Nghiệt Hỏa

Chương 9: Oan gia ngõ hẹp




Khi tôi làm xong tất cả mọi thủ tục, trời cũng đã sáng. Người trong bệnh viện cũng bắt đầu nhiều hơn.

Suốt một đêm không ngủ khiến cho tôi gần như kiệt sức, chỉ muốn ngủ một giấc. Nhưng khi nhìn mẹ đang ngồi bên ngoài phòng bệnh một cách tiều tụy, tôi vội lấy lại tinh thần.

- Mẹ! Mẹ về nghỉ ngơi trước một chút, tối nay hãy đến.

Tôi sợ bà không chịu được. Dù sao thì với một người hơn năm mươi tuổi, chịu đựng một đem là đủ rồi. Nhưng bà nghẹn ngào lắc đầu, không chịu đi.

Tôi biết bà đang tự trách mình. Nhưng tôi không trách bà. Nếu không có bà chăm sóc cho Tiểu Phàm, có lẽ tôi đã gục xuống rồi. Tôi cởi áo khoác choàng cho bà, rồi nắm lấy đôi tay lạnh lẽo một cách áy náy.

- Mẹ! Mẹ đừng lo lắng. Tiểu Phàm sẽ ổn thôi. Con đi mua đồ ăn sáng. Mẹ ngồi ở đây chờ, nghỉ ngơi một chút đi.

- Con! Mẹ xin lỗi. Mẹ chẳng làm được gì...

- Mẹ! Mẹ đừng nói như vậy....

Sự áy náy của bà làm tôi vô cùng xấu hổ. Rõ ràng là lỗi của tôi nhưng bà lại thay tôi nhận hết. Tôi không phản bác được liền vội vàng rời khỏi bệnh viện tìm chỗ mua đồ ăn sáng.

Nhà mẹ đẻ của tôi ở phương Bắc cho nên thích uống sữa đậu nành. Tuy nhiên thứ này rất khó kiếm ở Ma Đô. Tôi phải hỏi rất nhiều chỗ mới tìm thấy một cửa hàng nhỏ. Nhưng vừa bước vào đó tôi lại gặp một người mà mình không hề muốn trông thấy: Trần Tửu.

Mà điều làm cho tôi bất ngờ hơn đó là Mạn Lệ lại ngồi đối diện với y, uống sữa đậu nành. Khi cô ta bắt gặp tôi thì hơi lặng đi một chút rồi chợt nở nụ cười rất lạ.

- Ơ! Sao cô cũng đến đây?

Cô ta nói với tôi bằng thái độ không chào đón và sự kiêu ngạo, ngang ngược.

Thật ra tôi định quay ra khỏi cửa hàng nhưng bị Trần Tửu nhìn thấy nên đành phải cố bước đến để bắt chuyện.

- Trần tổng! Lâu rồi mới gặp.

- Ơ! Hoan Hoan à! Có muốn ngồi ăn cùng không?

- Cảm ơn Trần tổng! Tôi đang đi mua đồ cho người khác, anh cứ dùng tự nhiên.

Tôi từ chối lời mời của y, bảo phục vụ nhanh chóng lấy cho tôi sữa đậu nành và bánh nướng.

Trần Tửu rất nổi tiếng ở khu Đông, trong tay còn có biệt thự giải trí và cửa hàng hải sản. Nghe nói y còn là cổ đông lớn nhất của nhà hàng Kim Tiền.

Nhưng đó chưa phải điểm đặc biệt, đặc biệt ở chỗ, y là em của Trần Khôi.

Y là một người lòng dạ rất thâm, không ai đoán ra được y nghĩ gì. Nhưng nói gì thì khi tôi đang gần như bất lực thì y đã đưa tay ra cứu giúp nên cũng có thể coi là ân nhân của tôi. Mặc dù lần đó cách giúp đỡ của y rất độc đáo.

Mạn Lệ khó chịu với phản ứng ôn hòa của tôi, cho nên khi tôi trả tiền, cô ta liền lên tiếng nói chuyện bằng một âm thanh vừa phải.

- Trần tổng! Hiện tại Tần Hoan là người của Tần Mạc Phi, làm sao dám ăn cơm với chúng ta. Chỉ có em là vẫn như thế, luôn một lòng với anh.

- Mạn Lệ! Đừng có bịa đặt như vậy.

Tôi quay đầu nhìn Mạn Lệ thấy cô ta nhìn mình với ánh mắt không tốt. Tôi cũng không rõ quan hệ của cô ta với Trần Tửu thế nào, cũng không có ý định châm chọc lại.

Nhưng Trần Tửu lại quay đầu liếc tôi một cái bằng ánh mắt khiến cho tôi sởn tóc gáy.

- Tần Hoan! Có rảnh tới chỗ của tôi. Người quen mấy năm, đừng để nó trở thành xa lạ.

- Chắc chắn sẽ tới thăm Trần tổng. Tôi đi trước, hai người ăn uống tự nhiên. Mạn Lệ! Việc của người khác không liên quan gì đến mình thì cô đừng có thêm mắm thêm muối. Trần tổng là nhân vật lớn, không thích nghe những chuyện như thế này.

Tôi nói xong liền bỏ đi, hy vọng Trần Tửu có thể hiểu được tôi không có quan hệ gì với Tần Mạc Phi. Bọn họ đều là những người có những mối quan hệ luẩn quẩn khiến cho người ta nghe mà sợ tới mất mật. Tôi không muốn dính dáng gì tới họ.

- Tần Hoan! Chờ một chút.

Vừa ra khỏi cửa hàng, Trần Tửu đột nhiên gọi khiến cho tôi sợ tới mức suýt nữa thì đánh rơi hộp đồ ăn xuống đất.