Nghiệt, Phụ Hoàng, Đây Là Nghiệt Của Ai!?

Chương 5: Thân nhân (1)




Trong đêm tối tĩnh lạnh, hàng mưa rơi dài trên những tán cây, chỉ là vài cơn mưa dầm nhưng sao thật não nề.

Hoàng cung đại nội, trên những mái cung đình ngói đỏ, có ba bóng đen nhẹ nhàng lướt đi không một chút trở ngại cho dù mưa trơn trợt lắm thay.

Cả ba bóng đen đều có chung một linh tính chẳng lành.

Kẻ dẫn đầu cùng kẻ ở sau, cách chỉ vài bước chân trông vẫn còn rất trẻ nhìn dung mạo tuy khó đoán được tuổi thật. Nhưng chắc chắn là kẻ đã có nhi tử, bằng chứng là kẻ đi sau họ dung mạo giống đến tám chín phần mười của hai kẻ đi đầu.

Đêm nay, họ đến lãnh cung trễ hơn mọi khi, chỉ vì nghe được tin Mộ Dung Khánh nhi tử duy nhất của họ, là cái tên đang bám sau đuôi kia, xuất hiện ở gần kinh thành làm một tiểu tướng nhỏ trong quân đội của Từ gia.

Ban ngày, sau khi nhận được tin Mộ Dung Tử Hàn cùng ái nhân tức tốc đến quân doanh để lôi kẻ tội đồ đi gặp ngoại sanh nhận lỗi.

Mất mấy giờ đồng hồ * để trách mắng cùng động thủ với nghịch tử Mộ Dung Khánh, thế nên bây giờ trời đã sập tối họ mới có mặt ở đây lúc này.

(* ở đây là tương lai, sau khi Trái Đất bị hủy, dân chúng lưu lạc sống ở một không gian khác, nên vẫn dùng ngôn ngữ hiện có mà không phải cổ ngữ. )

Nhưng khi bước đến gần lãnh cung, thứ chào đón Mộ Dung Tử Hàn không phải cháu trai khỏe mạnh, hồng hào mà ngài đã dốc lòng chăm sóc bấy lâu.

Trước mặt Mộ Dung Tử Hàn là một hài tử cả người đẫm máu ngồi trên giường.

Dung mạo bị hủy bởi những nhát dao bén nhọn cứa từng cứa từng cứa lên gò má của hài tử. Hai chân cong quắc bị người bẻ chẹo. Hạ thân thì máu me đỏ tươi thành một vũng lớn.

Cháu ngoại của ngài, tay cầm dao nhỏ, mắt mong lung sưng đỏ vì khóc.

Miệng thì A... A… đau đớn rên rỉ từng hồi.

Chuyện gì? Chuyện gì đã xảy ra?

Là ai? Là kẻ tán tận lương tâm nào đã đối với cháu của ngài như vậy?

Nó là một hài, chỉ là một hài tử, không nương, không phụ mà thôi?

Không những ngài mà hai kẻ sau lưng ngài cũng hoảng loạng cùng kinh sợ không kém.

Họ càng kinh hoàng hơn khi hài tử đó nhắm đôi mắt tuyệt vọng cầm dao nhỏ hung hăng hướng tới yết hầu mình.

Không nhanh không chậm, một viên đá phóng ra đánh rơi thanh dao nhỏ đó.

Ngài không cần biết ai trong số hai tên bại hoại phía sau làm?

Ngài không cần biết hài tử có hoảng sợ khi thấy người lạ mặt hay không?

Cái ngài quan tâm bây giờ là cháu ngoại, cháu ngoại đáng thương của ngài.

Mộ Dung Tử Hàn vội chạy đến ôm hài tử đang còn trong kinh hoàng kia, ngài ôm y, an ủi y như muốn y được an lòng.

"Dương nhi, ta là ngoại công con, là phụ thân của mẫu thân con. Là lỗi của ngoại công, là ngoại công đến muộn, khiến con… Dương nhi, tha lỗi ngoại công, là ngoại công không tốt, là lỗi của ngoại công…"

Khi ngài nói câu này, dường như hài tử trong lòng liền khóc thảm thương hơn. Cho dù không phát ra âm thanh, nhưng ngài biết y đang khóc, khóc nức nở, khóc động lòng người, khiến người cảm thấy đau đớn thay.

Khóc mệt rồi ngủ tựa hồ là bản tính của trẻ con, bởi vì cháu ngài, Mộ Dung Thế Dương đã say giấc trong lòng ngài.

Mộ Dung Thế Dương, là cái tên, cũng là thứ duy nhất mà nữ nhi ông để lại cho cháu ngoại ông trước khi mất.

Lá thư được gởi từ tám năm trước, thế nhưng mãi đến ba tháng trước nó mới đến được Vịnh Ung thành, rồi lại mất một tháng để đến tay ngài.

Ngài hận chính mình, ngay cả nữ nhi duy nhất cũng không thể bảo hộ được để nàng uất hận mà chết, để ngoại tôn của ngài bị người ghẻ lạnh, hành hạ, thậm chí ngay cả một cái tên cũng không bang, không cho có tên trong gia phả, trở thành kẻ vô danh vô phận, không tên không tuổi.

“Nam Cung Thác Nguyệt, ta Mộ Dung Tử Hàn sẽ khiến ngươi trở thành tội nhân thiên cổ, là tội nhân của hoàng tộc Đại Yên, là vị vua bị mất nước, bị người đời phỉ nhổ."

Mặc cho ngươi là ai, mặc cho ngươi là con cháu của kẻ nào.

Bản quân cũng quyết làm cho ngươi thân bại danh liệt, cho dù là phải nghịch thiên, phải chống lại ý trời, bản quân cũng bắt trở thành tội nhân của Nam Cung gia.

Lời nguyền như thấu tận trời cao, một vài đợt chớp lóe sáng bầu trời đêm như minh chứng cho lời thề của ngài.

Nguyên lai, người nọ là Mộ Dung Tử Hàn, phụ thân của cung nữ Phượng Mai.

Phượng Mai tên thật là Mộ Dung Nhược Vy là Thánh Nữ của Thần tộc.

Thần tộc người truyền ý chỉ của thần.

Năm xưa đệ đệ nàng tuổi nhỏ bị người dụ dỗ dắt ra khỏi tộc, lúc đó Thánh quân không có trong. Phượng Mai thân là tỷ tỷ chỉ có thể mạo hiểm trốn đi

Truy tìm đệ đệ Mộ Dung Khánh.

Nào ngờ thế gian hiểm ác.

Người đời không biết vì lí do gì lại biết được Thánh Nữ của Thần tộc, có dung mạo tuyệt luân, mạo tựa tiên tử, chỉ cần cùng người trong Thần tộc giao hoan sẽ giữ được tuổi thọ cao hơn bình thương.

Còn nếu lấy máu của hài tử do chính Thánh Nữ sinh ra tẩy trừ cơ thể sẽ giữ được dung nhan mỹ lệ không già theo năm tháng.

Có rất nhiều người đổ nhau đi tìm Thánh Nữ của Thần tộc, Nhược Vy không còn cách nào khác đành chốn vào hậu cung giả làm cung nữ, chờ người trong tộc đến cứu.

Nào ngờ ý trời khó đoán, hồng nhan bạc mệnh.

Nàng một đêm mưa gió rời Thần tộc, và cũng trong một đêm mưa gió rời khỏi nhân gian.

Ngoài hài tử nhỏ Mộ Dung Thế Dương cùng lá thư minh chứng cho sự tồn tại của nàng thì không ai biết nàng từng tồn tại trên thế gian này.

Một đời Thánh Nữ được người cung phụng, che chở, chết đi lại bị coi là nổi nhục của hoàng thất Nam Cung, là vết nhơ trên người Triệu Thiệu đế.

Mộ Dung Tử Hàn sao có thể cam lòng.

Ngài hận Triệu Thiệu đế, bạc đãi nữ nhi ngài, nhưng ngài cũng hận chính mình không thể bảo vệ nữ nhi của mình.

Đêm nay, nếu không phải vì nhận được tin tên bất hiếu nhi Mộ Dung Khánh, hài tử của ngài đang ở trong quân doanh Đại Yên, thì ngài cũng chẳng đến đây trễ như vậy.

Nếu đến sớm hơn, không, chỉ cần họ đến như thường lệ, chắc chắn ngài đã ngăn được chuyện tệ hại này.

Biết đâu ngài còn giết được những kẻ muốn thương tổn cháu ngoại ngài nữa.

Nhưng giờ còn gì để nói nữa, quá muộn rồi, tất cả đã quá muộn rồi.

Ngài là Thánh Quân là tộc trưởng của Thần tộc nhưng ngài không phải là Thần, mọi chuyện đã xảy ra, ngài không có năng lực xoay chuyển thời gian.

Ngước nhìn Tiểu Dương Nhi trong lòng, Mộ Dung Tử Hàn khẽ cười chua xót.

“Dương Nhi, ngoại công mong ngươi cố gắng sống, cố gắng vượt qua tất cả cho dù đó có là hoàn cảnh nào đi nữa.

Vì Dương Nhi là giọt máu duy nhất của Nhược Nhi, mẫu thân cháu.

Nàng đã dùng tính mạng mình để sinh ra cháu, cho dù biết mình sẽ chết.

Nhưng nàng vẫn sinh, “hài tử là vô tội”, phải hài tử là vô tội, dù muốn hay không cháu cũng là hài tử của nàng.

Nàng muốn Dương nhi phải sống, sống thật lâu, thật hạnh phúc, sống vì chính nàng cũng như sống vì chính mình.”

Nhẹ nhàng đặt hài tử trên chiếc giường đã được mình đóng kĩ lưỡng vào mấy hôm trước.

Mộ Dung Tử Hàn khẽ rời giường, bước chân đến cánh cửa đã bị người đá sập kia, không lớn không nhỏ mở miệng gọi:

"Còn không mau tiến vào, cháu ta mà có chuyện gì thì ngươi đừng trách bản quân vì sao không niệm tình thân."

Dưới ánh trăng sáng mờ ảo, lấp ló hai bóng đen không dám bước vào trong.

Ngươi đẩy ta một cái, ta đẩy ngươi một cái, hồi lâu mới có một nam tử bận huyền y rụt rè bước vào trong.

Người nọ để lộ một gương mặt thấp thỏm lo âu, nhẹ nở nụ cười lấy lòng ái nhân trước mặt.

"Được, được, huynh muốn làm gì thì làm, chỉ cần huynh muốn. Nhưng trước hết để ta trị thương cho Dương Nhi nào."

Mộ Dung Tử Hàn nhìn vẻ mặt tuấn mỹ của người nọ nhưng lại lộ ra dáng vẻ thê nô.

Nỗi giận trong lòng ngài tan đi không ít, hừ lạnh một tiếng, rồi khẽ chuyển bước chân nhường lối cho kẻ đó đến giường chẩn bệnh cho cháu ngoại yêu quý của mình.