Ngày nọ, không biết là ý trời hay là định mệnh, nhưng số phận nghiệt ngã đã dẫn lối đưa y vào con đường không lối thoát.
Nếu biết trước ngày đó sẽ xảy ra chuyện gì, có đánh chết Mộ Dung Thế Dương y cũng không xuất hiện ở đó để mà cứu một kẻ sau này bám theo y còn dai hơn cả “đĩa đói”.
Hôm đó, như thường lệ Dương nhi nhà ta bận một bộ y phục của thị vệ, tóc dài bới cao một mình lén đến Bãi Săn Hoàng Gia để luyện công.
Bởi từ lâu lãnh cung đã không còn được an tĩnh nữa, khi mà, bất cứ lúc nào cũng sẽ có một tiểu hài tử như bóng ma náo loạn không cho y nghỉ ngơi.
Trời xế tà, ánh hoàng hôn đỏ thắm như máu khiến người nhìn cảm thấy lạnh người.
Mộ Dung Thế Dương đang thu dọn phế tích để chuẩn bị trở về Lãnh cung thì bất chợt nghe tiếng loạn xạ của đao kiếm tiếng gầm gừ của thú dữ vang cách đó không xa.
Thật sự, tò mò không phải đức tính tốt, nhưng không biết thế nào (có lẻ là tại tác giả) bước chân của y lại lần mò theo hướng phát ra âm thanh.
Trước mắt Mộ Dung Thế Dương là một nam nhân tuấn tú, khí chất bất phàm, hắc phát* tung bay trong gió cùng một bầy hắc nguyệt lang* loạn chiến.
(hắc phát* = mái tóc đen)
(hắc nguyệt lang: sói trăng, đêm trăng cực hung dữ và răng năng có độc)
Nam nhân bận huyền y khí thế như tula, cho dù bị hơn chục thú dữ vây quanh nhưng hơi thở vẫn ổn định không một chút rối loạn.
Tay trái nam nhân vịn bả vai phải đẫm máu, tay phải vẫn cứng cỏi đấu vơi đám lang sói trước mặt, mặc cho vết thương đang rỉ máu đen thẩm thấm ướt cả hoa phục. Đứng từ xa Mộ Dung Thế Dương bị chính cảnh này làm cho mê mẫn.
Trước mặt Mộ Dung Thế Dương là một bức tranh tuyệt lệ đẫm máu.
Trong mắt người khác có thể đây là địa ngục khiến họ hoảng sợ lạnh gáy nhưng trong mắt y nó thật đẹp.
Ánh hoàng hôn cùng máu đỏ như tô diễm thêm vẻ đẹp của người nọ.
Xung quanh nam nhân nọ là những thi thể của thị vệ đã gục ngã, nam nhân nọ tuy có chút xiêu vẹo bước chân nhưng nét mặt vẫn bình đạm hờ hững nhìn những hắc y nhân trước mặt.
Đám hắc nguyệt lang có chết có bị thương nhưng vẫn không trùng bước cứ thay phiên nhau xông tới người nọ, ánh mắt chúng vẫn luôn dồn về phía nam nhân như muốn đưa gã vào cõi chết.
Khu săn bắn hoàng gia cũng thuộc một góc hoàng cung.
Từ xa xưa nó vốn là một vương thành thất lạc, bên trong chứa vô số kỳ trân dị bảo, động vật quý hiếm, thỉnh thoảng một vài loài thú hung dữ sẽ chạy ra khỏi khu vực cấm.
Nhưng trước khi chúng gây nguy hại đều sẽ được người xử lý.
Tình huống trước mặt có lẻ cũng vậy thế nhưng giữa ban ngày ban mặt lại xuất hiện cả một bầy hắc nguyệt lang vốn sinh sống ở đêm thì thật quái dị.
Mộ Dung Thế Dương vốn không muốn ra tay cứu người chẳng liên quan, sợ gây rắc rối vào thân. Nhưng không biết trời xuôi đất khiến thế nào làm y rất muốn giúp kẻ đang bị vây khốn kia.
Ngay lúc người nọ đang cực lực đối phó thế công đồng loạt của bầy sói, thì ngay sau lưng nam nhân lại xuất hiện một con sói khác nhanh nhẹn phóng lên như muốn đánh lén gã.
Dưới tình huống ngàn cân treo sợ tóc Mộ Dung Thế Dương liền ra tay cứu giúp (thực chất là muốn thử nghiệm “nhuyễn châm” của Nhị ngoại công tặng).
Hai tay thoăn thoắt, ám khí bắn ra thoắt ẩn thoắt hiện, bầy hắc nguyệt lang lần lượt ngã xuống.
Chúng hoảng loạng nhìn quanh, chỉ thấy một mỹ thiếu niên tuổi chừng mười bốn mười lăm tay như kim tuyến châm bắn liên tục vào chúng.
Gừ... Gừ .
Chúng đồng loạt hung tợn gầm gừ với kẻ không mời mà đến, sau đó lại chia ra đối phó đôi bên. Nhưng thực lực của Mộ Dung Thế Dương nào phải tầm thường. Bọn nó chưa kịp tiến đến đã bị trúng ám khí, đứa sắp đến gần y lại ngã phịch ra đất vì ngửi phải mê dược y phóng ra.
Chẳng mấy chốc bầy đàn hoảng sợ ngó lấy nhau, như nhận được tín hiệu từ đầu lĩnh chúng nối đuôi theo con hắc nguyệt lang lớn nhất rút khỏi khoảng rừng vắng đó.
Chúng tháo chạy, chỉ để lại một mảnh sân đẫm máu đen cùng không khí tanh tưởi không mấy dễ chịu. Nhưng thời khắc ấy nam nhân nọ chẳng bận tâm gì đến vết thương trên vai mình hay khung cảnh xung quanh.
Hắn nhìn y, thiếu niên xinh đẹp, tay vẫy kim tuyến về phía địch thủ không trùng chân. Cảnh đẹp đấy mỹ lệ đến không tả siết.
Thiếu niên bận y phục vệ quân, là một thị vệ trẻ, nhưng dung mạo này hắn không quen, y là ai? Sao lúc nãy hắn bị bao vây lại không có mặt, mà giờ phút này lại xuất hiện đúng lúc như thế?
Không đúng, người này chắc chắn không phải thị vệ trong cung, y quá mỹ để làm thị vệ. Một dung mạo tuyệt sắc, cho dù là Diễm Thục phi đệ nhất mỹ nữ công chúa Hải Minh quốc cũng không đẹp bằng y.
Một vẻ đẹp phi giới tính trông y như một tiên tử, chỉ cần khẽ chớp mắt liền không thấy dáng, bất cứ lúc nào cũng có thể tan cùng gió.
Cả hai chưa kịp nói gì thì bất chợt một chú tiểu hoa xà từ đâu bò ra, dường như đang nói Mộ Dung Thế Dương cản đường chú nên há miệng cứ thế tạp ngay chân y một cái.
"Cẩn thận!"
Mộ Dung Thế Dương chỉ kịp nghe tiếng thất thanh của người nọ, nhìn thấy con rắn trơn tuột lành lạnh lướt qua chân y.
Một mảnh ký ức hãi hùng lập tức tràn vào đầu khiến y gợn người choáng váng, một mảng tối ập đến, đôi mắt y nặng chiễu cứ thế ngã xuống vòng tay rắng chắc của nam nhân lạ mặt.
Mơ mơ màng màng một hồi lâu.
Mộ Dung Thế Dương khi tỉnh dậy thì phát hiện mình đang ở trong một căn phòng hoa lệ. Y nằm trên một chiếc giường có trải bông ấm, ngoài trời mưa rơi tí tách, sấm chớp lóe sáng cả một vùng trời đen u ám.
"Tỉnh?"
Thanh âm khàn khàn có chút lạnh lẽo đâu đó truyền vào tai, Mộ Dung Thế Dương vội liếc mắt nhìn kẻ đang nói, là người nọ, nam nhân tuấn dật, phiêu lượng như gió, ác sát như tu la đó.
"Tiểu bằng hữu, không ai dạy ngươi lúc cứu người thì phải quan sát trước sau, thế nào lại để một con rắn nhỏ dọa đến ngất vậy?"
Nghe câu nói lãnh lẽo lại có chút châm biếm của người nọ, Mộ Dung Thế Dương liền cảm thấy xấu hổ vô cùng.
Y tự trách mình chỉ lo cứu người mà mất cảnh giác xung quanh, đó là nhược điểm cũng như ưu điểm của y khi chú tâm quá mức vào việc gì đó.
"Lúc còn nhỏ, ta từng bị rất nhiều loài bò sát đột kích, nên bây giờ..." Dường như nhận ra mình hơi nhiều lời với người lần đầu gặp nên y lập tức im lặng ngay.
"Sao?"
Nam tử nhìn y như thể không nghe rõ muốn hỏi lại lần nữa.
Mộ Dung Thế Dương nhìn người nọ, một cảm giác thân thuộc như người nhà tràn ra, khiến y quên mất đây là người chỉ mới gặp lần đầu làm y muốn nói lên điểm yếu ớt trong tim mình.
"Sáu tuổi, một mình trên chiếc giường đầy bò sát ghê sợ. Một vị muội muội tốt của mẫu thân đã sả thân ôm ta thoát khỏi chúng, mặc cho mình bị chúng quấn cắn không buông."
"Sau đó..."
"Không có sau đó."
Mộ Dung Thế Dương nói rất nhẹ, tựa như không có gì quan trọng nhưng trong đôi mắt kia xuất hiện một tầng sương mờ cùng hận ý. Bởi vì sau đó, y đã giúp bản thân lẫn Hồng di xả hận.
Bà ta không phải thích chơi đùa với chúng sao? Cho nên chỉ cần những nơi bà ta đi không ít không nhiều sẽ xuất hiện vài còn quấn lấy bà ta.
Khoảng thời gian ấy bà ta còn sợ hãi đến nổi phải di cung đến Hoàng tự để cầu an còn gì.
Đang đắm chìm trong suy nghĩ, Mộ Dung Thế Dương bị hành động của nam nhân nọ làm bất ngờ.
Người nọ tay cầm tách trà vừa làm nóng, không nói không rằng giở tấm chăn y đang đắp, cầm lấy chân phải của y đổ trà lên phần chân bị thương kia, sau lại nhẹ lau sạch rồi băng bó rất cẩn thận.
Mộ Dung Thế Dương có chút kinh ngạc nhưng chỉ trong chớp mắt liền lấy lại bình tĩnh, nhẹ cúi đầu nói:
"Đa tạ."
"Ngươi biết ta làm gì?"
"Giải độc, không phải sao?" Mộ Dung Thế Dương nhìn người, đôi mắt sáng lấp hàm chứa chút tinh nghịch của thiếu niên, hỏi người nọ: "Ngươi biết dùng trà nóng giải độc hoa xà, vậy chắc độc của hắc nguyệt lang không làm khó gì ngươi đâu nhỉ."
Người nọ nhìn Mộ Dung Thế Dương không nói, nhưng đôi mắt đầy ý cười đó cũng cho Mộ Dung Thế Dương biết câu trả lời.
Tiến vào khu săn bắn này, trong người tất nhiên phải thủ một ít giải độc hoàn rồi.
Ngay khi y đang định đứng lên nói lời từ biệt thì đột nhiên cảm thấy quái dị, cả người như có một luồn khí nóng dâng trào, bốc nhiệt, hai gò má hồng hồng bỏng trở nên đỏ ửng, khiến người trước mặt cảm thấy hoảng loạn:
"Tiểu bằng hữu, sao thế?"
Thấy y có biểu hiện quái lạ, mặt đỏ như phát sốt, người nọ quan tâm đưa tay sờ trán y, lo lắng hỏi. Một biểu hiện mà ngày thường hắn sẽ không bao giờ làm.
"Nóng... nóng quá..."
Nóng !?
"Không thể nào, bên ngoài trời đang mưa làm sao có thể..."
Như nghĩ ra điều gì đó, vẻ mặt hắn trở nên hắc tuyến, mắt liếc nhìn chiếc lư hương vừa bị mình đốt đuổi muỗi kia, tức thì một phong chưởng đánh ấp, lư hương ngã xuống sàng, tàn lửa cũng tắt nhúm.
"Chết tiệt, 'thôi tình' là kẻ nào dám để hương liệu này ở Lan Tâm cung chứ?"
'Thôi tình' là một loại dược làm từ gỗ hương, vốn có tác dụng kích tình tạo hưng phấn cho nam nhân cùng nữ nhân khi hoan ái.
Nhưng với một người từng dùng qua “Hoan sinh dược” thì nó chẳng khác nào một loại xuân dược cực mạnh nếu không cùng nam nhân giao hoan thì chỉ có nước chờ vỡ mạch máu mà chết.
Nhìn tiểu mỹ nhân trước mặt vốn một bộ dáng thờ ơ, thản nhiên như không, bình đạm như mây, thoáng chốc lại trở nên rất có sức sống, hai gò má đỏ ửng, hô hấp dồn dập, bàn tay không ngừng kéo kéo vạt áo như muốn thoáng khí để thở.
Nhẹ nhàng để tiểu mỹ nhân ngồi tựa trên giường, nam nhân ân cần hỏi:
"Tiểu huynh đệ, ngươi ổn chứ?"
"Ngươi…Vô lại... tên xấu xa." Mộ Dung Thế Dương cố gắng dương mắt to trừng lớn kẻ trước mặt, hơi thở hỗn hển nói: "Ta có lòng cứu ngươi, thậm chí bị rắn cắn, vậy mà ngươi …ngươi, “thôi tình”, ngươi báo đáp…. ta như... như thế sao? Ngươi có… có ý gì?"
"Không."
Cảm thấy bị người vu oan, người nọ tức tối vô cùng, cái danh xưng tôn nghiêm kia, uy quyền kia cũng quên không dùng luôn, hắn chỉ muốn phân trần, không muốn tiểu mỹ nhân trước mặt hiểu lầm mình.
"Ta hoàn toàn không biết Lan Tâm cung có huân hương này. Ta không hảo nam sắc đốt “thôi tình hương” làm gì? Hơn nữa… đây chỉ là thôi tình, ngươi chỉ cần chịu đựng một chút thì đâu có vấn đề gì."