Nghiệt, Phụ Hoàng, Đây Là Nghiệt Của Ai!?

Chương 67: Xử




"Đây là ngọc bài của hoàng cô, tự ngươi trắc đi." Vừa nói Nam Cung Thác Nguyệt vừa ném mảnh ngọc bài trong suốt về phía Thượng Chiêu Ly.

"Kiểm tra thử, kẻ luôn miệng mắng người khác là nghiệt chủng, rốt cuộc đang mắng ai?"

Thượng Chiêu Lý cẩn thận cầm ngọc bài trong tay, kinh ngạc nhìn Nam Cung Thác Nguyệt ra sức phản bác.

"Hoàng thượng ngài nói gì vậy, thần thiếp đương nhiên là con của mẫu thân, đại trưởng công chúa, hoàng cô của ngài, ngoại tổ mẫu, gia tộc Thượng gia có thể làm chứng."

"Nếu đã ngươi cảm thấy vậy, thì nghiệm huyết đi, giải thích với trẫm làm gì."

"..."

"Vì ngươi biết trẫm sẽ không mang một lời nói dối dễ vạch trần để lừa ngươi."

"...Không, không phải..."

Như để chứng minh lời phản bác của nàng, Thượng Chiêu Lý mạnh tay rạch một đường khá sâu lên ngón trỏ, nặng huyết lên ngọc bài, và mặt trắng bệch khi thấy ngọc bài vẫn trong suốt như lúc ban sơ.

"Không thể nào... sao có thể như vậy được."

"Sao không thể chứ?" Nam Cung Thác Nguyệt nhìn vẻ mặt như dại ra của nàng, khinh thường nói.

"Hoàng cô cùng tả tướng ly kinh, bảy năm sau ai cũng nghĩ nữ hài sáu tuổi cùng họ trở về là thân sinh

Nhưng sự thật là, bọn họ vốn dĩ không con."

"Không đúng." Thượng Chiêu Lý không phục cắt ngang, như nhận ra mình thất nghi liền nhẹ lại giọng nói. "Mẫu thân từng hoài thai bảy tháng hồi kinh, ai cũng có thể làm chứng."

Giọng Thượng Chiêy Lý có chút tự đắc.

"Mẫu thân mất sớm, ngọc bài khi quy về tông thất có lẻ đã bị lẫn lộn. Này không thể là ngọc bài của mẫu thân, thần thiếp thật sự là nữ nhi của Hương Nhu đại trưởng công chúa."

Nhìn vẻ tự phụ của nàng, Nam Cung Thác Nguyệt thầm chán ghét không muốn nhiều lời, hỏi người đang canh gác ngoài cửa.

"Vệ Mẫn, tả tướng đến chưa?"

Vệ Mẫn rất nhanh đã đáp.

"Hồi hoàng thượng, tả tướng đang ở bên ngoài chờ hầu."

"Cho vào!"

Thượng Tấn Vinh khẽ gật một cái với Vệ Mẫn mới đẩy cửa tiến vào.

"Thần tham kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn phúc kim an."

"Miễn. Trẫm gọi cữu cữu đến là vì muốn cữu cữu cấp Lý tiệp dư một đáp án minh bạch." Vừa nói Nam Cung Thác Nguyệt vừa chỉ về ngọc bài còn nằm trên tay Thượng Chiêu Lý, "Lý tiệp dư hoài nghi ngọc bài của hoàng cô là giả, chỉ vì huyết của nàng không thấm vào trong."

Không cần Nam Cung Thác Nguyệt nhiều lời thêm đã hiểu rõ.

Thượng Tấn Vinh mắt lạnh nhìn Thượng Chiêu Lý, vốn chỉ là nữ nhân ông chưa bao giờ nhập vào mắt, nên chưa bao giờ thân cận hay quản giáo gì, dửng dưng nhìn nàng từ thấp hèn lên cao quý, rồi lại từ cao quý rơi xuống hèn mọn.

Thượng Chiêu Lý sau nhiều lần cầu xin ông bang trợ mình trong hậu cung. Ông lại không màng tình phụ tử mặc kệ nàng sinh tử, xé rách mặt cũng đã từ lâu.

Nhưng lần này vì quan trọng đến mặt mũi và thân phận, Thượng Chiêu Lý không dám kêu ngạo với ông. Nàng buột bản thân buông thân phận nhẹ giọng lại có chút nũng nịu nói.

"Phụ thân, nữ nhi là thân sinh nữ của người và mẫu thân. Nhưng hoàng thượng lại cứ dựa vào ngọc bài của ai đó mà bảo nữ nhi không phải."

Giọng nàng có chút ủy khuất, lời nóii xen lẫn trong hơi mũi như trực khóc, thật khiến nam tử thương xót, đáng tiếc hai nam nhân đang có mặt trong phòng này thì không.

"Ngọc bài không có chuyện là nhầm lẫn. Nương nương đích thật không phải nữ nhi của lão thần, đồng thời cũng không phải nữ nhi của Hương Nhu trưởng công chúa."

Lời nói của ông đánh nát dáng vẻ ủy khuất của nàng ta, nàng không tin vào tai mình, chát chúa gọi ông.

"Phụ thân!"

"Năm đó, đại trưởng công chúa tùy bổn tướng ly kinh ban sai.

Một lần rời kinh đã là tám năm, bên người dẫn theo một nữ hài xưng công chúa là mẫu. Chỉ vì năm đó công chúa từng đại bụng bảy tháng hồi kinh, thế nên mọi người cứ đinh ninh đó là thân nữ của công chúa, mà hoàn toàn không hay kia chỉ là dưỡng nữ. Tiểu quận chúa thật sự vì bôn ba bệnh nặng đã mất sớm."

"Ta không tin... nếu thật vậy thì ta là ai? Không lý nào một thế gia như Thượng gia lại chấp nhận một nữ hài không biết từ đâu đến chiếm giữ vị trí danh môn. Không lý nào ngoại tổ phụ, ngoại tổ mẫu lại không biết ngoại tôn nữ của mình là ai, họ sủng nịnh ta như vậy mà."

Nghĩ đến đây, Thượng Chiêu Lý lại nhìn hai người tràn đầy đề phòng.

"Hoàng thượng cùng phụ thân thông đồng nhau đúng không, lừa gạt ta không phải hậu duệ hoàng gia thì có lợi gì cho hai người, phụ thân ta là nữ nhi của người à."

"Hoàng thượng, thần bất tài, vô pháp cùng nương nương câu thông." Nữ nhân này rõ ràng là bị chiều đến sinh hư, không muốn đối diện với những chuyện mình không muốn.

Nam Cung Thác Nguyệt cũng gật đầu tỏ ý ông có thể lui, cùng nữ nhân này nói chuyện hắn chỉ cảm thấy đau đầu cùng chán ghét.

Nhìn vị cữu cữu từ lúc hắn biết được bí mật trong mật thất kia liền không tiếp tục giả trang, thượng triều có thể vắng liền vắng, đi không chút chần chừ, càng lúc càng có dấu hiệu rời xa triều chính.

"Đúng vậy, thật không có lý do gì. Thế ngươi bảo, trẫm và tả tướng vì sao phải làm vậy?"

Nam Cung Thác Nguyệt châm biếm nhìn Thượng Chiêu Lý vẫn bình thản đoan trang ngồi bên dưới, khóe miệng khẽ cong.

"Chán ghét ngươi, chỉ cần một đạo thánh chỉ ngươi liền vĩnh viễn mất đi sinh mệnh. Vậy ngươi nói, trẫm vì sao phải vòng như vậy?

Ngươi nói đi."

"..."

"Chỉ vì đó là sự thật à!" Nam Cung Thác Nguyệt cất giọng cảm thán.

"Không, thần thiếp không tin."

"Ngọc bài ngươi không tin, tả tướng nói ngươi cũng không tin, vậy ngươi xem thử thứ này đi, tin hay không, hử."

Dứt lời Nam Cung Thác Nguyệt ném xuống quyển sách và vài lá thư, quyển vở dày cộm lại viết bốn chữ Gia phả Thượng gia.

Thượng Chiêu Lý ngẩn người thứ này vốn nên cẩn thận nằm trong từ đường, lại bị Nam Cung Thác Nguyệt cầm như rác mà vất xuống.

Thượng Chiêu Lý cầm lấy quyển gia phả, cẩn thận lật từng trang từng trang, đến cuối cùng liền mở tròn đôi mắt thất kinh.

Gia phả Thượng gia viết rõ ràng chủ gia Thượng Tấn Vinh hai lần thành hôn lại vô tự.

Kế thất là trưởng công chúa Hương Nhu của Nam Cung hoàng thất, nàng thu dưỡng một nữ hài ngoại tộc làm dưỡng nữ.

Thượng Chiêu Lý run rẩy nhặt lên những bản tin báo nằm rải rác khác lên xem.

'Hương Nhu công chúa vì có được Thượng tả tướng mà hạ dược nguyên phối tả tướng để người bắt gian. Không ngờ vừa xoay đi, nàng đã hạ dược Thượng tả tướng để nguyên phối chứng kiến và bắt gian ngược lại, khiến cả hai không thể vãn hồi phải hòa ly.

Vì là chuyện xấu hoàng gia, nên vị nguyên phối đó hoàn toàn biến mất trong mắt mọi người, bên ngoài chỉ biết là đó là một người ngoại quốc nhập gả. Hương Nhu công chúa theo nguyện gả cho Thượng tả tướng.

Dù vậy tả tướng và công chúa vẫn đồng sàng dị mộng.

Tả tướng ly kinh, công chúa tùy gót theo sau. Nàng không được yêu sủng, đâm ra sinh hận mà nuôi dưỡng nam sủng, đến nổi mang thai phải bỏ chạy về kinh.

Khi tiểu quận chúa được hai tuổi mới dám mang về quê quán Thượng gia. Nhưng giữa đường gặp cướp, người chết kẻ bị thương, tiểu quận chúa cũng không may chết ngay tại chỗ. Tả tướng đến lệnh giết sạch đám cướp cũng không đổi lại mạng được cho tiểu quận chúa.

Công chúa sinh bệnh, một lần dâng hương tình cờ gặp một nữ cô nhi trong đám thất cái, dung mạo lại như nữ nhi tái thế của nàng, lập tức mang về nuôi dưỡng, nhưng đối ngoại bảo là thân sinh nữ vất vả tìm về.

Nữ hài ấy mang tên Thượng Chiêu Lý, thay thế hoàn toàn nữ nhi chân chính của Hương Nhu công chúa.

Nhưng con người ích kỷ như Hương Nhu công chúa sẽ yêu thương ngoại lai sao?

Không, Hương Nhu công chúa nhận nuôi Thượng Chiêu Lý chính vì để nàng thế thân cho nữ nhi mình. Chỉ vì người đời có câu hài tử chiết yêu liền vô sinh mệnh, vô luân hồi.

Nàng chính là dùng Thượng Chiêu Lý làm bình chứa để ái nữ mình tái sinh trên thân dưỡng nữ.

Nhưng có lẻ bàn sinh thuật sai sót. Ái nữ của công chúa vẫn bặt vô âm tín, thậm chí hy sinh luôn mệnh của mình.'

Thượng Chiêu Lý tái mặt đọc từng chữ trước.

Tất cả những điều đó đều được viết rõ ràng trong thư tín, do chính thân ám vệ Nam Cung Thác Nguyệt điều tra được từ người của thái hoàng thái phi. Họ còn cả chứng cứ chính là thư tay được đích thân thái hoàng thái phi gởi cho tiên hoàng Anh đế.

Thậm chí bà ta còn hoài nghi cái chết của tiểu quận chúa và Hương Nhu công chúa là do tả tướng sinh hận gây ra.

Nét chữ, ấn ký mật của ngoại tổ mẫu khiến Thượng Chiêu Lý không thể hoài nghi đó là giả, nhưng nàng vẫn tự dối lòng, không tin, không thể tin.

Nhưng từ những gì xảy ra trước măt, từng lời kể trong thư như đánh vỡ ký ức bị chôn vùi trong đầu nàng.

Nàng từng có một khoảng thời gian u tối, hèn mọi quỳ dưới chân người khác chỉ mong được sống qua ngày.

Vì ký ức đó mà nàng luôn muốn đứng trên đỉnh nhân sinh, ngự trị tất cả.