- Nhã Đức phu nhân! Người mau thả thái tử, hoàng hậu và các vị phi tử ra đi! Hoàng thượng sắp đến rồi. Xin người đừng bỏ đuốc xuống rồi nói có được không?
Thống lĩnh ấy vừa dứt lời, Nhã Đức phu nhân liền ngước lên trừng trừng mắt nhìn gã. Gã còn chưa kịp mở miệng tiếp, đã thấy Nhã Đức phu nhân giơ chân đạp một phát gãy nát cái ghế dưới chân nàng. Cả đám thị vệ kinh hoảng hoang mang, còn chưa rõ ý đồ tiếp theo của nàng thì đã thấy vèo một phát, một đoạn gỗ chân ghế bay vù đến cắm thẳng vào cổ họng của viên thống lĩnh vừa mới lên tiếng nói chuyện với nàng. Viên thống lĩnh kia chết không kịp trối. Tất cả thị vệ hoảng hốt đến kinh hoàng. Đám phi tử cũng kêu lên thảm thiết. Tiểu thái tử trong tay Nhã Đức phu nhân thấy mọi người kêu khóc, liền òa lên quấy khóc theo. Nhã Đức phu nhân một tay nắm tiểu thái tử giở cao lên. Uyển Tư quí phi thấy con mình bị nàng ta đưa lên cao, liền hoảng sợ kêu lên:
- Đừng mà....cầu xin tỉ tỉ! Cầu xin tỉ thương xót! Long nhi còn rất nhỏ. Tỉ đừng làm hại nó! Nhã Đức tỉ, tỉ muốn gϊếŧ thì xin gϊếŧ Uyển Tư đi! Xin tỉ tha cho Long nhi đi mà!
Nhã Đức phu nhân nhìn Huy Tư kêu khóc, nàng mỉm cười đắc ý, kéo tiểu thái tử xuống, nhìn tiểu thái tử cười nói:
- Tha cho nó? Ha ha! Các ngươi tranh nhau cướp đoạt phu quân của ta, giành lấy hạnh phúc của ta khiến ta lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục. Bây giờ lại sợ hãi đến cầu xin ta sao? Tại sao khi các ngươi tranh lấy những thứ thuộc về ta, các ngươi không nghĩ sẽ buông tha cho ta? Ta không thể sinh con, còn các ngươi thì tại sao có thể? Ha ha! Các ngươi có ngày này, chính là ông trời trả lại công bằng cho ta! Tất cả các ngươi đã đoạt lấy hạnh phúc của ta. Bây giờ phải trả lại cho ta! Tất cả các ngươi đều phải trả lại cho ta!
- Đủ rồi, đại tỉ!
Hoàng hậu cao giọng cất lên. Nàng nhìn Nhã Đức phu nhân, nét mặt vô cùng bình thản:
- Cướp đoạt hạnh phúc của tỉ chính là muội! Tất cả những người khác đều không có liên quan. Tiểu thái tử cũng như vậy. Xin tỉ hãy thả mọi người ra đi! Lan nhi xin chịu tất cả oán hận của tỉ!
Nhã Đức chỉ cây đuốc về hướng hoàng hậu, giận dữ quát lên:
- Ngươi đừng giả nhân giả nghĩa ở đây! Uyển Lan, ngươi là đứa tiểu muội mà ta yêu quí nhất nhưng những gì ngươi đối với ta, ta có gϊếŧ ngươi một trăm lần, một vạn lần cũng không thể đủ! Ngươi và kẻ phụ bạc kia...Á...a...a.a...! Ta muốn gϊếŧ hết các ngươi! Ta muốn kẻ phụ bạc kia phải đau khổ! Ta bắt hắn phải chứng kiến những nữ nhân của hắn từng người từng người một đau đớn thảm thiết mà chết trước mặt hắn. Ta muốn hắn phải day dứt khổ sở đến suốt đời! Trần Duy! Ta hận ngươi...!
Nhã Đức phu nhân gào rít nghiến răng. Thật sự căm hận tột cùng.
Hoàng hậu nhìn vẻ mặt oán hận đến phát cuồng của Nhã Đức, nàng khẽ nhóm người quì xuống dập đầu lạy một lạy về phía Nhã Đức, nàng nói:
- Đại tỉ! Lan nhi tự biết không có tư cách van cầu với tỉ. Nhưng mà đại tỉ, đây chỉ là chuyện ân oán giữa hai tỉ muội chúng ta. Xin tỉ, đừng liên lụy thêm các vị muội muội khác. Là Lan nhi giành ngai vị hoàng hậu với tỉ. Là Lan nhi cướp mất phu quân của tỉ. Nhưng đại tỉ, tỉ đã khiến Lan nhi mất đi ba tiểu hoàng nhi rồi. Oán hận như thế còn chưa đủ hay sao? Đại tỉ, chúng ta vốn là tỉ muội cùng nhau lớn lên, tình nghĩa bao nhiêu năm thân thiết. Tỉ thật sự hận muội đến như vậy sao? Được! Nếu như thật sự tỉ nhất định phải trả thù. Hôm nay Lan nhi xin nguyện lấy chết đền cho tỉ. Chỉ cầu xin tỉ, mở lượng khoan dung tha thứ cho quan gia cũng như buông tha cho các vị muội muội!
Hoàng hậu vừa dứt lời liền đưa tay rút cây trâm vàng trên đầu hướng đến cổ mình muốn tự sát. Ngay lúc nhát trâm chuẩn bị cắm vào da thịt nàng. Đại Tông vừa chạy đến, vua liền thét lên:
- Đừng! Lan nhi! Nàng không được chết!
Hoàng hậu dừng tay giữa không trung, nhìn sang Đại Tông vẻ mặt vô cùng an nhiên mãn nguyện. Nhã Đức phu nhân quay lại nhìn Đại Tông. Nàng trừng trừng trợn mắt, chỉ cây đuốc giơ đến cạnh bên hoàng hậu và các vị quí phi cao giọng nói:
- Hoàng thượng! Chàng đến rồi! Đã rất lâu rồi Quân nhi mới có thể nhìn thấy chàng! Chàng xem, chàng có tuyệt tình hay không? Nếu không phải thiếp dùng kế bắt giữ thái tử và phi tử của chàng, hẵn là cũng không dễ gì gặp được chàng như thế!
Đại Tông tay nắm chặt, cắn răng nhìn Nhã Đức phu nhân nói:
- Uyển Quân, đủ rồi! Là trẫm phụ nàng, hại nàng không thể sinh con. Cũng là trẫm phế nàng, giam giữ nàng trong lãnh cung. Bỏ thuốc hủy hết nội công của nàng cũng là chủ ý của trẫm. Nàng oán hận, muốn trả thù gì, cứ tìm đến trẫm. Hoàng hậu, thái tử và những người khác đều không có tội. Nàng thả họ ra hết đi!
Nhã Đức phu nhân phá lên cười thật to. Tiếng cười của nàng nghe còn thê lương thảm thiết hơn cả tiếng khóc đau đớn. Phải mà, nàng đã trải qua đau khổ tận cùng rồi. Thế gian này, còn gì có thể thê lương hơn cuộc đời nàng hay sao? Nhiều năm trước, lần đầu tiên nàng gặp được Đại Tông, khi ấy Đại Tông còn là thái tử. Trong một lần Đại Tông cải trang ra ngoài cung dạo chơi đã bị nhóm côn đồ đuổi đánh. Nhã Đức phu nhân khi ấy còn là một cô nương mười bảy, tên gọi là Uyển Quân, nhan sắc lung linh, lại là một viên minh châu được Hưng Hiệp vương Trần Định Thế một lòng đào tạo. Nàng văn võ tinh thông, tài sắc vẹn toàn đã ra tay giúp đỡ, đánh đuổi đám người kia, giải nguy cho Đại Tông. Đi cùng với Uyển Quân lúc ấy là nhị muội của nàng, Uyển Lan. Đại Tông mến mộ hai nữ tử tài sắc hơn người, đã âm thầm hỏi thăm. Sau nhiều lần thư từ qua lại, Uyển Quân cũng mến mộ vị công tử tuấn tú lịch thiệp mà nàng cứu được trên đường. Cho đến khi công tử ấy gửi thiếp báo tên thật là Trần Duy, đương kim thái tử và muốn nạp nàng làm hoàng thái tử phi, Uyển Quân hạnh phúc vô cùng. Nàng là một nữ nhân hoàng tộc họ Trần, định mệnh phải theo qui định của tổ tiên, chỉ có thể hôn phối với nam nhân trong hoàng tộc mà thôi. Ban đầu, còn nghĩ công tử tuấn tú kia chỉ là một phàm dân, mối duyên của hai người thật khó mà tác thành. Thật không dám tin chàng ấy lại là thái tử. Uyển Quân mãn nguyện, hạnh phúc rạng ngời, bước lên kiệu hoa gả cho thái tử. Cho đến đêm động phòng, khi giở khăn che mặt của nàng ra, Trần Duy giật mình, sửng sốt nhìn nàng, môi run rẩy khẽ nói:
- Tại sao là nàng...Không phải nàng ấy...
Trái tim của Uyển Quân tan vỡ. Thật không thể ngờ tình lang trong mộng của mình lại là ngộ nhận mình với tiểu muội. Hóa ra người mà Trần Duy để ý chính là Uyển Lan. Nhưng do tùy tùng của ngài hỏi thăm thế nào lại nhầm ra tên của Uyển Quân. Trần Duy qua lại thư từ với Uyển Quân nhưng trong tâm tưởng của ngài chính là hình bóng của Uyển Lan trong khi Uyển Lan một chút cũng không hề hay biết. Trần Duy thân là thái tử. Đại hôn đã cử hành, dù có nhầm lẫn sai trái gì thì cũng không thể thay đổi được, Uyển Quân chính thức là hoàng thái tử phi. Trần Duy đau lòng, nản chí cho nên đâm vào rượu chè, thường xuyên trốn ra cung chơi bời thâu đêm. Có một lần, ngài say rượu gây sự với một kẻ giang hồ. Kẻ ấy võ nghệ cao cường, trong lúc tức giận đã xuất đao muốn gϊếŧ chết ngài. Ngay lúc khẩn cấp, hoàng thái tử phi Uyển Quân đã xuất hiện và đỡ thay cho phu quân nhát đao ấy. Nàng trọng thương, không nguy hiểm tính mạng nhưng từ đó nàng không thể sinh con được nữa. Trần Duy hối hận, bắt đầu suy nghĩ lại và đối xử tốt hơn với Uyển Quân. Cho đến khi Trần Duy đăng cơ lên ngôi thiên tử, quần thần nghĩ đến tương lai kế thừa cho hoàng tộc cho nên đã thượng tấu với Thượng hoàng và thái hậu không nên lập hoàng thái tử phi Uyển Quân lên làm hoàng hậu vì nàng đã không thể nào sinh con, làm sao có được thái tử để kế thừa đại thống? Quần thần bàn bạc với nhau, cuối cùng thống nhất chọn nhị muội của Uyển Quân là Uyển Lan vào cung lên ngôi hoàng hậu. Quyết định này vô cùng hợp ý với Đại Tông, vua mừng rỡ liền lập tức phê chuẩn.
Cưới được Uyển Lan rồi, vua vô cùng mãn nguyện. Vua thật tâm yêu thích Uyển Lan cho nên đối với nàng vô cùng ân ái. Chính vì như vậy đã khiến Uyển Quân ôm hận trong lòng. Sự thiên vị của Đại Tông càng lúc càng làm cho Uyển Quân oán hận chính muội muội của mình. Nàng không cam tâm tất cả những gì tốt đẹp vốn là của mình lại đều thuộc hết về tiểu muội Uyển Lan. Lại thêm sau Uyển Lan, Đại Tông còn nạp thêm Tĩnh Huệ phi, Uyển Tư phi, Trần Chiêu Nghi, Dương Tần...bao nhiêu là cung phi cùng nhau đến chia sẻ tình cảm của vua với nàng. Hoàng hậu Uyển Lan và các vị cung phi có được sự ân sủng của vua, lần lượt có thai. Nhưng với Uyển Quân thì không. Nàng cho đến cùng cũng chỉ có thể mong chờ vào tình cảm của nhà vua. Nhưng ngay cả nhà vua cũng dần dần lạnh nhạt với nàng. Uyển Quân đau khổ tuyệt vọng. Nhìn lại những bức thư ngày xưa khi còn chưa tiến cung là chính tay vua viết gửi cho nàng. Trong thư đều là những lời hứa hẹn chung tình trọn đời trọn kiếp. Nàng thật sự rất hồi tưởng, rất mong nhớ Trần Duy trong hình ảnh vị công tử cùng những lời hẹn ước ngọt ngào của ngài. Thế nhưng, tất cả đều là hư dối.
"Ngài nói sẽ trọn đời yêu ta nhưng chẳng được mấy năm, ngài đã nạp bao nhiêu phi tử? Ngài nói trong lòng ngài ta chính là quan trọng nhất? Quan trọng sao? Ngài đã biết bao lâu rồi ta không được gặp ngài hay không? Ngài nói muốn cùng ta bạch đầu giai lão, con đàn cháu đống. Nhưng nay ta không sinh được con cho ngài, ngài liền lạnh nhạt ta? Trần Uyển Quân ta hận nhất là những kẻ bội bạc thất tín. Ngài đã tuyệt tình, thì đừng trách ta tuyệt nghĩa!"
Sau đó, hoàng hậu Uyển Lan lần đầu mang thai bị sảy thai. Dương tần cũng bị sinh non. Còn tiểu công chúa của Trần chiêu nghi đã sinh ra khỏe mạnh đột nhiên tím tái tắt thở. Nội cung dậy sóng, thượng hoàng và thái hậu vô cùng hoang mang cho người điều tra nhưng cũng không có manh mối. Cho đến khi hoàng hậu mang thai lần thứ hai. Sinh ra được một tiểu hoàng tử kháu khỉnh. Đại Tông vô cùng yêu thích, vua ôm hoàng tử trên tay, còn chưa hết vui mừng, đột nhiên hoàng tử trợn trắng mắt rồi đột tử ngay trong tay vua. Đại Tông kinh hoảng tột cùng. Hoàng hậu cũng sốc nặng đến hôn mê, suy kiệt một thời gian dài. Đại Tông luôn bên cạnh ái hậu hết lòng chăm sóc. Sau đó, hoàng hậu lại mang thai lần thứ ba. Vua đã cho người luôn luôn túc trực bảo vệ hoàng hậu. Và kết quả, hộ vệ của vua đã bắt quả tang được Uyển Quân bỏ cổ độc quái ngải vào thuốc bổ của hoàng hậu. Vua giận kinh khủng liền hạ lệnh phế bỏ cả phong hàm Nhã Đức phu nhân của Uyển Quân, giam cả nàng vào lãnh cung chờ ngày định tội. Ở trong lãnh cung, Uyển Quân càng thêm căm giận sự tuyệt tình của Đại Tông. Nàng đã đang đêm đột phá cửa, rời khỏi lãnh cung đến Lạc Hoa cung muốn đoạt mạng hoàng hậu. Nàng bị Long vệ quân bắt được. Do bởi nàng là một cao thủ nội công, muốn giam giữ nàng thì không thể chỉ lao ngục bình thường là giam giữ được. Chính vì thế, Đại Tông đã ra lệnh dùng thuốc độc phế bỏ nội lực của Uyển Quân. Ngay giây phút Uyển Quân trúng độc, quằn quại đau đớn nằm lăn lộn trên đất nhìn theo bóng dáng của vị phu quân tàn nhẫn vô tình của mình, nàng đã thề nhất định phải trả thù. Nàng phải khiến Đại Tông cùng Uyển Lan phải tột cùng đau đớn. Nàng muốn tất cả những kẻ đã từng làm khổ cho nàng phải trả giá! Phải trả cho bằng hết!
Thời khắc này, Đại Tông đối diện với nữ nhân mà mình từng thương từng hận. Vua thật sự không biết phải nói thế nào. Là vua đã phụ nàng trước. Tất cả mọi nguyên nhân oán hận của Uyển Quân đều từ vua mà ra. Đại Tông nhìn chằm chằm Uyển Quân, vừa đau xót vừa oán giận, có áy náy nhưng cũng tràn đầy phẫn nộ. Uyển Quân nhìn Đại Tông bộ dạng bất lực trước sự uy hiếp của nàng. Nàng bật phá lên cười thật to, cười một cách ngây dại, điên cuồng. Lúc nàng kết thúc nụ cười, hai bên khóe mi nàng cũng ứa lệ. Nàng giơ cây đuốc hướng vào thân thể tiểu thái tử bé nhỏ trong lòng nàng, vừa nhìn Đại Tông cười hỏi:
- Hoàng thượng! Chàng chọn đi! Chàng muốn cứu tiểu thái tử duy nhất này của chàng, hay là đám nữ nhân này của chàng? Ha ha ha ha ha...
Tiếng cười của Uyển Quân như oán như thán, cười một cách cay đắng vang dội khắp cả đài Vọng Thiên khiến người nghe thấy hãi hùng. Đại Tông cật lực khống chế tâm tình, cuối cùng không nhịn nổi, vua gào to lên:
- Đủ rồi Uyển Quân! Nàng dừng tay lại! Dừng lại ngay cho trẫm! Nếu không...nếu không thì đừng trách trẫm tuyệt tình!
Uyển Quân ném ra cái cười khinh miệt, từng bước tiến lại gần hoàng hậu và các cung phi, đưa cây đuốc hướng xuống, vẻ mặt thách thức nhìn Đại Tông:
- Đừng trách chàng tuyệt tình sao? Ha ha! Chàng còn chưa đủ tuyệt tình với ta hay sao? Trần Duy! Đời này kiếp này, ta sai lầm nhất chính là gặp được chàng. Càng là hối hận nhất vì đã yêu phải một kẻ tuyệt tình như chàng!
Nàng vừa nói vừa đưa ngọn đuốc xuống muốn châm lửa vào thân thể hoàng hậu và các phi tần. Trên thân và xung quanh các nàng đều đầy dầu dẫn lửa. Bản thân Uyển Quân cũng đã tẩm dầu lên chính mình và cả tiểu thái tử. Nàng chính là quyết tuyệt tận tử cùng với tất cả những người mà Đại Tông yêu quí. Đấy chính là sự trả thù xứng đáng nhất mà nàng muốn dành cho kẻ đã phụ bạc mình. Đại Tông sợ điếng cả người. Chỉ cần một đốm lửa thôi, tất cả những nữ nhân mà vua yêu quí, cả đứa con thơ còn chưa biết nói kia cũng phải chịu chung số phận. Oan nghiệt này là do vua gây ra, tại sao lại bắt những người thân yêu của vua phải chịu đựng chứ? Đại Tông nhìn về các nữ nhân của mình mà đau đớn tột cùng. Đám túc vệ quân và Long vệ quân bao quanh vây kín cả Vọng thiên đài, nhưng một chút cũng không dám manh động. Tất cả đành trơ mắt nhìn Nhã Đức phu nhân uy hiếp nhà vua. Ngay khi tưởng chừng như thế cuộc đã mất thì từ trong đám đông túc vệ quân, Tịnh Nhu bước ra nhìn Nhã Đức phu nhân lớn tiếng nói:
- Nhã Đức phu nhân, nàng bỏ sót một người rồi!
Uyển Quân đã chuẩn bị châm lửa, nghe Tịnh Nhu nói, nàng dừng lại nhìn Tịnh Nhu hỏi:
- Bỏ sót ai?
Tịnh Nhu khẽ gật đầu, bình tĩnh đáp:
- Nàng nói muốn gϊếŧ hết những người mà hoàng thượng yêu thương. Tại sao lại bỏ sót ta?
Uyển Quân nghe nàng nói, bật lên cười to:
- Ha ha! Ngươi à? Nghe nói ngươi là Phạm Tịnh Nhu, nghĩa nữ của Phạm Duẫn tướng quân, cũng là đồ đệ của phụ thân ta mà nhỉ? Nhưng thì đã sao? Bản lĩnh của ngươi cũng muốn xen vào chuyện của ta sao?
Tịnh Nhu khẽ cười, bước lên mấy bước đến ngang mặt Đại Tông, nhìn Đại Tông rồi lại nhìn Uyển Quân cười nói:
- Xem ra sư tỉ cũng biết về ta khá nhiều đấy! Nhưng mà còn có một chuyện, hoàng thượng rất thích ta, tỉ có biết không?
Uyển Quân bực tức gắt lên:
- Nhảm nhí!
Tịnh Nhu tỉnh bơ, bước tới khoác tay và quàng cánh tay vua Đại Tông, lúng luyến đôi mắt nhìn vua cười cười nói:
- Tỉ không tin thì thôi. Tỉ gϊếŧ được hết bọn họ, tỉ cũng chết. Nhưng hoàng thượng vẫn còn có ta. Ha ha, ta có thể trọn chiếm được trái tim của hoàng thượng, cùng hoàng thượng sinh ra thật nhiều hoàng tử, công chúa. Chúng ta sẽ sống rất bình yên và hạnh phúc. Còn tỉ, tỉ sẽ không được gì cả. Một chút giá trị trong lòng hoàng thượng cũng không có!