Thấy Cố Thanh Mộc không phản ứng lại mình, vẫn cúi đầu làm bài, Diệp Vãn An không lên tiếng nữa. Chỉ yên lặng ngồi ở trên giường lau tóc, động tác rất nhẹ nhàng.
Dù sao cũng là thời tiết tháng mười hai, cho dù là ở phương nam thì cũng hơi se lạnh một chút. Cho nên Diệp Vãn An rúc vào trong chăn. Nửa nằm ở trên giường đắp kín chăn.
Thời gian còn sớm. Diệp Vãn An tiện tay lấy một quyển sách đặt ở đầu giường lật giở, là sách thể loại lịch sử mà Cố Thanh Mộc thích. Nhưng mà đối với một người không giỏi lịch sử như Diệp Vãn An mà nói thì tương đối khó đọc.
Cố Thanh Mộc dựa theo thói quen thường ngày trước khi ngủ làm một trang toán mới có thể đi tắm rửa. Lúc kiểm tra đối chiếu đáp án xong đã là 10 giờ rưỡi tối. Cố Thanh Mộc hoạt động gân cốt một chút, chuẩn bị đi tắm rửa.
Xoay người liền phát hiện người nào đó ôm một quyển sách nửa nằm ở trên giường ngủ mất. Cố Thanh Mộc nhẹ tay nhẹ chân đi qua đó. Nàng ngủ rất an ổn. Chẳng qua vẻ mặt tràn đầy mệt mỏi. Hơn nữa gần đây nàng gầy đi thật nhiều. Xương quai xanh có thể nhìn thấy rất rõ ràng. Gương mặt vốn to bằng bàn tay nay gầy đến một chút thịt đều không có.
Đôi mắt đen bóng của Cố Thanh Mộc chất chứa cảm xúc phức tạp, chậm rãi đỡ nàng nằm thẳng người, giúp nàng đắp chăn xong, mới rón ra rón rén cầm đồ ngủ đi ra ngoài. Mà Diệp Vãn An vùi ở trong chăn, lông mi thật dài chớp chớp.
Đến nửa đêm, Cố Thanh Mộc đang ngủ mơ mơ mang màng cảm giác trong lòng ngực nhiều thêm một thân thể ấm áp. Nhưng mà mùi hương trên người người nọ lại rất quen thuộc. Một mùi hương thơm mát thực ngọt. Giống như rất nhiều buổi tối năm trước.
Phòng học lớp mười, ngón tay thon dài của Cố Thanh Mộc cầm bút, đôi mắt đen chăm chú nhìn sách bài tập. Thứ bảy tuần này sẽ phải bắt đầu thi cuối kỳ. Sau khi thi xong cô sẽ có thể cho bản thân một khoảng thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi.
Suy nghĩ một hồi, tâm trạng Cố Thanh Mộc đột nhiên chuyển tốt. Thoát khỏi buổi sáng buồn bực, bật chế độ loát đề dữ dội.
Tuần này chỉ có duy nhất một tiết thể dục. Thầy giáo để bọn họ tự do hoạt động. Rất nhiều bạn học đều đang tiến hành tập thể dục. Một mình Cố Thanh Mộc ngồi ở trên ghế dài gần đó phơi nắng, chiếc áo lông màu xám đậm tôn lên làn da càng thêm trắng nõn.
Lâm Phiêu vốn là tiểu khuê mật thân thiết của cô, thấy Cố Thanh Mộc ngồi một mình ở gần đó, cũng lập tức chạy đến.
"A Mộc à, sao mình lại cảm thấy gần đây giữa cậu và Diệp nữ thần có gì đó khang khác?" Lâm Phiêu nói với vẻ đầy giảo hoạt.
Cố Thanh Mộc liếc cô nàng một cái, mắt nhìn về phía trước, giọng điệu bình đạm nói "Cậu nghĩ nhiều rồi đó."
"Ồ. Cậu còn không thừa nhận. Chiếc áo khoác màu đen trên người Diệp nữ thần còn không phải là của cậu sao? Cậu cho rằng mình nhìn không ra sao?" Lâm Phiêu ra vẻ khinh thường, trên gương mặt trẻ con đáng yêu tràn đầy giễu cợt nồng đậm.
Mặt Cố Thanh Mộc vốn bình đạm trở nên cứng đờ. Buổi sáng lúc thức dậy, bởi vì bên ngoài có chút lạnh cho nên cô đã ném áo khoác cho nàng. Cũng không nghĩ nhiều.
Cái này quả thật không có lý do gì để phản bác. Cố Thanh Mộc đành phải cúi đầu nhìn thoáng qua đồng hồ, vờ như không không nghe thấy.
Không dễ dàng gì mới tóm được một cơ hội, Lâm Phiêu sao có thể cam tâm bỏ qua. Vì thế không chịu buông tha nói "Rốt cuộc cậu và Diệp nữ thần là thế nào?"
"Vậy Giang nữ thần người ta phải làm sao đây?"
"A Mộc. Cậu một chân đạp hai thuyền. Quá không phúc hậu. Thật ra cậu chia cho mình một người cũng được."
Đầu Cố Thanh Mộc đều bị cô nàng ồn ào tới đau nhức, bất đắc dĩ giải thích "Mình và cậu ấy thật sự không có gì. Chỉ là bạn bè. Hiểu không?"
Kết quả Diệp Vãn An đột nhiên đi tới, ngón tay nhỏ nhắn đưa cho cô một chai nước uống, đôi mắt pha lê xinh đẹp dịu dàng nhìn cô. "Các cậu đang nói gì vậy?"
Cố Thanh Mộc cúi đầu không lên tiếng. Vẻ mặt Lâm Phiêu cười đầy quái dị, nói "Oh. Các cậu là bạn bè. Bạn bè."
"Lâm Phiêu. Đừng náo loạn. Mình đi đây." Đôi mắt Cố Thanh Mộc bình tĩnh trừng mắt nhìn Lâm-vô tội-Phiêu một cái. Sau đó cũng không nhìn Diệp Vãn An, trực tiếp đi hướng đến phòng học.
Diệp Vãn An đôi mắt pha lê xinh đẹp hơi ngẩn ra nhìn bóng dáng người kia rời đi. Cậu ấy không thích mình ở đây sao? Hay là cái gì?
Bởi vì bước vào kỳ thi cuối kỳ, bầu không khí vốn dĩ vui sướng của cả lớp dần nặng nề xuống. Ngay cả học sinh mê chơi như Lâm Phiêu cũng bắt đầu cắm đầu vào học tập, thỉnh thoảng xin Cố Thanh Mộc chỉ bảo một ít.
Rốt cuộc vào buổi chiều trước kỳ thi cuối kỳ một ngày, sau khi điều chỉnh bàn xong, bầu không khí ngột ngạt trong lớp hoàn toàn tan vỡ. Có bạn học trực tiếp đi quán net xả stress. Còn lại thì trực tiếp tìm bạn bè đi ra ngoài happy. Hoàn toàn không quan tâm đ ến việc ngày mai sắp thi.
Cố Thanh Mộc trầm lặng sắp xếp cái bàn. Bởi vì phải điều chỉnh chỗ ngồi phòng thi nên tan học sớm hơn một chút so với bình thường. Cô chuẩn bị trực tiếp về nhà ôn tập.
Bởi vì nhà cô và nhà Giang Khuynh Ca cách rất gần. Hơn nữa hai người cùng ôn luyện, cho nên phần lớn thời điểm bọn họ đều cùng nhau về nhà. Giống như hôm nay vậy.
Cố Thanh Mộc đang mang một chiếc ba lô thể thao màu đen, hai tay đút túi quần, vẻ mặt bình tĩnh, thoạt nhìn rất lạnh lùng. Còn Giang Khuynh Ca bàn tay mảnh khảnh ôm mấy cuốn sách, mặt mày tinh xảo đầy vẻ dịu dàng, thỉnh thoảng cười nói cùng Cố Thanh Mộc. Bởi vì Cố Thanh Mộc là tóc ngắn, cho nên nhìn từ bóng lưng thoạt nhìn giống như tình nhân.
Mà đúng lúc Diệp Vãn An ở phía sau bọn họ, đôi mắt pha lê thâm trầm, môi mỏng mím rất chặt, ngón tay nhỏ nhắn nắm sách vở trắng bệch. Vị trí đó là của nàng.
"Vãn An. Có phải cậu không thoải mái không?" Một nữ sinh có quan hệ khá tốt đi cùng nàng.
Mà nữ sinh kia vừa vặn cũng nhìn thấy hai người Cố - Giang, không kiềm được nói "Kia không phải Cố Thanh Mộc sao? Cảm giác cậu ấy càng ngày càng soái. Trước kia không phải cậu ấy rất thích cậu sao? Sao bây giờ lại cùng Giang nữ thần ở bên nhau?" Nữ sinh kia hình như rất tò mò.
Diệp Vãn An khẽ nhíu đôi mi thanh tú, không vui nói "Cậu đừng nói bậy. Bọn họ chỉ là bạn bè. Chỉ là bạn bè." Chẳng qua giọng điệu có vẻ giống như đang tự an ủi mình hơn.
Kỳ thi cuối kỳ phân chia phòng thi dựa theo kỳ thi thử lần thứ tư. Mà lần trước Cố Thanh Mộc đứng thứ năm trong lớp, cho nên ở phòng thi số một. Còn Giang học bá đứng nhất lớp ngàn năm bất biến hiển nhiên cũng ở phòng thi số một.
Người quen gặp mặt nhìn nhau cười một tiếng liền OK. Cố Thanh Mộc ngồi vào vị trí điều chỉnh tâm thái. Bởi vì là bài thi toán học, cho nên tốc độ làm bài của cô vừa nhanh lại vừa vững. Chỉ trong chốc lát đã làm xong tất cả nội dung. Những thứ này đối với cô mà nói đều tương đối dễ dàng. Đúng lúc tầm mắt cô đối diện tầm mắt của Giang Khuynh Ca. Cô ấy cũng đã làm xong. Hai người nhìn nhau một cái. Dường như đều cất giấu tràn đầy ý cười.
Tương tác giữa hai người lại bị Diệp Vãn An dãy bên cạnh nhìn đến rõ ràng, đôi mắt phê lê xinh đẹp trở nên tăm tối, môi mỏng bất giác mím lại.
Sau khi kết thúc kỳ thi cuối kỳ, Cố Thanh Mộc liền rúc ở nhà xem sách lịch sử mà mình thích và xếp Lego ở trên sàn nhà trải thảm. Gần đây cô cảm thấy khá hứng thú với đầu tư. Không có việc gì cũng sẽ xem một ít sách thể loại kinh tế.
Cách ăn tết còn có mấy ngày, Cố mẹ đã trở về quê. Để Cố Thanh Mộc và Cố ba bận rộn cùng nhau trở về. Cho nên Cố Thanh Mộc liền ru rú ở nhà đọc một chút sách, làm một chút cơm.
Chỉ là đột nhiên nhận được điện thoại của Lâm Phiêu, hẹn cô ra ngoài chơi. Cố Thanh Mộc dĩ nhiên là đáp ứng.
__________________________
Editor có lời muốn nói: Mấy chương sau dài thiệt chứ. Không biết hành An An đến bao giờ, à chương sau lại thồn cẩu lương, hun đồ đó...edit cũng mệt xỉu, chương này được post lúc 1h sáng đó mí bà:((((