu hoa viên. Ta không yên tâm. Đi gọi tiểu thư dậy, tránh vào nội đường”.

Yên Nhiên dạ một tiếng, vội vã đi lên Tú Lâu. Không lâu sau, đèn sáng, soi rõ bên cửa sổ bóng của Yên Nhiên, Vô Song và Tiếu Phi.

Ánh mắt của Đỗ Hân Ngôn như con chim ưng đảo khắp sân vườn.

Thẩm tướng vuốt râu cười: “Rõ ràng là Gia Luật Tòng Phi không có trong hậu hoa viên, Đỗ đại nhân quá lo rồi”.

Đỗ Hân Ngôn khá lo lắng nhưng ngoài mặt vẫn tươi cười: “Không có là tốt nhất, hạ quan lo rằng tên trộm đó võ công cao cường, có danh hiệu đệ nhất dũng sĩ Khiết Đan, chẳng may hắn có ý bắt cóc tiểu thư… Đại nhân, hay là cứ đợi tiểu thư bình an xuống lầu, hạ quan sẽ tìm kiếm một vòng, tránh việc hắn lẩn trốn đâu đây”.

Những lời của Đỗ Hân Ngôn không phải là không có lý, Thẩm tướng đồng ý để Đỗ Hân Ngôn ở lại hậu hoa viên.

Sau một tuần hương, Tú Lâu mở cửa, Tiếu Phi cùng Yên Nhiên và Vô Song bước ra.

Thẩm Tiếu Phi buộc lại mái tóc, khuôn mặt không trang điểm, rõ ràng vừa mới dậy xong. Thấy phụ thân và Đỗ Hân Ngôn đứng trước lầu thì giậm chân nói: “Sao cha có thể tùy tiện dẫn đàn ông lạ mặt vào Tú Lâu của con? Làm gì có tên trộm nào ở đây chứ?!”.

Nói xong thì giận dữ dẫn theo Yên Nhiên và Vô Song rời khỏi đó, không thèm ngó qua Đỗ Hân Ngôn.

Còn cố làm ra vẻ trấn tĩnh! Đỗ Hân Ngôn mắng thầm trong bụng, đưa mắt nhìn ba người họ rời đi, hạ giọng nói: “Đại nhân, hạ quan lo là không biết tên trộm đó có trốn trong hậu hoa viên không, đại nhân cứ để hạ quan vào trong xem xem, mọi thứ ổn thỏa vẫn tốt hơn. Nếu hắn không có ở đó, thì cũng chỉ là lo thừa một lần thôi”.

Nếu đúng là Gia Luật Tòng Phi đang trốn trong hậu hoa viên thì tướng phủ rắc rối to. Thẩm tướng bao năm làm quan, hiểu rõ đạo lý giậu đổ bìm leo. Chẳng may vướng phải tội danh chứa chấp tội phạm, bị hoàng thượng nghi ngờ, thì sao gánh nổi. Thẩm tướng mỉm cười đáp: “Tiểu nữ nông cạn, Đỗ đại nhân đừng để ý, cứ đi làm việc của mình. Ta tin là với võ công của Đỗ đại nhân, tên trộm đó dù có trốn trong vườn cũng bị bắt trói về Giám Sát Viện. Nếu không thấy trong vườn, hậu hoa viên là nơi có khuê phòng của tiểu nữ, Đỗ đại nhân phải thận trọng”.

“Hạ quan hiểu rõ, đại nhân cứ yên tâm. Cứ để lão quản gia đi theo hạ quan là được rồi. Đại nhân hãy sai bọn người dưới dâng trà rồi chờ tin của tiểu nhân”. Đỗ Hân Ngôn hiểu rõ những lời của Thẩm tướng, cười gằn trong lòng, con gái ông và Gia Luật Tòng Phi có gian tình, ông vẫn muốn bảo vệ thanh danh cho nàng ta sao?

Không mất bao lâu, họ đã tìm kiếm hết một vòng. Sự tức giận lúc ở trong vườn đã biến mất. Đỗ Hân Ngôn quay trở lại cáo tội với Thẩm tướng: “Xem ra các mật sứ đã nhìn nhầm, cũng có thể hắn trốn vào hoa viên chỉ để cắt đuôi, rồi lại đi luôn”.

Thẩm tướng vuốt râu cười đáp: “Có Đỗ đại nhân đích thân kiểm tra hậu hoa viên, lão phu rất yên tâm”. Ý là, nếu Gia Luật Tòng Phi có còn chút gì liên quan đến tướng phủ, thì trách nhiệm đều thuộc về một mình Đỗ Hân Ngôn.