Nghiệt, Phụ Hoàng, Đây Là Nghiệt Của Ai!?

Chương 53: Quyết định




“Vâng.”

Chờ Mộ Dung Thế Dương húp xong hết chén cháo, Mộ Dung Tử Hàn mới nhẹ giọng hỏi.

“Đã nghĩ kỹ chưa?"

"Con..."

Cuối cùng y im lặng, không nói lời gì.

"Dương nhi, trên đời này không có thuốc hối hận. Thế nên, nghĩ thật kỹ.”

Vuốt ve phần bụng chưa lộ rõ của mình.

Giọng nói y lúc này kiên định hơn bao giờ hết.

"Con... Con muốn giữ lại bé."

Y vốn còn phân vân, nhưng giờ thì không.

Đã nhớ ra chuyện kiếp trước, y sao có khả năng giết bé con.

Đây là bé con, là An nhi của y à.

Có dược lộ kia, bé con của y chắc chắn sẽ không sao.

Còn về người cha kia của nó. Coi như đã chết đi.

Y nhớ mãi, nhớ mãi khoảnh khắc đó.

Người nam nhân đó lạnh lùng đứng trên bệ cao nhìn y bị kẻ khác bài bố.

Lúc y đau đớn nhất, cần người nọ ở bên nhất.

Người đó lại nhẫn tâm không đáp lại y.

Nếu không phải chuyện đó diễn ra, chắc chắn nam nhân đó sẽ không thừa nhận y, sẽ không buông xuôi tất cả theo y.

Hắn là đường cữu của y, cách nhau tận ba đời còn không chấp nhận y, thì nói gì kiếp này chứ?

Huống hồ, y còn vừa mới thề độc nữa.

Mộ Dung Thế Dương y sẽ không yêu Nam Cung Thác Nguyệt.

Sẽ không, yêu, hắn.

Sẽ không yêu.

Không yêu? Không yêu, được không?

Trong khi Mộ Dung Thế Dương suy nghĩ vu vơ. Thì tận hoàng cung Đại Yên, sau nhiều ngày hôn mê Nam Cung Thác Nguyệt dưới sự chăm sóc của hoàng thái hậu cũng thức tỉnh.

Nam Cung Thác Nguyệt kinh ngạc nhìn mẫu hậu mình.

Nàng không phải đã chết sao?

Sau khi nghe tin đồn đó, biết chuyện đế vị chỉ có chi trưởng mới có thể tọa. Mẫu hậu như hóa điên, treo cổ tự sát ngay trong tẩm cung mình.

Trước khi chết nàng để lại di thư tạ tội với tả tướng cũng là ca ca nàng, cữu cữu hắn Thượng Tấn Vinh.

Nàng là hung thủ, là đồng phạm của hoàng gia gia, cùng Hương công chúa.

Nàng khiến phụ hoàng và cữu cữu hiểu lầm, phá hủy hôn khế cả hai, hại phụ hoàng phải chấp nhận vị trí gián tiếp giết chết ngài.

Nàng là tội nhân, không có tư cách táng bên phụ hoàng, cam nguyện hạ đường, trả lại vị trí nguyên phối cho trưởng huynh.

Tâm nguyện duy nhất là được hỏa táng, tro cốt rải ngoài biển xa.

Còn cữu cữu hắn sau khi tận mắt thấy hai vị kia đồng lượt qua thế, trong cảnh tượng hỗn loạn đó đã bỏ đi không ai hay. Khi được người phát hiện thì đã nuốt khí bên lăng mộ phụ hoàng.

Thảm cảnh đời trước như hiện rõ trước mặt Nam Cung Thác Nguyệt.

Hắn vô pháp lãng quên.

Ngăn cách giữa hắn và Dương nhi không chỉ ở thân phận mà còn ân oán của các bậc trưởng giả.

Hoàng bá phụ, tả tướng, phụ hoàng và mẫu hậu.

Vệ Mẫn thấy Nam Cung Thác Nguyệt thất thần nhìn xa xăm, không một chút động tĩnh. Gã quên mất cả lễ nghi vội vàng gọi thái y và thần quan vào xem xét.

Nam Cung Thác Nguyệt như vẫn còn trong mộng, mãi đến khi nghe tiếng gọi quen thuộc mới hồi thần lại.

Nam Cung Thác Nguyệt chăm chú nhìn dung nhan bất lão của Thượng thái hậu.

Kiếp trước lẫn kiếp này, hắn luôn cho rằng mẫu hậu thâm ái phụ hoàng cho đến khi phụ hoàng mất hắn vẫn tin là thế. Nhưng cái chết của nàng cùng lời chăn chối ấy. Hắn mới nhận ra có rất nhiều đáng ngờ không như vẻ ngoài của ba người.

“Hoàng thượng, tỉnh?”

“Mẫu hậu.” Nam Cung Thác Nguyệt khô khan gọi ra tiếng.

“Tốt, tốt, con không sao, ai gia an tâm. Con nếu có mệnh hệ gì mẫu hậu biết ăn nói thế nào với tổ tiên đây?”

Mẫu hậu.

Nam Cung Thác Nguyệt không biết phải nói gì với bà.

Sau những chuyện đã xảy ra hoặc có thể sắp xảy ra tâm trạng hắn hỗn loạn chưa thể bình.

Thượng thiên cho hắn một cơ hội hắn không thể để nó lần nữa tái diễn.

Nam Cung Thác Nguyệt âm thầm hạ quyết tâm, khéo léo tiễn Ninh thái hậu về cung của bà, đồng thời cho gọi Tả thừa tướng cùng thần quan vào cung.

Thần quan luôn túc trực bên Nam Cung Thác Nguyệt vừa nghe lệnh triệu kiến liền cấp tốc có mặt, chỉ là Tả tướng thì chờ mãi chờ mãi cũng chẳng thấy đâu.

Cuối cùng lại nhận được tin Tả tướng không ở phủ mà đã ly kinh từ nhiều ngày trước.

Lúc này Nam Cung Thác Nguyệt mới nhớ ra bản thân hắn đã quên gì.

Vì chuyện Dương nhi mà hắn quên mất việc này.

Đời này, tả tướng, hoàng bá phụ và Dương nhi... Họ gặp nhau trước bảy năm.

Mà... hắn và Dương nhi lại lỡ mất một năm.

Chuyện này là sao?

Tả tướng... Ông ta vì sao lại đến Vịnh Ung thành? Là tình cờ hay ông ta biết trước hoàng bá phụ ở đó?

Rốt cuộc là thế nào?

Nhiều câu hỏi không ngừng vang lên trong đầu Nam Cung Thác Nguyệt khiến sắc mặt hắn càng thêm nặng nề.

An thần quan thấy vẻ mặt trầm tư của hắn, sợ tả tướng chịu thiệt vội lên tiếng giải vây.

Nhưng lời An thần quan chỉ đổi lại ánh nhìn đầy ngờ vực của đế vương, thế là ông thấp đầu không nói lời nào.

Nam Cung Thác Nguyệt ngâm mình trong suy tư, hắn không rõ chuyện gì đã thay đổi tất cả.

Có gì đó không đúng? Rốt cuộc là chỗ nào?

“Cho người bao vây tướng phủ, lục xoát.”

Không cần đoán mò, tự hắn sẽ điều tra. Hắn không cho phép chuyện gì vượt khỏi tầm tay.

Nam Cung Thác Nguyệt vừa dứt lời Vệ Mẫn liền bước ra ngoài truyền lệnh.

An thần quan nữa muốn lên tiếng hỏi thăm nữa chẳng biết phải nói gì, đành theo chân đế vương rời cung tiến đến Tả tướng phủ.

Phủ đệ Thượng Tấn Vinh là do tiên đế ban thưởng khi ông vừa thăng lên vị trí tả tướng.

Có một điều ai cũng thắc mắc không biết vì sao Thượng phủ và công chúa phủ lại cách xa nhau đến vậy. Một đông một tây chẳng giống mấy phủ công chúa phò mã khác chút nào.

Họ chẳng rõ tiên hoàng vì sao lại bang thưởng như thế, chẳng lẻ thật do không đủ phủ trống nên tùy tiện ban xuống.

Tướng phủ đơn sơ không như các phủ đệ quan lại khác, toàn phủ đệ chỉ vẻn vẹn vài chục người hầu. Cấm quân rất nhanh khống chế tất cả.

“Hoàng thượng, ngài xem, tướng phủ đơn sơ như thế e là có hiểu lầm gì, ngài…”

“Có hiểu lầm hay không trẫm ách sẽ điều tra rõ.”

Mặt ngài âm trầm đầy suy tư làm người ở gần thậm chí thân tín như Vệ Mẫn chẳng dám thở mạnh.

Không lâu sau có người đến báo đã lục xoát tất cả nhưng riêng phòng ngủ của Tả tướng lại chưa thể vào bởi thị vệ tướng phủ lấy cái chết thủ nghiêm.

“Nếu không có ý gì vì sao lại kháng chỉ không tuân.”

Nam Cung Thác Nguyệt nữa nhìn nữa không liếc An thần quan khiến ông chỉ có thể cúi đầu đi theo.

Khi Nam Cung Thác Nguyệt đến nơi, thì cấm vệ quân đã thu phục được thị vệ tướng phủ.

Một điều kỳ lạ là phủ đệ tả tướng toàn bộ thị vệ lại đều là kẻ câm, không thể hỏi được gì, cấm vệ quân lại tiếp tục cử binh lục xoát.

Cuối cùng họ phát hiện, phòng riêng của tả tướng lại ẩn giấu mật thất.

Mật thất che mật thất.

Phá được cửa đầu đến cửa thứ hai họ lại không tìm được cơ quan để đi vào.

Nam Cung Thác Nguyệt chẳng cần nghĩ nhiều, Vệ Mẫn đã thông minh đưa đến một chuyên sư tin thông cơ quan ám đạo đến.

Qua một lúc lâu, chuyên sư ấy mới cung kính báo.

“Khởi bẩm hoàng thượng, theo vết tích để lại mật đạo này hẳn được tạo khá lâu, không ít hơn chục năm. Từ nhiệt độ và góc hầm, có thể đoán bên trong hẳn là một hầm băng.”

Nam Cung Thác Nguyệt vô cùng nghi hoặc.

Một hầm băng ẩn sâu trong mật thất nằm ngay phòng ngủ, thủ vệ nghiêm ngặt. Rốt cuộc, tả tướng che giấu thứ gì bên trong?

Kiếp trước kiếp này thật sự có rất nhiều chỗ khác nhau.

Bởi, trong trí nhớ kiếp trước. Phụ hoàng và mẫu hậu vẫn là một cặp đế hậu ân ái trong mắt hắn.

Và tả tướng thì cáo lão hồi hương sau khi hắn đăng cơ không lâu.

Thậm chí, hắn hoàn toàn không có chút ký ức gì về mẫu tử hài tử kia.

Trong đêm mưa gió đó, nữ nhân kia một xác hai mạng. Hắn không có trưởng tử.

Nhưng hắn không nghĩ những chuyện đã diễn ra là mơ.

Tất cả đều là những chuyện hắn đã trải qua, vui sướng khi có y, đau đớn khi mất y.

Cho dù vòng thời gian có lập lại cũng không cách nào quên được cảm giác đó.

Nó, như mới xảy ra ngày hôm qua.

Hắn sẽ không để bất cứ chuyện gì chia rẻ hắn và y.

Hắn phải diệt trước khi chúng sinh sôi.

“Đập vỡ.”

“Tuân lệnh!”

Đám người bên dưới lập tức thi hành, tiếng leng keng ầm ầm từ bất tường vang vọng khắp mật đạo.

“Không được, không thể phá.”

Đoàn người đang ra sức phá vỡ bức tường thì bị tiếng la hét bên ngoài làm gián đoạn.

Vệ Mẫn theo ánh mắt Nam Cung Thác Nguyệt ra ngoài hỏi thăm, chỉ ít phút sau liền quay vô cung kính thưa.

“Khởi bẩm hoàng thượng, người la hét bên ngoài là quản gia của Tướng phủ, ông ta không cho phá mật thất.”

“Cho vào.”

“Thưa vâng.”

Lý quản giá vừa bước vào liền dập đầu với Nam Cung Thác Nguyệt, miệng không ngừng nói không thể phá mật thất.

“Không thể, chỉ có một người có tư cách nói không với trẫm.” Nam Cung Thác Nguyệt lạnh lùng nói.

“Tiếp tục đập.”

“Hoàng thượng, là nô tài loạn ngôn, hoàng thượng thứ tội. Nhưng thật không thể phá cửa vào trong, thật sự hoàng thượng không thể phá, hoàng thượng.”

“Băng thất nếu cứ phá vỡ như thế thì thứ cất giữ bên trong rất dễ bị hư tổn.” An thần quan ở bên nhẹ giọng nói.

Lời này tất nhiên lọt tai Nam Cung Thác Nguyệt.

Hắn trầm ngâm một lúc nhìn Lý quản gia.

“Nếu đã thế, ngươi chỉ cần nói cho trẫm biết cơ quan ở đâu, trẫm tất sẽ cho người dừng tay.”

“Hồi hoàng thượng, phòng của tướng gia xưa nay không ai được đến gần, nô tài thật sự không biết mật thất ở đâu?”

Tất cả thị vệ tướng phủ đồng loạt cúi đầu đồng ý lời Lý quản gia.

Nam Cung Thác Nguyệt không nói lời nào, cũng chẳng hỏi thêm gì. Hắn im lặng như thế, thống lĩnh thị vệ tự nhiên hiểu ý, binh lính lại tiếp tục mạnh tay phá cửa mật thất.

Thị vệ tướng phủ lẫn Lý quản gia cứ thế trơ mắt nhìn đoàn người đập phá nơi cấm địa của chủ nhân họ.

Qua khá lâu, tấm kim loại dày cả tất cuối cùng cũng bị phá bung.

Một luồng khí lạnh từ trong tỏa ra, buốt đến tận xương.

Vệ Mẫn nhanh nhẹn choàng lên người Nam Cung Thác Nguyệt một chiếc áo lông dày giữ ấm.

Một nhóm binh tinh nhuệ kẻ trước người sau theo chân Nam Cung Thác Nguyệt tiến vào băng thất.

Trước mặt họ là vô số tảng băng dày to chất chồng lên nhau, những tảng băng đó bao quanh một băng quan nằm ở trung tâm.

Nam Cung Thác Nguyệt vô cùng kinh ngạc với số băng đá cùng băng quan không biết tiêu tốn bao nhiêu kinh phí này.

Bước chân Nam Cung Thác Nguyệt chậm rãi tiến dần đến băng quan.

Hắn muốn nhìn cho rõ, trong băng quan là ai mà vị tả tướng cữu cữu của hắn lại hao phí tâm lực như thế.

Trong băng quan, một dung nhan tuấn mỹ hãy còn trẻ trung, làn da trắng bệch, môi khô cằn thiếu máu. Ngực người nọ hãy còn phập phồng rất nhẹ nhàng, rất chậm, như hễ chỉ chớp mắt là có thể rời đi thế gian này.

Người trong băng là một nam nhân tuấn mỹ, dung nhan tựa như ngủ, giống hệt thụy mỹ nhân đang chờ chân mệnh vương tử đánh thức.

“Phụ hoàng!?”

“Hoàng huynh!?”

Nam Cung Thác Nguyệt lẫn An thần quan đều thất kinh nhìn người nằm trong băng quan, tiên hoàng Dụ đế, Nam Cung Minh Cẩn