Nghiệt Lệ

Chương 9: C9: Đi lạc




Đằng sau đại sư huynh là một ông lão đã đứng tuổi người co ro từ từ đi lên phía trước nói.

"Hiện ta lão nô chưa có tiền trả. Xin mấy vị cho khất mấy hôm ạ."

Tên cầm đầu thế mà hung hăng đạp ông già nói. " Hôm nay là hạng chót rồi. Nếu lão không có thì đập cái này cho ta."

Đại sư huynh thân bạch y đi đến đỡ lão phu kia nghiêm nghị nói.

"Khoan đã, ông ấy nợ ngươi cái gì ta sẽ trả cho ông lão."

Tên cầm đầu nhếch mép lên vênh mặt lên nói. " Hơn trăm đồng bạc."

Nàng và Hạo Khiêm thấy đại sư huynh sắp rút tiền ra thì chạy đến ngay cản, ra hiệu lắc lắc đầu. Sau khi ngăn cản đại sư huynh thành công thì nàng hỏi ông lão.

"Ông vì sao lại phải nợ bọn đầu đường xó chợ này vậy?"

Ông lão nói vẫn chưa hết sợ bọn kia run run nói. " Tiền... bảo kê... ở đây."

Uyển Như nghĩ: Thì ra là đám giang hồ ỷ đông hiếp yếu.

Uyển Như thì thầm nói điều này cho Khiêm ca biết. Sau khi nói xong nàng cười mỉm, Hạo Khiêm nhìn nàng *dương my thuấn phục nghiêng đầu.

*Dương my thuấn phục: nhướng mày, chớp mắt suy nghĩ thoáng qua.

Hạo Khiêm tự tin bước đến trước mặt tên cầm đầu dõng dạc nói.


"Ta có trăm bạc để ta trả cho các hạ."

Tên cầm đầu mất kiên nhẫn nói.

"Thế thì đưa mau lên."

Hạo Khiêm nhìn nàng với vẻ mặt lúng túng rồi lại điềm tĩnh đi đến gần tên cầm đầu ghé sát tai nói.

"Nhưng mà tại hạ có cách để cho tiền đẻ ra tiền."

Nàng huých vai kéo tai đại sư huynh thì thầm to nhỏ, Luân Bằng nhìn nàng một cách kinh ngạc.

Hạo Khiêm lôi từ đâu ra một con gà mái, đặt nó lên một cái bàn. Thì đại sư huynh đi đến ngăn cản nói.

"Không lẽ đệ định làm vậy sao?"

Hạo Khiêm cười khổ nói. "Nếu không làm vậy thì quán trọ của phụ thân chúng ta sẽ bị đập nát mất."

Hạo Khiêm quay ra bọn côn đồ kia nói.

"Con gà này có thể đẻ ra vàng chỉ cần cho nó ăn vàng nó sẽ nhả ra lại gấp đôi. Nhưng mà nó chỉ chịu làm như vậy người bảnh bao và thông minh mà thôi."

Tên cầm đầu cười khẩy nói. "Trò bịt bợm trẻ con, ngươi tưởng ta tin sao?"

"Vậy thì ta sẽ làm cho người xem."

Hạo Khiêm lấy trong tay áo ra bạc nói.

"Nó cũng có thể nhả ra cả bạc."

Cho cục bạc đó cho con gà ăn. Sau khi con gà ăn xong nó kêu cục tác cục tác rồi đẻ ra bạc thật còn gấp đôi số bạc ban nãy Hạo Khiêm cho ăn. Đám thuộc hạ ngu dốt của hắn thì tin sái cổ, muốn đại ca của mình đổi lấy nó."Không ngờ nó đẻ thật kìa."

"Thật là đáng kinh ngạc."

Hạo Khiêm dương dương tự đắc khi chứng minh được con gà có thể đẻ ra vàng.

"Vậy giờ người tin chưa? A không lẽ huynh đài sợ nó..."

"Đương nhiên là ta tin rồi. Nó qua tay ta chắc chắn còn đẻ nhiều hơn thế."

Nên là thay vì ông lão trả 100 bạc thì lại trả bằng một con gà mái. Giao dịch diễn ra khá suôn sẻ. Sau khi đám kia đi thì ông lão mới dám nói.


"Đa tạ các vị cao nhân nhưng con gà đó phải đáng giá hơn 100 bạc của tiểu nhân, vậy mà các vị lại đổi đi. Tiểu nhân thật sự không biết đền đáp như nào cho thỏa đáng."

Sau đó ông lão định quỳ xuống dập cảm tạ thì Uyển Như đi đến đỡ ông lão lên nói. " Đó chỉ là một con gà bình thường thôi chứ chẳng có con gà nào đẻ ra vàng đâu ạ."

Đại sư huynh cười gật đầu nói. " Đúng vậy, nó chỉ là trò bịp bợm của bọn ta thôi. Nên lão phu không cần phải đáp lễ đâu."

Uyển Như nói. " Chúng ta đi thôi."

Cả hai vị huynh đệ đều gật đầu rồi cả ba chạy ra ngoài.

Đám côn đồ kia hiện tại đang đi trong một con ngõ nhỏ. Chúng vui sướng khi đã đổi lấy một món siêu hời.

Lúc này trên một mái nhà có Uyển Như, Hạo Khiêm và Luân Bằng đang núp ở trên đó.

Uyển Như tay cầm một Thanh Nga Mi Thứ nhanh nhẹn thổi nó, một thanh tre nhọn nhỏ được bắn ra trúng vào cổ con gà nó chỉ kịp kêu lên một tiếng cục tá. Tên cầm đầu hốt hoảng kiểm tra lại con gà xem nó bị sao. Nhưng máu tươi từ cổ con gà đã chứng minh là nó đã chết. Mắt nó tự nhiên đỏ au nhảy bổ ra khỏi tay tên đầu xỏ.

Hạo Khiêm giật giật ngón tay con gà đó liền cử động, mắt con gà đỏ au trông cực kì đáng sợ.

Theo kế hoạch đại sư huynh dùng giọng nói đầy ủy mị mà làm cho bọn kia kinh sợ.

"Các ngươi là những kẻ tàn ác, cướp bóc trấn lột của dân. Giờ đây lại lòng tham chiếm đoạt ta. Vậy thì ta cho các ngươi biết thế nào là mùi vị đau khổ. Từng người thân họ hàng thân thích của các ngươi sẽ đều chết trong tay ta."

Bọn chúng hoảng sợ kêu la có người còn dập đầu xuống xin tha mạng. Ba người cố nín cười nếu như để lão phu kia thấy cảnh tượng chắc chắn ông ấy cũng không nhịn được mà cười phá lên.

Sau khi mọi người được một trận cười thì cũng chịu rời đi. Để cảm ơn lão phu đó đã miễn phí tiền phòng cho ba người. Lúc đầu cả ba người đều từ chối lời cảm ơn nhưng do lão phu quá cao tay nên mọi người đành đồng ý.

Hôm nay chợ phiên dưới núi rất nhộn nhịp. May mắn là họ xử lý xong việc kia nhanh nên chợ vẫn chưa hết.

Cả ba đi vào một hàng bánh bún gần đây. Đại sư huynh kêu món trước.

"Cho ta một món bánh trà là được."


Uyển Như nhìn ngó xung quanh nói." Muội ăn gì cũng được."

Hạo Khiêm quay ra nói với người phục vụ. "Cho tại hạ ít bánh trái trà và ít đồ ăn bình dân ra đây là được."

Ăn no cái bụng họ lại đi báo tiếp. Lúc này trong khi Uyển Như vô tình bị thu hút bởi mấy cây trâm cài tóc thì Hạo Khiêm bị kẹo hồ lô mê hoặc ở đằng xa liền chạy đến đó.

Đại sư huynh đang định cản thì lại nghe thấy tiếng người huyên náo phía đó mà chạy theo không để ý rằng nàng đang vẫn đang đứng ở sạp hàng trâm.

Báo: ăn hại

Lúc nàng mua trâm xong thì cũng không thấy hai người kia đâu liền hoảng loạn nhìn ngó xung quanh thì lại thấy bóng dáng của một người mặc bạch y dáng người cao ráo liền nghĩ đó là đại sư huynh chạy theo gọi với.

"Đại sư huynh, đại sư huynh, đợi sư muội với."

Đang chạy thì nàng bất cẩn va chạm vào một người áo đen. Nàng vội xin lỗi.

"Xin lỗi."

Xong liền chạy theo bóng lưng của đại sư huynh. Cuối cùng mãi mới đuổi kịp không ngờ nàng lại nhận lầm người. Khi nàng định quay về chỗ cũ thì phát hiện mình đã chạy quá xa rồi.Uyển Như vẫn còn chưa hết hoang mang thì một đám công tử bột tiến sát gần, trêu ghẹo nàng.

"Này cô bé sao lại một mình ở đây thế này?"

END