Nghiệt, Phụ Hoàng, Đây Là Nghiệt Của Ai!?

Chương 70: Hồi kết 1




Nội viện, trong phòng riêng chủ nhân Man Nha lâu.

Ngoại viện đông người vốn không phải nơi thích hợp để nói chuyện, thế nên Mộ Dung Thế Dương quyết định đến phòng riêng của mình, còn thuộc hạ của người nọ cứ ở ngoài hóng gió lạnh đi.

Cánh cửa phòng chỉ vừa khép lại, con người vốn nổi danh trầm ổn lý trí lại như sư tử thấy miếng mồi ngon, không chờ Mộ Dung Thế Dương mở lời, Nam Cung Thác Nguyệt đã nhào đến ôm chặt lấy y, hôn lên đôi môi ngày đêm tưởng niệm, như dã thứ cắn nuốt con mồi.

Mộ Dung Thế Dương ngộp thở trong nụ hôn của hắn. Trước đây chỉ cảm thấy ghê tởm, giờ đây lại thấy say mê, một cảm giác ngọt ngào mê ly lan tràn thân thể nhượng y vô pháp chống trả.

Mãi khi sắp hết dưỡng khí, Mộ Dung Thế Dương mới như bình tĩnh xô mạnh người nọ ra.

"Ngươi làm gì?"

Bị ái nhân đẩy ra, Nam Cung Thác tâm sinh đau đớn. Hắn vuốt nhẹ vết máu trên môi, thương yêu nhìn y.

"Ta là nhi tử của ngươi!"

Nhắc đến chuyện này, Nam Cung Thác Nguyệt lại thoáng cứng người.

"Nam Cung Thác Nguyệt, ôm nhi tử mình từng vứt bỏ, ngươi không thấy ghê tởm sao?"

Chính hắn đã bỏ rơi y, bây giờ quay lại tìm y rốt cuộc có ý gì?

"Vậy Dương nhi thấy thế nào?" Nam Cung Thác Nguyệt không đáp, ngược lại hỏi y.

Hỏi y sao, Mộ Dung Thế Dương thoáng sửng sờ.

Cảm thấy thế nào?

Khi chưa yêu, bị cường ép tất nhiên y sẽ cảm thấy ghê sợ rồi. Nhưng khi đã yêu thì chỉ có cảm giác ngọt ngào, mê đắm.

Y có thể hiểu cảm nghĩ khi đó của hắn, thình lình phát hiện người từng chung chăn gối lại có quan hệ huyết thống với mình. Thật quá kinh hãi.

Chỉ là, y có trí nhớ kiếp trước, y có thể vượt qua.

Còn người này thì sao?

"Ba năm trước, từ Ly nhi, ngươi đã biết thân phận ta, ngươi im lặng, thậm chí còn muốn ban hôn cho ta, ngươi không phải đã buông tha ta sao? Chấp nhận ta là nhi tử, ngươi thì hà cớ gì lại đuổi theo đến đây?"

Câu nói của Mộ Dung Thế Dương khiến Nam Cung Thác Nguyệt thoáng sửng sờ.

Lời này là ý gì? Dương nhi đang trách hắn ư?

Trách hắn, chẳng lẻ...

"Dương nhi, lời này là..." Hắn có chút không tin vào tai mình.

Ba năm qua, hắn vô cùng hối hận, không ngừng tự hỏi vì sao y lại bỏ đi.

Y từng nói hận hắn, sẽ không yêu hắn. Nếu y biết, hắn đã mò ra thân phận thật của y, phải chăng không ngần ngại mà bỏ đi. Sự thật chứng minh, đúng thế.

Y bỏ đi, không một chút lưu luyến, để hắn ngày ngày gặm nhắm nổi tương tư.

Nhưng bây giờ, lời này của Dương nhi chẳng phải đang trách xứ hắn bỏ qua y sao?

Nói xong lời đó, Mộ Dung Thế Dương cũng cực hối hận.

Ba năm qua, y không ngừng mơ lấy kiếp trước, mơ thấy những hình ảnh đã xảy ra kiếp này. Con người này, bất luận kiếp trước kiếp này đều khiến y đau đớn mỗi khi nhớ đến. Bất kể hắn và y có chung huyết thống hay không đều khiến y bất giác mê luyến.

Sự tồn tại của ba con càng nhắc y không cách nào quên hắn, thế nên mới kìm lòng không được nói ra lời đáng xấu hổ thế này.

Thoáng chốc gương mặt Mộ Dung Thế Dương chợt ửng đỏ, vẻ ngượng ngùng này của y càng chứng thật cho suy nghĩ của Nam Cung Thác Nguyệt.

Hắn vui đến tột đỉnh, kéo lấy y ôm chặt vào lòng mình, miệng thều thào gọi tên người trong lòng.

"Dương nhi, Dương nhi, Dương nhi của ta, đừng đi, đừng đi, ta sai rồi."

"Ngươi sai, ngươi làm gì sai?" Mộ Dung Thế Dương nhẹ đẩy vai người nọ ra, có chút quái dị nhìn hắn nói.

"Người sai là ta, biết ngươi không thích vẫn mặt dày tồn tại suốt mười lăm năm, không biết thân biết phận hại ngài ghê tởm rồi."

Ngừng một chút, y lại gọi hắn một cách đầy châm chọc.

"Phụ hoàng." Y nhấn mạnh cái xưng hô ngăn cách hắn và y.

"Dương nhi." Khẽ gọi tên ái nhân, Nam Cung Thác Nguyệt lại thấy tim đau nhói khi thấy dáng vẻ này của y.

Hắn không phải muốn bỏ rơi y, hắn là bị mẫu thân y tính kế, bị Thượng Chiêu Lý che mắt, không cách nào nhìn nhận sự tồn tại của y.

Hắn nghĩ hắn sai rồi, thế nên hắn muốn bù đắp tất cả cho y. Chỉ cần y tồn tại, được thấy y mạnh khỏe mỗi ngày, là hắn cảm thấy mãn nguyện rồi.

Nào ngờ, quyết định này của hắn lại khiến y không hài lòng, bỏ đi biệt tích ba năm trời.

"Dương nhi, cho ta một cơ hội, chỉ lần này thôi, ta sẽ không tái phạm."

"..."

"Dương nhi." Nắm lấy tay ái nhân khẽ hôn lên đó những nụ hôn trân trọng nhất.

"...Ta đã từng nói, Mộ Dung Thế Dương sẽ vĩnh viễn không yêu Nam Cung Thác Nguyệt, nếu vi phạm trời đất bất dung."

Người nào đó cứng đờ cả thân người, vẻ mặt đầy đau thương, lần nữa ôm chặt lấy y, như thể sẽ không bao giờ được ôm lấy y nữa.

"Mộ Dung Thế Dương không thể yêu Nam Cung Thác Nguyệt. Nhưng Nam Cung Thế Dương có thể yêu Nam Cung Thác Nguyệt à."

Người nào đó nghe được câu này, mở to đôi mắt sửng sờ nhìn y, như không tin vào tai mình.

"Được không, phụ hoàng?"

Không khí vốn nặng nề lại bị câu nói này của Mộ Dung Thế Dương làm cho tan rã, có chút ái muội nói không rõ ràng.

Nam Cung Thác Nguyệt vui mừng khôn siết ôm lấy y, hôn y say đắm.

Mộ Dung Thế Dương cũng không ngần ngại quàng qua vai hắn, đáp lại nụ hôn mình cũng khao khát không kém.

Đêm đen đã ngã, ánh trăng bị mây che mờ như xấu hổ không muốn nhìn rõ những gì đang diễn ra bên dưới.

Ngoài phòng, dù cách khá xa, nhưng những ai nội lực cao thâm đều có thể nghe được trong phòng thỉnh thoảng kêu lên vài tiếng kềm nén rên rỉ, tiếng yêu âu yếm của chủ tử họ.

Còn những kẻ không rõ tình huống chỉ có thể hồi hộp lo lắng chờ tin, suy nghĩ vu vơ, không biết chủ nhân họ có đánh nhau hay không, có nên xông vào giúp đỡ hay không.

Còn Mai Lan, nàng đang bận rộn dỗ hai vị tiểu công tử nhà họ vì không thấy mặt phụ thân mà giận dỗi kia kìa, bỏ mặt trượng phu của nàng phòng không gối chiếc rất là cô đơn.

....

Nằm trong vòng tay Nam Cung Thác Nguyệt, Mộ Dung Thế Dương cảm thấy đêm nay ngủ thật ngon.

Ba năm, đêm nay là giấc ngủ ngon nhất mà y có. Vì người này sao?

"Nghĩ gì?"

"... Về chuyện Ly nhi." Xấu hổ không dám nói ra suy nghĩ trong lòng, y đành bẻ sang chuyện khác, "Trữ quân không dễ tọa." Không phải chi trưởng lại ngồi trên đế vị tất không áp được long khí, may mắn thọ chỉ ngoài bốn mươi.

Ái nhân trong lòng nghĩ đến nam nhân khác, dù rằng nam nhân đó cũng như ái nhân đều là nhi tử của hắn. Nam Cung Thác Nguyệt vẫn thấy khó chịu à.

Nhưng hắn chỉ vừa mới làm hòa với Dương nhi, không thể ghen, ghen y sẽ bỏ đi à.

"Hoàng bá phụ thần y tái thế, không biết ông ấy có cách nào khiến nam nhân không chạm vào nữ nhân vẫn khiến người đó mang thai không?"

"A!" Người này hỏi gì thế này?

"Không thì dược chỉ một lần thôi là mang thai cũng được." Nam Cung Thác Nguyệt hôn hôn xương quai xanh xinh đẹp của người trong lòng, có chút nghiến răng nói.

"Chúng ta là phụ tử, Dương nhi không thể sinh hài tử cho ta, nhưng nữ nhân khác thì được. Chỉ là Dương nhi, một lần thôi, ngươi chỉ có thể chạm vào nữ nhân khác một lần. Ngươi là của ta, của ta."

Dương nhi có thể sinh, nhưng hắn luyến tiếc à, nếu tái diễn tình cảnh như trước, Dương nhi sao có thể chấp nhận được.

Phụ hoàng, hoàng gia cùng dân chúng, hắn không thể ích kỷ.

Lượng thông tin quá lớn, Mộ Dung Thế Dương nhất thời chưa tiếp thu, hồi lâu mới nhìn người trước mặt ấp úng hỏi.

"Ngươi... ngươi biết ta có thể sinh?"Người này sao có thể biết được? Muôn ngàn câu hỏi trong đầu y.

"Ta biết, Thần tộc nam nhân có thể sinh con, hoàng bá phu là trưởng tộc. Nhưng Dương nhi, ngươi chỉ có thể chạm vào nữ nhân, chỉ một lần, nam nhân của ngươi chỉ có thể là ta."

Thần tộc tuy bí ẩn, nhưng một số thế lực đặc biệt như Thần điện lại biết sự tồn tại này. Thánh quân và Thần quan lại có thần lực ngang nhau biết những bí mật song phương không kỳ quái. Khả năng Nam Cung Thác Nguyệt có thể từ đây mà biết được đi.

Hồi thần một chút, linh quang chợt lóe, Mộ Dung Thế Dương đột nhiên thắc mắc không biết giữa y và hoàng gia người này sẽ chọn ai?

"Nếu ta không muốn thì sao? Nữ nhân hay nam nhân khác ta đều không muốn." Y nhìn thẳng người trước mặt, trầm giọng nói, "Như vậy chi trưởng Nam Cung khả năng liền sẽ tuyệt hậu, bước vào thời kỳ mạt đế."

"..."

"Ngươi sẽ làm gì?"

"Nếu... trẫm nói là nếu..., Dương nhi sẽ sinh nhi tử cho trẫm sao?" Ngập ngừng một chút, Nam Cung Nguyệt nói ra suy nghĩ bấy lâu của hắn. "Hài tử mang huyết thống của chúng ta, sẽ mang dấu ấn đọa thiên, Dương nhi có chấp nhận ?"

"..." Lần này đến lượt Mộ Dung Thế Dương câm lặng, giây lát sau mới nói, "Ngươi muốn không? Hài tử mang dòng máu chúng ta, minh chứng cho tội lỗi của chúng ta."

"Chúng ta không có tội." Cắt ngang lời y, Nam Cung Thác Nguyệt nhấn mạnh từng chữ nói. " Khi yêu ngươi, ta không biết ngươi là nhi tử của ta, khi đã biết rồi, đã là tình không thể ngừng."

Huống hồ trong lòng hắn còn có một ngờ vực, chỉ là điều ngờ vực này chỉ có nữ tử kia biết câu trả lời. Dù thế, bất kể việc kia có là thật hay không, hắn cũng không để điều đó ảnh hưởng tình cảm của hắn và y.

Nếu có tội, hắn cam nguyện trời cao chỉ phạt độc một mình hắn. Mọi lỗi lầm, một mình hắn gánh hết.

Mộ Dung Thế Dương mỉm cười, y vẫn rất lo lắng, y lo sợ người này không chấp nhận bọn nhỏ.

Tội sao? Tất cả là do y khởi đầu. Nếu có tội, vậy hãy để tội nghiệt này cho y.

Nơi địa ngục, y cam chịu nhận phạt.

Mộ Dung Thế Dương nhẹ cúi thấp đầu, lần đầu tiên chủ động khiêu khích người nọ, thủ đoạn y học lần đầu được kích phát.

Bị khiêu khích trắng trợn thế Nam Cung Thác Nguyệt sao có thể làm quân tử, rất nhanh đảo mắt thành chủ.

Khi hai người đang ý động tình mê thì bên ngoài đột nhiên vang vọng tiếng nói của Mai Lan.

"Tiểu công tử, không thể vào, thật không thể vào mà."

"Không cần, ta muốn gặp phụ thân mà."

"Phụ thân, phụ thân, Long nhi, Phụng nhi đến thỉnh an phụ thân."