Nghiệt, Phụ Hoàng, Đây Là Nghiệt Của Ai!?

Chương 19: Thượng thiên, ta hận ngài




Là oán ta sỉ nhục ngươi, hay là hận ta chạm vào ngươi?

Tiểu mỹ nhân, ái phi, ngươi không nên hận trẫm. Ngươi nên hận thượng thiên. Giây phút trẫm gặp ngươi, trẫm đã bắt đầu hối hận. Hận vì sao ngươi không phải nữ nhân, hận vì sao lại gặp ngươi trễ như vậy? Hận ngươi, vì sao ngươi không phải là người trong lời tiên đoán của trẫm?

Hắn Nam Cung Thác Nguyệt định rồi, y là nam tử đầu tiên của hắn và chắn chắn cũng là nam tử cuối cùng mà hắn ôm trong cuộc đời này. Và y cũng phải thế, nếu không thể làm người đầu tiên, vậy thì hắn phải là người cuối cùng của y.

Quá khứ, hắn sẽ không hỏi đến, nhưng hiện tại tương lai y chỉ có thể thuộc về hắn, duy độc một mình hắn, giữ chặt lấy y, bẻ gãy đôi cánh muốn thoát ly của y để y mãi mãi ở bên hắn.

"Trẫm …"

Lời nói sau Mộ Dung Thế Dương nghe không rõ bởi một sự công kích đột ngột từ người nọ khiến y phải hét thật lớn mà đón nhận.

Không! Không muốn!

Giây phút nhìn thứ cực đại nóng bức kia tiến vào trong, Mộ Dung Thế Dương cảm thấy đất trời như sụp đổ. Y vội vã xoay người muốn trốn khỏi sự công kích tiếp theo của nam nhân nọ. Thế nhưng y có xoay trái, xoay phải cũng không thể thoát khỏi bàn tay hắn, ngược lại còn khiến tình thế khó khăn hơn, thứ của hắn gần như đi hết vào trong y khiến cho y bất giác rên ra tiếng mỗi khi hắn luật đông. Tiếng rên rỉ của y càng kích thích thị giác mẫn cảm của nam nhân, càng khiến hắn hăng say trong cơ thể y.

Nam Cung Thác Nguyệt hung hăng giữ lấy mỹ nhân dưới thân, không chút chuẩn bị tiến công về trước, hắn muốn y biết người khiến y đau là ai, và y thuộc về ai.

Khoẳng khắc tiến vào trong y, hắn cảm thấy nơi ấy vừa nóng vừa chặt lại khá trơn tru ẩm ướt, dường như đã được chuẩn bị rất kỹ càng, nhượng hắn cảm thấy rất hỗn loạn.

Nam Cung Thác Nguyệt biết, mặc kệ là nữ tử hay nam tử nếu không chuẩn bị kỹ thì đều khiến song phương phải thống khổ. Thế nhưng cái đẩy bất ngờ này lại không làm hắn khó chịu, ngược lại còn dâng lên một khoái cảm lạ kì mà trước đây chưa hề có. Điều này khiến hắn càng tin tưởng đều vừa nghe, y là một nam sủng của một quan viên nào đó. Nghĩ vậy, hắn liền mạnh mẽ công kích về trước, làm một cách điên cuồng không ngừng nghĩ, muốn bên ngoài lẫn bên trong y đều phải có hương vị của hắn.

Là của hắn.

Mặc kệ quá khứ, mặc kệ y là ai, của ai, là sủng nam phủ quan nào đi nữa, thì hiện tại y là của hắn, là người của hắn. Hắn Nam Cung Thác Nguyệt là hoàng đế một nước, là Vương của phương Nam, Nam Cung đế, hắn sợ ai.

Y không muốn, hắn đành bá vương ngạnh thương cung, y có ái nhân, thật tiếc, hắn chỉ có thể hoành đao đoạt ái.

Mộ Dung Thế Dương cố chống lại lực áp trên thân, nhưng tất cả đều vô ích. Y vô lực hứng lấy những cơn xâm chiếm cực liệt của người nam nhân mình tối hận, tối kinh tởm nhất thế gian, nhưng cũng là người có quyền lực nhất phương Nam, Triệu Thiệu đế Nam Cung Thác Nguyệt.

Vì sao lại là y, vì sao lại là Mộ Dung Thế Dương y, vì sao chuyện oan nghiệt này lại xảy ra trên thân y. Nếu kẻ ở trên người y là một người khác, một kẻ xa lạ không thân không thích, y có thể còn hùa theo dùng dụ hoặc mà thoát khỏi cái trốn địa ngục này. Thế nhưng kẻ trước mặt đây lại là hắn, người có huyết mạch tương liên với y. Thượng thiên sao người lại đối xử với ta như vậy, nếu chán ghét ta thì đừng để cho ta tồn tại. Người cho ta hy vọng, rồi lại nhẫn tâm dập tắt nó, người khiến ta cảm nhận được thiên đường, rồi lại ngoan tâm đẩy ta xuống địa ngục.

Thượng thiên ta hận ngài.

Đau, đau quá! Nhưng cái đau này là ở đâu, đau tại thể xác, hay đau ở tâm hồn, một thể xác một tâm hồn bị vấn bẩn có đáng phải khóc chăng?

Y muốn khóc, nhưng y không cách nào khóc được, bởi nước mắt y từ lâu đã khô cạn.

Cả căn phòng tràn ngập hương vị ái muội, một bất lực phản kháng, một dây dưa triền miên.

...

Ngự thư phòng, nơi cất chứa những cơ mật quốc gia, thế nhưng lúc này đây trên chiếc bàn luôn luôn có những quyển chiết tử tấu chương liên quan với vận mệnh nước nhà lại xuất hiện những quyển sách những vật dụng chỉ thấy ở nam hoan quán. Nào là long dương bí tịch, thuốc mỡ, xuân dược, ngọc hành và cả hoan sinh dược ít lưu truyền, kế bên còn có một vài quyển sách hướng dẫn sử dụng.

Trong đầu Nam Cung Thác Nguyệt không ngừng hiện lên những câu vừa đọc trong sách.

“ Nam nhân không như nữ nhân, bên dưới không phải là nên để nhận, cần phải làm mềm khuếch trương trước khi tiến vào.”

“Hoan sinh dược, dược vật chỉ áp dụng ở nam nhân, nó khiến nam nhân chỉ có thể thoã mãn phóng tiết khi dùng cúc huyệt tiếp nhận nam tử khác, nếu cùng người khác giới thì song phương cùng tử.”

“Người dùng hoan sinh dược nếu bị bất cứ thứ gì kích thích dù xuân dược, hương liệu, hay thức ăn có tính dục đều phải thoã mãn ngay nếu không trong nữa giờ đồng hồ lập tức vỡ mạch máu mà chết. Nói cách khác, trúng hoan sinh dược hễ động tình là phải làm t*nh, vô pháp phản kháng.”

Thật nhiều thật nhiều đều truyền vào đầu Nam Cung Thác Nguyệt.

Sau đêm đó, hắn lập tức sai người tập hợp những thứ liên quan đến nam phong. Hắn muốn hiểu thêm những gì đã biết. Dù hắn đã nhận định y, nhưng hắn không tin một thiếu niên tựa trích tiên như y lại là một nam sủng thấp hèn cúi người dang chân cho nhân thượng. Trừ phi bị ép buột còn không thì là tình nguyện, tình nguyện bỏ thân phận nam tử để tranh sủng với nữ nhân. Nhưng những thứ trên bàn đây, những tri thức mà hắn vừa nạp gần như cả một đời đây đều chứng minh nam quan.

Khả năng y bị bức ép dùng dược, cũng có thể y tình để đượcnhập phủ làm nam sủng của một quan viên nào đó. Hắn hy vọng là cái trước.

Hay nói cách khác hắn không tin mình lại thua kém một kẻ nào đó có thể khiến y chịu hạ mình đưa thân làm nam sủng. Hắn không cần y làm nam sủng, hắn có thể phong y làm hầu, thậm chí là hậu, trên một người dưới vạn người.

"Khởi bẩm hoàng thượng Tôn thái y cầu kiến."

Tiếng Vệ Mẫn cất lên, cắt đứt dòng suy nghĩ hỗn độn của Nam Cung Thác Nguyệt. Tôn thái y người đã nhận lệnh của hắn thăm khám cho y, thế nhưng chưa tới một giờ sao lại quay lại nhanh như vậy, chẳng lẻ có gì ngoài ý muốn.

"Truyền."

Tôn thái y được cung nô dẫn tiến vào trong, không dám loạn nhìn, đi được vài bước, lập tức quỳ xuống.

"Hoàng thượng, vạn vạn tuế."

"Miễn lễ."

Nam Cung Thác Nguyệt phất tay, ra hiệu cho Tôn thái y đứng lên, rồi hỏi.

"Thế nào?"

Tôn thái y vừa đi bắt mạch chẩn đoán cho ai, tất nhiên là biết hoàng thượng đang muốn hỏi người nào.

Ông run giọng nói.

"Khởi bẩm hoàng thượng..."

Choang.

"Ngươi nói gì, lập lại một lần nữa."

Trong ngự thư phòng, tiếng nói vừa lạnh vừa nộ của Nam Cung Thác Nguyệt vang vọng, cho chúng nô tài biết tâm chủ tử họ hôm nay lại không được tốt.

Nam Cung Thác Nguyệt lạnh lùng nhìn kẻ quỳ dưới bệ. Tôn thái y lẫn cung nô hầu trong ngự thư phòng đồng loạt run rẩy, tưởng chừng như đang ở phương Bắc lạnh giá mà không phải phương Nam bốn mùa thu đông rõ rệt.

"Hồi hoàng thượng, vi thần lãnh chỉ đến Thiên Diệc điện vì Vũ công tử chẩn mạch phát hiện gân cốt công tử từng… từng bị đoạn không thể tái đoạn lần nữa, nếu không …nếu không…"

Nói đến đây vị thái y nọ liền ngập ngừng không dám nói tiếp, bởi ông hôm nay không chỉ đi chữa bệnh mà còn đi hại người nữa à. Hoàng thượng lệnh ông phải đoạn đi hai tay Vũ công tử, khiến y không thể làm việc nặng, chỉ có thể chờ người phục vụ.

"Nếu không thế nào, Tôn thái y?"

Một câu nói làm Tôn thái y phải rụng rời tay chân, là hoàng thượng đang nghi ngờ y thuật của ông sao?

Phải, Nam Cung Thác Nguyệt đang nghi ngờ, nhưng không phải nghi ngờ y thuật của ông mà là nghi ngờ Tôn thái y đang tư tưởng đến mỹ nhân của ngài. Hắn muốn bẻ gảy hai tay y, để y khổng thể động võ, khiến y không cách nào chạy khỏi Thiên Diệc điện. Nhưng nếu tay y không gãy thì với võ thuật của y, hắn có thể phòng bị sao? Phòng được một ngày, hai ngày nhưng ai có thể phòng được cả đời?

Mắt phượng lần nữa lạnh lẽo lườm đối phương, làm ai đó lần nữa chịu áp lực lớn vô cùng, cố gắng lắm mới mở lời lên nổi.

"Hồi hoàng thượng, thần chẩn ra, Vũ công tử hơn năm năm trước từng bị đoạn tứ chi, nếu tái bị thương e khi trời trở lạnh, Vũ công tử liền vì hàn khí nhập thân, thân thể suy yếu, khó mà trường thọ."

Cố gắng, thật cố gắng cúi thấp cái đầu đã thấm màu thời gian của mình. Tôn thái y không khỏi cầu cho mình biến thành không khí mà bay khỏi đây.

"Cái gì?"

Ngẫng người một lúc Tôn thái y lại kính cẩn thưa, trong lòng lại thầm nghĩ chẳng lẻ tai hoàng thượng có vấn đề, chứ không sao cứ bắt lão một lần lại một lần lập lại câu nói.

"Hồi hoàng thượng, Vũ công tử từng bị đoạn tứ chi, nếu tái chịu thương e..."

"Nói!"

"E, e khí trời trở lạnh, hàn khí nhập thể, thân thể suy nhược, bất ly dược vật, khó mà trường thọ."

...

Thiên Diệc điện tẩm cung xa Thiên Minh cung nhưng lại gần Lãnh cung nhất, là nơi mà chúng cung nhân trong cung luôn cho rằng vị chủ tử nơi đó là người ít được sủng ái nhất. Nhưng nào có ai hay tẩm cung gần Thiên Minh cung nhất không phải Phượng Thiên cung nơi hoàng hậu ngụ với ba mươi phút đi bộ, mà là Nam viện Thiên Diệc điện chỉ với mười phút bộ hành ngắn bằng một con đường bí mật ngay trong Thiên Minh cung.

Thiên Diệc điện bí mật đành sau đó chỉ có các vị đế vương mới biết.

(TV: để chạy trốn khi loạn lạc chứ gì đâu mà ra vẻ thần bí hahaha)

Vén tấm rèm nhung trắng xoá, Nam Cung Thác Nguyệt chân bước nhẹ đến thứ duy nhất tồn tại trong căn phòng rộng lớn này. Nói ra ai có thể tin, phòng chính trong Thiên Diệc điện ngoại trừ chiếc giường sẵn có và mấy viên dạ minh châu bốn mùa toả sáng, thì chẳng có thứ gì khác tồn tại bên trong. Cả căn phòng chẳng xứng với vẻ hào nhoáng ngoài điện, mà đây lại còn là do đích thân thánh thượng an bài.

Đưa mắt nhìn thiếu niên loả thể đang ngủ trên giường, lại ngó qua đôi chân bị trói của thiếu niên. Tâm Nam Cung Thác Nguyệt bất giác trầm xuống, có thể nói đây là cảm giác đau, cảm giác nhói tim khi nghe người thân mình gặp nạn, lúc phụ hoàng được chẩn đoán không sống được bao lâu, lúc mẫu hậu gặp nạn trên tự thất.

Nam Cung Thác Nguyệt đi đến chiếc giường đang có ái nhân mình ngủ, chầm chậm ngồi xuống. Bàn tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve cổ tay, rồi đến cổ chân thiếu niên, cái vuốt ve này không hề mang nhục dục, ngược lại nó mang sự bảo bọc lo lắng cùng thương tâm.

Nghĩ đến quá khứ y, nghĩ đến những gì vừa nghe từ Tôn thái y, lại nhớ đến những lời hắn nói đêm đó. Hắn lại tự căm giận bản thân.

Vốn nghĩ, chỉ là lưu luyến nhất thời, nào ngờ rằng sự lưu luyến đó đã trở thành ái lúc nào không hay, với người chỉ mới hai lần gặp mặt.

Hắn chưa từng nghĩ, bản thân sẽ vì một người mà mất lý trí, chỉ một ánh nhìn liền định trung thân. Tựa như là hắn bị y hạ dược phục cổ vậy, nhưng hắn biết đó là điều không thể nào. Hoàng đế Đại Yên xưa nay đều thân vạn quý, luôn là cổ giải chi vương, bách độc bách xâm, sao có thể trúng chiêu.

Điều này, giải thích thế nào đây?

Như thể, kiếp trước y là của hắn, nên kiếp này vừa gặp đã muốn chói chặt y, buột y bên cạnh, mới có thể an lòng.

Nam Cung Thác Nguyệt vuốt ve xích sắt bên chân thiếu niên. Hắn rất muốn cởi bỏ đi vòng xích bên chân y nhưng không thể. Tình huống đêm đó, hắn rõ, một khi thứ đó được tháo ra y sẽ bay khỏi vòng tay hắn, vĩnh viễn thoát khỏi tầm mắt hắn, tựa như chim non đã thoát khỏi lồng son thì mãi mãi sẽ ở trên tròi cao, không bao giờ quay về chủ nhân của nó.

Nhìn dung nhan ngủ nhưng luôn nhíu mày không an của người trong lòng, Nam Cung Thác Nguyệt nhẹ cúi người hôn lên vầng trán chưa từng giản ra của thiếu niên.

Khanh khanh, an tâm, trẫm sẽ không để ai khinh nhục ngươi, trẫm sẽ cho ngươi địa vị độc tôn, bất cứ ai cũng không dám thất nghi, kể cả trẫm.

Chỉ cần..., trẫm...