Nghiệt, Phụ Hoàng, Đây Là Nghiệt Của Ai!?

Chương 18: Sóng gió




Cần Giác điện, nơi tiếp sứ thần tổ chức yến tiệc của hoàng gia và triều đình, người ra kẻ vào tập, cung nữ thái giám không ngừng tới tới lui lui.

Cần Giác điện hiện đang tổ chức yến sinh thần của Triệu Thiệu đế, cung nữ thái giám không ngừng đi tới đi lui phục vụ buổi yến.

Âm nhạc trong điện vang lên, múa hát sôi nổi không ngớt. Các hoàng tử công chúa theo thứ tự trưởng ấu dâng lễ vật lên phụ hoàng mình. Các cung phi vì lấy lòng đế vương mà thay nhau lên sàng diễn tấu. Các tiểu thư quan lại trong triều cũng không cam lòng, ra sức trổ tài nghệ. Ai cũng muốn thể hiện hết khả năng của mình mong được vào mắt long nhan.

Nam Cung Thác Nguyệt ngồi trên cao nhìn bao quát khắp điện, bá quan văn võ luân phiên chuốc rượu nhau, bên dưới là Diễm Thục phi vị phi tử sắc nước hương trời đệ nhất mỹ nhân công chúa của cả Thái Minh quốc, nàng đang dùng điệu nhảy nổi tiếng của mình tái diễn trước mặt Nam Cung Thác Nguyệt, mong gợi nhớ lại chút tình ý năm nào nàng được gả sang đây. Thế nhưng thật tiếc cho nàng, hôm nay Triệu đế đã chứng kiến được một vũ điệu còn tuyệt mỹ hơn thế, còn câu hồn hơn thế, rõ ràng biết là y đang luyện công không phải múa, thế nhưng bước chân ấy, cơ thể tuyệt mỹ ấy vẫn in sâu vào đầu hắn, khiến hắn muốn dứt cũng dứt không ra. Nhớ lại cảnh tượng hoàng hôn ban sáng, Nam Cung Thác Nguyệt bất giác nở nụ cười ôn hoà đầy sủng nịnh.

Bên dưới, vô luận ai thấy tiếu dung đó cũng cùng thầm nghĩ Hoàng thượng lẻ nào muốn phục sủng Thần phi, tâm Diễm Thần phi cũng đắc ý theo, điệu múa càng lúc càng mềm mại lôi nhân, sau đêm nay chính là ngày của nàng.

Đêm nay, vị phi tử nào được triệu chính là người Nam Cung Thác Nguyệt sủng ái nhất, có tiếng nói nhất ở hậu cung và cũng là địch nhân lớn nhất của tất cả cung phi trốn thâm cung này. Nhưng như thế thì sao, chỉ cần vào mắt long nhan thì đó có là gì.

Cần Giác điện rõ ràng náo nhiệt vui vẻ nhưng ẩn sâu trong vẻ cuồng hỷ đó đều là âm mưu thâm độc, muốn mình là kẻ chiến thắng duy nhất. Đang lúc yến tiệc diễn ra sôi nổi, chúng quan lại cùng hoàng thất toạ bên dưới đột nhiên thấy Vệ công công áp sát vào tai Hoàng thương thì thầm gì đó. Tiếu dung lập tức biến mất thay vào đó là vẻ thịnh nộ cực điểm. Giây phút ấy, cả điện tiền như bị phủ xuống một mảng chết chóc, hàn khí từ thánh thượng tỏa rộng, vài người chịu không được mà run cầm cập, hoàng tử và công chúa tuổi nhỏ không chịu nổi phải khóc rống lên.

"BÃI YẾN!"

Lạnh giọng cất lên hai chữ, Nam Cung Thác Nguyệt không đợi Vệ Mẫn cất giọng tan yến đã đứng dậy phất tay áo lãnh ngạo bỏ đi, khí thế hừng hực, ai vào tầm mắt, là sẵn sàng giết bỏ không chần chừ.

Lần đầu tiên yến tiệc cung đình, hơn nữa còn là thọ yến của quốc chủ một phương kéo dài mới chỉ được vài tiếng, đồng hồ chưa điểm đến số mười đã phải sớm tan. Họ nhận thấy trước khi thánh thượng rời đi, sâu trong đôi mắt phượng ấy là tia sát khí nồng đậm như đang chuẩn bị giết người.

Là ai, là ai, là ai to gan như vậy cả phương Nam quốc chủ Nam đế Đương kim Thánh Thượng nước Đại Yên cũng dám nhạ , chẳng lẻ ngại mình sống quá lâu rồi?

.

.

.

Nam uyển.

Trong tẩm thất Thiên Diệc điện, ở góc phòng sáng sủa có một chiếc giường phủ một tấm màn che mỏng, trên chiếc giường ấy là một thiếu niên tuyệt mỹ xích loã đang chống chọi với xích sắc dưới chân mình.

Thiếu niên tuyệt mỹ đó không phải ai xa lạ chính là Mộ Dung Thế Dương. Y bị người phóng mê phấn, lúc tỉnh dậy thì phát hiện mình nằm trên một chiếc giường rộng lớn phủ nệm nhung.

Bật người ngồi dậy, mắt Mộ Dung Thế Dương không ngừng đánh giá bốn phía, cả căn phòng rộng lớn ngoài chiếc giường y đang nằm đây thì không còn vật thể nào khác. Một cơn gió bất chợt thổi đến khiến y rùng mình, cúi đầu nhìn xuống, kinh hoàng, cơ thể y không một mảnh vải che thân.

Giữa một chiếc giường đỏ rộng lớn là một thân ảnh trắng noãn nà, một màu đen dài của làn tóc gần như hoà quyện vào tấm nệm nhung ấy.

Mộ Dung Thế Dương đứng dậy định bước xuống giường chạy thật nhanh ra ngoài, nhưng bước chân còn chưa rời giường đã bị cản lại. Khôn, không phải y bị người ngăn lại, mà là bị một sợi xích vàng dài nối giữa thành giường vào chân y. Dù y có đi sang bên trái hay đi bên phải cũng không cách nào rời chân khỏi giường, có vẻ như sợ xích này đã được người đo lường rất kĩ không ngắn cũng không dài, chỉ đủ để y hoạt động trên giường.

Giằng co một hồi xích chân một chút cũng không hề hấn thay vào đó là mười ngón tay y bắt đầu rướn máu, cổ chân cũng vì thế mà hiện lên vài vết xước.

RẦM.

Cánh cửa bị người thô bạo xô mạnh, bước vào trong chính là nam nhân cao quý nhất trên Đại Yên quốc này, Thiệu đế Nam Cung Thác Nguyệt. Hắn bước vào, cánh cửa phía sau lập tức khép lại.

Nam Cung Thác Nguyệt thân mặc long bào, đầu đội long mão, uy nghiêm chí tôn, bỏ ngoài tai cái gọi là hình tượng bước chân thể hiện đầy tức giận tiến ngay bên giường nơi Mộ Dung Thế Dương đang ngồi, thô bạo đẩy ngã y, tách hai chân y, đôi mắt rực lửa nhìn hạ thể nơi tàn khuyết của y.

"Nói! Nơi này là thế nào!?"

Hắn tức giận, vô cùng tức giận, đúng là hắn từng thấy hết cơ thể này. Nhưng đêm đó trời mưa to, trong phòng gần như tắt hết ánh đèn. Tối om như thế khiến hắn không thể thấy rõ nơi này, cho dù là tận tay hắn tẩy rửa cho y. Tuy nhiên, cho dù hắn có thấy đi nữa thì hắn cũng không biết, các nam quan trong nam quán, các nam sủng được nuôi dưỡng để dâng cho quan lại trong triều, mới có cơ thể bị khiếm khuyết kia.

Nếu không phải nữ quan nhận lệnh giúp y tẩy trần, nhìn thấy thân thể không toàn thiện kia nên báo lên trên. Hầu hạ trong cung nhiều năm như Vệ Mẫn tự nhiên biết cơ thể ấy vì sao mà thành. Long thể không cho phép người không sạch sẽ vấy bẩn, Vệ Mẫn tự nhiên phải đem chuyện này tâu lên Nam Cung Thác Nguyệt.

"Nói! Ngươi từng thượng giường bao nhiêu người?"

Một đế vương như hắn sao có thể bị thân thể dơ bẩn quyến rủ? Huống chi y khả năng còn là nam sủng của quan viên nào trong triều hắn?

Nhìn y ngơ ngác như tự hỏi càng khiến Nam Cung Thác Nguyệt bạo phát.

"Hay là quá nhiều, nhiều để nỗi chính ngươi không nhớ, không rõ là bao nhiêu?"

Bàn tay thô ráp kháp trụ cổ y, mười lăm tuổi vẫn còn là thiếu niên, đối với một nam nhân trưởng thành như Nam Cung Thác Nguyệt thì cơ thể này quá nhỏ nhắn. Hắn chỉ bằng một tay đã hoàn toàn bao phủ cái cổ mảnh khảnh gầy gầy kia.

Phản xạ tự nhiên Mộ Dung Thế Dương đưa tay chống cự lại bàn tay thô bạo trên cổ mình. Nhìn thấy ngón tay y vương máu, lại ngó xuông chân y thấy bên chân bị khoá có những vết cào xướt rướn máu, rõ ràng đây là bằng chứng hùng hồn nhất nói y muốn chạy chốn.

Điều này làm Nam Cung Thác Nguyệt càng điên tiết lên, mạnh nâng hai tay y qua đầu, dùng đai lưng trói lấy bàn tay đang vùng vẫy vào thành giường. Thô bạo mở khớp hàm y, đem lưỡi mình cho vào bên trong, điên cuồng hấp thụ khoang miệng mật ngọt đó.

Cổ bị người bóp gần như tắt hơi, buông ra chưa bao lâu vừa mới hít lại được khí lại bị người lần nữa làm cho muốn nghẹn thở. Miệng nhỏ chỉ có thể phát ra những tiếng rên rĩ như có như không, trong bầu không khí ám muội phát ra những tiếng càng ái muội hơn.

Đêm đó, chiếc đèn lồng nhiều tầng được treo ở Thiên Diệc điện. Như báo cho hậu cung thánh thượng đêm nay lâm hạnh chủ nhân nơi đầy.

Nam uyển sau không biết bao nhiêu năm lần đầu tiên phát sáng.

Đêm nay, thị tẩm không phải Diễm Thần phi ở Cách Di điện, người vừa được Thánh thượng bang tiếu, cũng không phải Hoàng quý phi người đứng đầu hậu cung hiện nay, mà là một tân phi nào đó ở Nam uyển Thiên Diệc điện.

Nam uyển vốn không có phi tử, vậy người hiện ở đó là ai?

Thiên Diệc điện nơi vắng vẻ gần Lãnh cung nhưng lại xa Thiên Minh cung nhất, từ trước tới nay không có sủng phi nào tại đó.

Thiên Diệc điện rốt cục là phi tử như thế nào mà lại có thể độc sủng Hoàng Thượng trong ba ngày đặc biệt này.

Sóng gió hoàng cung lần nữa nổi lên.

...

Qua đi cơn tức giận vì bị lừa gạt. Nam Cung Thác Nguyệt cuối cùng cũng lấy lại được bình tĩnh tự nghĩ.

Đưa tay đến nơi bị thiếu khuyết ấy, Nam Cung Thác Nguyệt cảm thấy nơi đó không phải là không có, mà là nó quá nhỏ, quá nhỏ để có thể hình dung nó cũng là một phần của nam nhân. Nam Cung Thác Nguyệt nhớ rõ đêm mưa đó, mỹ nhân dưới thân cũng cùng hắn, cùng hắn đạt đến cao trào hân hoan nhất, phóng ra tinh hoa của nam tử. Nhưng Nam Cung Thác Nguyệt không hiểu đây là vì sao, rõ ràng là có nhưng sao lại nhỏ như vậy, là bị người đoạn đi ư?

Y hẳn chỉ mới mười lăm, không phải người trong cung, không phải nội giám thì sao có tể tự nguyện bỏ đi nơi đó, là ai ngoan tâm, đoạn đi nơi đó của y, khiến y mang vào thân cái trọng tội, bất hiếu có tam, vô hậu chi đại.

Nam Cung Thác Nguyệt chưa bao giờ biết thay người thương xót hay khóc thương, thậm chí lúc tiên hoàng mất cũng không một giọt nước mắt đưa tiễn hay đau lòng. Vậy mà giờ đây ngài đang thương xót, đau xót cho một con người chỉ mới gặp hai lần.

Hắn biết mình động tâm rồi. Tựa như lúc phụ hoàng hắn biết mình ái thượng mẫu hậu. Làm ái nhân tổn thương tâm mình cũng vì thế mà đau.

Tay Nam Cung Thác Nguyệt nhẹ nhàng xoa nắn nơi nhỏ như thanh trúc của y. Từng cái chạm cái vuốt ve của hắn đều khiến Mộ Dung Thế Dương cảm thấy tê dại. Huống chi nơi đó từng bị thương, dù được đôi tay thần của Nhị ngoại công cứu chữa nhưng nó vẫn không thể giống như nam tử khác, nó nhỏ và vô cùng nhạy cảm với những đụng chạm bên ngoài, chính y cũng rất hạn chế chạm đến nơi đó, vậy mà kẻ y tối thống nhất lại ở trên thân y không những nhìn còn sờ lên đấy.

"Khốn … khốn kiếp, ngươi … ngươi buông…"

Mộ Dung Thế Dương thở hổn hển nói lên bốn chữ rất ngắn nhưng dường như đã lấy đi hết sức lực của y, “hoan sinh dược hễ động tình là phải làm t*nh”. Y thật hận, hận ả họ Thượng kia, và hận nhất chính là kẻ đứng trước mặt mình đây, Triệu Thiệu đế, Nam Cung Thác Nguyệt. Nếu không phải tại hắn, tại hắn hờ ơ với y, thì y cũng chẳng ra nông nổi này.

Nam Cung Thác Nguyệt, một ngày nào đó ta sẽ khiến ngươi hối hận, hối hận vì ngày hôm nay.

Phải, hối hận, hối hận vì sinh ra y, hối hận vì đã không giết nghiệt chủng như y, hối hận vì ngày hôm nay, vì cuộc gặp gỡ không mong muốn này.

Nam Cung Thác Nguyệt nhìn mỹ nhân dưới thân lạnh lùng xem hắn, đôi mắt xinh đẹp như ẩn chứa oán hận.

Là oán ta sỉ nhục ngươi, hay là hận ta chạm vào ngươi.