"Thật xin lỗi. Mình biết mình không nên giấu cậu." Thấy Cố Thanh Mộc xoay người muốn rời đi, Diệp Vãn An vội vàng nắm lấy vạt áo cô giải thích.
"Mình biết rồi. Mình không có ý trách cậu." Cố Thanh Mộc xoay người gỡ tay nàng xuống, ánh mắt trấn tĩnh nói.
Dù cho đã biết trước chuyện này, nhưng nghe chính miệng nàng nói ra trong lòng vẫn chua xót. Suy cho cùng, đây là người con gái mà cô đã yêu lâu như vậy.
"Chúng ta vẫn là bạn bè sao?" Đôi mắt màu pha lê của Diệp Vãn An nhìn thẳng vào cô. Muốn cô đưa ra câu trả lời.
Cố Thanh Mộc không hiểu, nếu không yêu cô, cần gì phải vây hãm cô ở bên cạnh nàng. Nói cho cùng, Diệp Vãn An vẫn rất ích kỷ.
"Là bạn. Bạn bè bình thường. Diệp Vãn An, cậu có cuộc sống của cậu, mình cũng có thế giới của mình. Chắc cậu có thể hiểu ý của mình chứ." Cố Thanh Mộc cong khóe miệng cười trào phúng.
"Tại sao? Trước đây cậu không phải như vậy." Đôi mắt xinh đẹp của Diệp Vãn An chứa đầy cảm xúc phức tạp. Nhiều đến mức làm Cố Thanh Mộc không hiểu nổi.
"Mình nói, chúng ta vẫn là bạn bè bình thường, trước kia là vậy, sau này cũng như vậy." Giọng điệu Cố Thanh Mộc bình lặng như mặt hồ.
Không đợi Diệp Vãn An kịp phản ứng. Cố Thanh Mộc đã xoay người rời đi. Diệp Vãn An rũ mi mắt. Tịch mịch không nói nên lời.
Bởi vì sắp phải tiến hành kỳ thi thử lần thứ tư. Cố Thanh Mộc vẫn luôn tích cực chuẩn bị cho kỳ thi. Môn học khiến cô đau đầu không gì bằng tiếng Anh. Nhưng mà cũng may có Cố mẹ trợ giúp. Tiếng Anh cơ sở của cô cũng vững chắc hơn nhiều. truyện ngôn tình
Sau đó ở trong trường, cô vẫn không tránh khỏi việc giao lưu với Diệp Vãn An, dù sao mọi người chỉ là bạn bè bình thường, cũng không có gì phải lúng túng.
Tựa như hiện tại, cô đang giảng đề toán này cho Diệp Vãn An.
"Với đề này, cậu chủ yếu áp dụng công thức này, sau đó biến đổi mấy lần nữa là OK. Cậu không viết ra được, hoàn toàn là do không quen công thức."
Cố Thanh Mộc vẽ vẽ vời vời ở trên giấy nháp. Khoảng cách giữa hai người rất gần, gần đến mức cô có thể ngửi được mùi hương thoang thoảng trên người Diệp Vãn An. Rất ngọt. Cố Thanh Mộc nỗ lực giữ nội tâm bình tĩnh.
"Nghe hiểu không?" Cố Thanh Mộc đặt bút xuống, nói với giọng bình thản.
Sau đó cô cảm giác có ánh mắt đang nhìn chằm chằm mặt cô, hồi lâu sau không có ai trả lời cô. Cố Thanh Mộc quay đầu nhìn nàng. Đúng lúc đối diện với ánh mắt của nàng, có chút trống rỗng.
"Cậu ổn chứ?" Cố Thanh Mộc vươn tay lắc lắc ở trước mặt nàng. Sau đó người kia mới dần dần phản ứng lại.
"Mình không sao." Diệp Vãn An nói với vẻ hối lỗi. Sau đó nhìn đề bài trên giấy nháp. Không biết viết như thế nào.
Cố Thanh Mộc nhìn dáng vẻ của nàng cũng biết vừa rồi chắc chắn nàng không nghe, nhíu mày tiếp tục cầm bút lặp lại cách giải đề vừa rồi. Còn nhắc nhở nàng một câu.
"Gần đây trạng thái của cậu không quá tốt."
Diệp Vãn An cầm bút hơi giật mình, lẩm bẩm nói "Đúng là có chút không tốt."
Cố Thanh Mộc không nói gì. Sau khi giảng lại một lần, Cố Thanh Mộc lập tức quay đầu đi làm tập đề của chính mình. Giữa hai người họ không có gì để nói.
Thứ bảy trời mưa, Cố Thanh Mộc đang vội vã chạy về phía cửa chính thư viện trường. Nhưng không ngờ giây tiếp theo trực tiếp đụng phải một người. Một chồng bài thi trên tay người kia rơi hết xuống mặt đất dính nước bẩn.
Cố Thanh Mộc bắt đầu vội vàng nhặt bài thi. Sau đó phát hiện một số bài thi đã hoàn toàn bị thấm ướt.
Sau đó Cố Thanh Mộc cầm bài thi vô cùng có lỗi, cúi đầu áy náy nói "Thật xin lỗi, mình thật sự không cố ý."
Không có tức giận như trong tưởng tượng. Mà là một giọng nói ấm như gió thoảng "Không sao. Không cần lo lắng."
Cố Thanh Mộc ngẩng đầu nhìn thoáng qua người kia. Một cô gái có dung mạo không kém hơn Diệp Vãn An. Một đôi mắt phượng xinh đẹp, sống mũi cao thẳng, đường nét trên khuôn mặt vừa tinh tế lại ôn hòa.
____________________
Editor: Nhớ ủng hộ bản gốc tại wattpad/thienchanvota154 nhé! Thanks!