Nghiệp Đế Vương

Chương 40: Ám sát




edit & beta: Hàn Phong Tuyết

Ngày hôm sau tôi liền trở về chùa Từ An, vùi đầu vào xử lý những việc vặt liên quan đến hậu sự của mẫu thân, không bước chân về phủ thêm lần nào nữa. Tiêu Kỳ đến thăm tôi mấy lần, đôi bên làm như không có chuyện gì xảy ra, nhưng lòng thì xa cách rất nhiều. Từ cô cô nhận ra, chỉ cho rằng chúng tôi cãi nhau, lại lo sợ để lâu dẫn tới bất hòa không hay, cứ thúc giục tôi sớm trở về phủ. Tôi cười khổ từ chối, lấy cớ mọi chuyện hậu sự của mẫu thân đã xong, muốn ở lại trong chùa không về.

Ở chốn chùa chiền thanh tịnh cô đơn này, chỉ có Từ cô cô và A Việt theo bên cạnh tôi. Từ sau khi mẫu thân qua đời, đêm nào tôi cũng nằm mơ rồi bất chợt tỉnh giấc. Trong mơ, luôn có một con quái vật hung ác đuổi theo tôi, mà tôi thì lúc nào cũng hoảng hốt vì nhìn thấy khắp nơi đều là máu tươi. Tin vui duy nhất chính là ca ca sắp về. Huynh ấy đã nhận được tin báo tang, đang trên đường về kinh, mấy ngày nữa là đến nơi.

Nghỉ ngơi mấy ngày, trong cung không có người quản lý, mỗi ngày nội thị đều phải chạy lui tới bẩm báo mọi chuyện, tôi định mang Từ cô cô vào cung, đến ở Phượng Trì cung.

Bất luận Từ cô cô và A Việt khuyên nhủ thế nào, tôi cũng không muốn về Dự Chương Vương phủ, không muốn thờ ơ đối diện với Tiêu Kỳ, cũng không muốn nghĩ sau này phải ứng đối ra sao, bản thân chỉ cảm thấy mệt mỏi kiệt sức. Trải qua một thời gian dài, hiểu lầm cuối cùng đã kết thành oán trong lòng, kết thành vết thương, kết thành nút thắt không hóa giải được.

Tử Luật chết đi, đặt dấu chấm cho cuộc chiến tranh này, nhưng lại không chấm dứt được sự chết chóc.

Tôn thất phương nam thảm bại, chư Vương hoặc chết hoặc hàng, phản quân chết trận vô số, khói lửa đã tàn nhưng máu vẫn chảy ngàn dặm. Đại quân nam chinh đang khải hoàn về kinh, áp giải theo hơn ngàn Hoàng thân quốc thích mang tội.

Chiến trận phía bắc đã chắc thắng, đại quân đánh thẳng vào Đột Quyết, xông tới Vương thành, hưởng ứng Hộc Luật Vương tử kế vị, đại khai sát giới, diệt sạch những kẻ phản kháng trong Vương tộc.

Đột Quyết Vương thất bại phải trốn ở hoang mạc phía tây, bị cô lập, bao vây nhiều ngày, lại bị thương nghiêm trọng, cuối cùng đột tử. Thi thể được đưa đến cho Hộc Luật Vương, treo trước Vương thành ba ngày, không được chôn cất.

Tôi đã biết Hạ Lan Châm là người tàn nhẫn từ lâu, nhưng không ngờ được rằng hắn đối với cha ruột của mình cũng có thể tàn nhẫn đến vậy. Nhớ lại ngày xưa, tôi vẫn không thể nào quên đi được ánh mắt đau khổ mà ngoan độc dưới ánh trăng đêm ấy… Hạ Lan Châm đúng là vẫn còn nguyên tâm ma, tự tay chôn vùi cả cuộc đời mình vào trong hai chữ thù hận. Đột Quyết Vương chết rồi, hắn cũng coi như đã báo được đại thù, tiếp theo đây, hẳn là đến lượt Tiêu Kỳ?

May mà hắn không có cơ hội này. Đường Cạnh mượn danh trấn áp Vương tộc, bảo vệ tân quân mà đóng mười vạn đại quân ở Vương thành, khống chế Hộc Luật Vương vừa mới trèo được lên bảo vị. Tân Đột Quyết Vương cuối cùng lại trở thành một Vương tử bù nhìn. Đây là đại kế Tiêu Kỳ mưu tính từ lâu, để từ đó, Đột Quyết phải cúi đầu, mãi mãi phụ thuộc vào thiên triều ta.

Nghe nói đêm nay, Hốt Lan Vương tử sẽ được áp giải vào kinh thành. Dân chúng tranh nhau ra đường, thấy đệ nhất dũng sĩ Đột Quyết khi xưa trở thành tù nhân của Nhiếp chính Vương, ai ai cũng ngợi ca Nhiếp chính Vương anh minh, uy vũ.

Tôi gấp cuốn sách lại, không còn tâm tư nào đọc nữa, ngẩn ngơ trông lên đám mây xa xa trên bầu trời. Lơ đãng nhớ lại nhiều năm trước, tôi đứng trên cổng thành, từ xa trông thấy bóng dáng chàng… Thời gian trôi chảy như dòng nước, mới vậy mà đã mấy năm.

Từ cô cô lặng lẽ đi vào, nở nụ cười tươi, khom người bẩm, “Vương phi, vừa rồi nội thị tới đây truyền lời, Vương gia muốn dùng bữa tối nay tại Phượng Trì cung”.

Tôi ngẩn ra, nhạt giọng nói: “Đã biết, cô cô đi bố trí đi”.

Từ cô cô thở dài, muốn nói lại thôi. Tôi biết cô cô muốn nói gì. Tiêu Kỳ hẳn là có ý chủ động muốn giảng hòa, người muốn nói tôi không nên cố chấp, phụ lòng Tiêu Kỳ. Mấy ngày qua, Tiêu Kỳ bận rộn việc chính sự nhưng vẫn thường tới Phượng Trì cung. Chàng không mở miệng hòa giải, cũng không hỏi vì sao tôi không về, dường như cho rằng tôi sẽ giống trước kia, cúi đầu nhận sai, cầu xin chàng tha thứ. Có lẽ, thấy tôi mãi vẫn cứ hờ hững, chàng mới dần lo âu, rốt cuộc chịu hạ mình cầu hòa. Nhìn Từ cô cô bận rộn thu xếp ngoài điện, đốt Long Diên hương, chọn đèn lồng đỏ,… tôi bỗng cảm thấy vô cùng bi ai. Tự lúc nào, tôi đã bắt đầu giống phi tần chốn hậu cung, cần phải toan tính hầu hạ, hao hết tâm tư mới lấy được lòng trượng phu của mình rồi?

Đã đến giờ lên đèn, Tiêu Kỳ mang sắc mặt mệt mỏi đi vào trong điện, nhưng thần thái lại ấm áp ôn hòa. Tôi đang lười nhác dựa bên giường đọc sách, nhìn về phía chàng nhẹ cười một tiếng, cũng không đứng dậy nghênh đón.

Chàng mặc triều phục đứng đó, chờ một lát, chỉ đành để cho cung nữ giúp mình thay ngoại bào. Thường ngày, việc này vốn do tôi tự mình làm, nhưng hôm nay tôi cố ý làm như không thấy. Khó có khi chàng rất không vui mà vẫn mỉm cười đi tới bên cạnh tôi, cầm lấy tay tôi, dịu dàng nói: “Đã để nàng chờ lâu, cho người mang đồ ăn lên được rồi”.

Cung nhân mang lên rất nhiều đồ ăn, từng người nối đuôi nhau mà vào. Tựa hồ như cố ý chuẩn bị kỹ càng cho buổi tối hôm nay, mỗi món ăn đều được bày biện rất đẹp mắt, lại còn toàn là những món tôi thích ăn. Mùi rượu thơm ngào ngạt xông vào mũi. Một cung nhân đang cầm bình rượu ngọc rót vào chén cho chúng tôi. Tiêu Kỳ mỉm cười đưa mắt nhìn tôi, ánh nhìn dịu dàng, “Đây là rượu mơ đã ủ ba mươi năm, khó khăn lắm mới tìm được”. Lòng bất giác ấm áp, mỉm cười nhìn lên, chạm phải ánh mắt sáng quắc của chàng.

“Lâu lắm rồi ta chưa uống rượu với nàng”, chàng thở dài, hơi cười nói: “Để giai nhân phải chờ lâu, ta tự phạt ba chén, thỉnh tội với Vương phi”.

Tôi nhịn cười, nghiêng đầu không thèm để ý chàng, lại lơ đãng trông thấy cung nhân rót rượu kia. Tóc đen eo nhỏ, xinh đẹp động lòng người, thoáng thấy quen mặt.

Chợt nghe Tiêu Kỳ cười thán, “Ta lại không hấp dẫn nàng bằng một nữ tử?”.

Trông lại, thấy vẻ mặt buồn bã của chàng, tôi buồn cười, liếc xéo chàng, “Một người vũ phu, sao có thể sánh với mỹ nhân”.

Cung nhân xinh đẹp kia đứng ở phía sau Tiêu Kỳ, cúi thấp đầu thẹn thùng. Lòng tôi thoáng động, từ góc này nhìn lại, gương mặt kia, thần thái kia thật quen thuộc. Từ nơi sâu thẳm trong trí nhớ bỗng có thứ gì đó hé mở… Tiêu Kỳ đã cười nâng chén, ngửa đầu định uống. Tôi bất an, chợt thốt lên: “Khoan đã…”.

Khoảnh khắc tôi cất lời, trước mắt bỗng thấy có ánh sáng lạnh lóe lên, cung nữ kia đột ngột ra tay, thân hình nhanh như chớp, cùng với ánh đao đánh thẳng về phía lưng Tiêu Kỳ. Biến cố bất ngờ xảy ra, tôi không nghĩ ngợi gì, nhào tới bên người Tiêu Kỳ, dùng hết sức đẩy chàng ra. Bên tai nghe thấy tiếng rít lạnh xẹt qua, cũng cảm nhận được sự sắc bén của ánh đao. Thân thể chợt nhẹ, bị Tiêu Kỳ ôm trong ngực, ngửa người lui nhanh, chỉ cảm thấy một luồng sức mạnh vô cùng lớn xuất ra từ trong tay áo chàng… Tiếng xương gãy, tiếng kêu rên, tiếng kim loại rơi xuống đất dường như đồng loạt vang lên chỉ trong nháy mắt!

Lúc này mới nghe thấy tiếng kinh hô của cung nhân trong điện, “Có thích khách! Người đâu!”.

Cung nữ kia thất thủ, thân người liền lao tới cột trụ, đầu chảy máu, người ngã nhào xuống đất.

Tiêu Kỳ ôm chặt lấy tôi, cả giận nói: “Nàng điên rồi, ai cho nàng nhào lên!”.

Tôi muốn nói, nhưng trước mắt chợt biến thành màu đen, thân thể mềm oặt.

“A Vũ, sao vậy?”, Tiêu Kỳ kinh hãi.

Tay trái mơ hồ cảm thấy đau. Tôi gắng sức giơ tay lên, cánh tay lại nặng như ngàn cân, chỉ thấy trên mu bàn tay có một vết rách rất mỏng, rỉ ra máu đỏ sậm, nhuốm đỏ nền nhà xanh ngọc… Xung quanh tối sầm, tiếng người kinh hô vang lên xa xăm, thứ duy nhất có thể cảm giác được là vòng ôm ấm áp kiên cố của chàng.

Mơ màng nghe thấy tiếng chàng khàn giọng gọi tôi, tôi mở to hai mắt, lại nhìn không rõ gương mặt chàng.

Tôi gắng gượng bằng chút sức lực cuối cùng, mỉm cười than thở: “Chàng hỏi ta có thể hay không, giờ ta cho chàng biết”.

Hôm đó, chàng từng hỏi tôi, “Có lẽ có một ngày, ta cũng sẽ bị thương, chết đi, khi đó, nàng có che chở cho ta như thế hay không…”.

Hôm nay tôi đã có thể trả lời. Đúng vậy, ta sẽ, ta sẽ không tiếc hết thảy che chở cho chàng.

Vừa chìm vào giấc ngủ đã mơ thấy mẫu thân, còn có Hoàng tổ mẫu đã qua đời nhiều năm, loáng thoáng nhớ tới những năm tháng không buồn không lo ở bên người… Tôi nhắm mắt cười ngọt ngào, không muốn phải tỉnh lại sớm.

“Ta biết nàng đã tỉnh, mở mắt đi, xin nàng, mở mắt ra!”. Giọng nói buồn bã thảm thiết kia khiến ngực tôi đau nhói. Gắng sức thoát ra khỏi giấc mộng, muốn mở mắt ra, chỉ thấy trong màn sương mù dày đặc có một đôi con ngươi đỏ ngầu, đỏ như nhuốm máu. Tôi đột nhiên run lên. Thích khách, ánh đao, vết máu, vẻ mặt kinh hãi của chàng… Cảnh tượng kinh hồn đó hiện ra trong đầu, khiến tôi giật mình thức tỉnh, lại nhớ tới suy nghĩ cuối cùng của mình, nhớ tới chàng tái mét mặt, ôm tôi thật chặt, bộ dạng đau đớn điên cuồng.

Tôi nhắm mắt lại rồi mở ra, rốt cuộc nhìn thấy rõ ràng gương mặt chàng.

“A Vũ…”, chàng nhìn thẳng tôi, ánh mắt hoảng hốt, giống như không thể tin được, luôn miệng gọi tên tôi.

Đôi mắt chàng sao lại đỏ như thế? Tôi đau lòng, muốn giơ tay chạm vào gương mặt chàng, lại giật mình nhận ra thân người vô lực, tứ chi rõ ràng vẫn còn ở trên cơ thể này nhưng dường như chẳng còn thuộc về tôi.

“Nàng ngủ thật lâu!”, chàng nhìn tôi không chớp mắt, ngón tay run rẩy chạm vào mặt tôi, “Ông trời cuối cùng cũng trả nàng lại cho ta!”.

Tôi nhìn chàng, nước mắt lã chã rơi, thân thể lại hoàn toàn mất đi tri giác, không nhúc nhích được.

“Thái y! Thái y!”. Tiêu Kỳ nắm chặt tay tôi, quay đầu lại luôn miệng gọi. Thái y vội bước lên phía trước, ngưng thần bắt mạch, hồi lâu mới thở dài, “Mạch của Vương phi rất ổn, độc tính đã có dấu hiệu giảm, xem ra hoa băng tiêu trên tuyết sơn kia quả thực hữu hiệu. Chỉ là kịch độc đã xâm nhập vào kinh mạch, trước mắt chưa giải được hết, cho nên tứ chi tê dại, không thể cử động”.

“Tứ chi tê dại?”, Tiêu Kỳ kinh sợ, “Phải làm sao mới có thể giải được hết chất độc?”.

Thái y hoảng hốt dập đầu, “Hoa băng tiêu có tính hàn, thể chất của Vương phi thế này e rằng khó có thể chịu đựng được. Vi thần chỉ đành mạo hiểm thử nghiệm, dùng thêm bảy loại thuốc có hỏa tính cao nhất. Trước mắt tuy là có hiệu quả giải độc, nhưng khó bảo toàn thuốc sẽ không đả thương tới nội phủ, vi thần không dám tùy tiện dùng thuốc”. Tôi ngẩn ngơ nghe, trong lòng chầm chậm hiểu ra, hoa băng tiêu mà Thái y nói chắc là bông hoa trên tuyết sơn mà Hạ Lan Châm đưa tới. Ngày đó sứ thần Đột Quyết gọi nó là báu vật trân quý, có khả năng giải độc chữa thương, không ngờ tới hôm nay nó quả thực đã cứu một mạng về cho tôi.

Lại nghe Tiêu Kỳ cả giận nói: “Ta không muốn nghe những lời khước từ như vậy nữa! Bất kể ngươi dùng thuốc gì, nhất định phải giúp Vương phi khang phục!”.

“Vương gia thứ tội!”, Thái y kinh hoảng, không ngừng khấu đầu.

Tôi cười khổ, nhưng không có cách nào lên tiếng được, chỉ còn ngón tay có thể hơi động, liền dùng hết sức chọc vào bàn tay chàng. Tiêu Kỳ cúi người nhìn tôi, ánh mắt kia, tựa như bi thương, tựa như điên dại. Tôi chưa từng thấy vẻ đau thương tan nát lòng như vậy trong ánh mắt chàng.

Hoa băng tiêu có tính hàn, nhưng lúc đó không dùng thì tôi sẽ chết. Hiện tại, nếu không dùng thuốc này, mặc dù tôi có thể sống, lại chỉ là một cái xác nằm yên. Hai người nhìn nhau, Tiêu Kỳ lập tức hiểu ý tôi, cũng thể hiện rằng chàng đang có ý nghĩ giống tôi. Chỉ là, ra quyết định này, sao mà khó khăn!

“Ta hiểu được”. Tiêu Kỳ nhìn tôi thật sâu, kiên cường cười một tiếng, “Đã như vậy, chúng ta cùng đánh cược!”.

Thái y nhanh chóng kê đơn thuốc. Một bát thuốc nồng mùi được Tiêu Kỳ đích thân bón cho tôi uống.

Toàn bộ cung nhân y thị đã lui ra ngoài điện. Trong tẩm điện trống vắng, ánh đèn lồng chiếu lên người chúng tôi, tạo thành hai cái bóng thật dài in trên nền nhà.

Chàng đỡ tôi dậy, ngồi dựa vào đầu giường, ôm chặt tôi trong ngực. Không biết là do thuốc đã có tác dụng hay là độc tính quấy phá, tôi chợt thấy trước mắt đen kịt, thần trí dần mơ hồ.

“A Vũ!”, chàng khẽ hét lên bên tai tôi, nhẹ nhàng lay người tôi, nhưng cơ thể tôi không có cảm giác gì.

“Ta không cho phép nàng ngủ, nàng mở to hai mắt ra cho ta!”. Tiêu Kỳ nâng mặt tôi lên, giọng nghẹn ứ, “Ta sợ nàng vừa ngủ sẽ không bao giờ… tỉnh lại nữa… Chỉ cần nàng gắng gượng chịu đựng, ta sẽ đồng ý với nàng mọi chuyện, không chọc giận nàng, khiến nàng đau lòng nữa, có được không?”.

Lòng đau mà ngọt ngào, tôi gắng sức mở mắt ra, mỉm cười với chàng. Hai cánh tay chàng ôm tôi chặt như thế, cho dù thân thể không cảm nhận được, tôi vẫn nghe được nhịp tim đập của chàng. Tôi muốn nói với chàng, ta nhìn chàng còn chưa cảm thấy đủ, làm sao nỡ ngủ chứ; ta còn muốn nhìn chàng bạc đầu, cùng ta già đi.

“Ta kể chuyện xưa cho nàng nghe, được không?”, chàng lúng túng cười. Đây là lần đầu tiên chàng chủ động muốn kể chuyện ngày xưa. Lúc trước tôi cuốn lấy bắt chàng kể, chàng còn ngang ngạnh không chịu. Nếu hỏi Nhiếp chính Vương anh minh thần võ sợ nhất chuyện gì thì nhất định câu trả lời sẽ là bị Vương phi của chàng bắt kể chuyện ngày xưa. Tôi cười thật tươi, yên lặng nhìn chàng. Trông thấy bộ dạng cau mày suy tư của chàng, lòng chua xót mà êm ái… Tôi thầm nghĩ, cho dù có che hết đi ánh hừng đông, tôi cũng sẽ không sợ hãi, bởi vì có chàng làm bạn.

“Nói gì được nhỉ?”, chàng sầu não lẩm bẩm, tôi lại bật cười. Chàng xưa nay chỉ biết kể một vài chuyện chinh chiến sa trường, công thành đoạt đất, máu chảy đầm đìa, nghe chẳng thú vị chút nào. Nhưng chỉ cần là chuyện về chàng lúc trước, tôi nghe hoài cũng không chán.

Chàng siết chặt vòng tay, giọng nói càng lúc càng ấm áp, “Ta đã kể cho nàng nghe tình cảnh lần đầu gặp nàng chưa?”.

Tôi mở to mắt. Lần đầu tiên, hẳn là lúc bái đường thành thân… Chàng thở dài, chưa nói đã cười, “Lúc ấy nàng mới mười lăm tuổi, nhỏ như vậy, chẳng khác nào một đứa trẻ”.

Chàng cười vui, “Lúc bái đường, nàng mặc cung trang lắm thứ phiền phức vậy mà thân hình vẫn nhỏ xinh, ta trông thế nào cũng giống một tiểu nha đầu. Nghĩ bản thân mình một đống tuổi lại đi động phòng cùng một tiểu nha đầu, thực là làm khó ta hơn cả việc đánh hạ mười thành trì!”. Chàng cười vô cùng đáng ghét, tôi vừa tức vừa lúng túng, chỉ có thể dùng ánh mắt hung hăng trừng chàng, lòng gào thét muốn nhào tới cắn cho chàng một cái vào đầu vai.

“Sau đó, từ biệt ba năm… Lúc ta biết tin nàng bị bắt cóc, thực sự không thể tưởng tượng ra được rốt cuộc Vương phi mình trông thế nào, trong đầu chỉ có hình ảnh một đứa bé bị dọa đến khóc oang oang”. Chàng thở than, “Ta phái một người đi theo nàng, liên tục chuyển tin tức về, nói nàng ám sát Hạ Lan Châm, vừa phóng hỏa vừa chạy trốn, khiến Hạ Lan Châm xử tử thuộc hạ… Ta gần như không thể tin nổi những chuyện này là do một đứa bé làm”.

Tôi nói không ra lời, đáy mắt ngấn nước.

“Cả đời này ta không thể nào quên được, khoảnh khắc ấy, dưới mưa máu khói lửa, nàng xuất hiện trong đám loạn quân…”, chàng chợt nhắm mắt, “Nàng chói mắt đến thế, đao quang kiếm ảnh sau lưng không thể làm tổn hại đến phong thái của nàng. Bản thân mạng nằm trong tay địch nhưng không hề sợ hãi. Ta chưa từng thấy nữ tử nào có thể quyết tuyệt như thế, mạnh mẽ nghiêm nghị như thế!”. Giọng chàng hơi run, “Khoảnh khắc ấy, ta mới biết mình đã bỏ lỡ cái gì!”.

Tôi nhìn chàng, nước mắt chảy xuống, ướt tóc mai.

“Trước giờ ta luôn mơ ước có một nữ tử có thể sóng vai đứng bên cạnh ta, cùng ta đồng sinh cộng tử, vốn đã sớm nhận được, ta lại ngốc nghếch bỏ lỡ ba năm”.

Có thứ gì đó ấm áp, rơi trên gương mặt tôi. Là nước mắt chàng. Chàng ôm chặt tôi, như thể chỉ cần lỏng tay là sẽ mất đi. Thân thể chàng rất ấm, hâm nóng cơ thể băng lạnh của tôi, ấm đến tận đáy lòng.

Tôi bỗng nhiên run lên, cảm giác rõ ràng như vậy… Là thật! Tôi lại có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể chàng, thậm chí còn có chút tri giác! Tôi dốc toàn lực, rốt cuộc cũng chầm chậm giơ được tay phải lên, khó khăn lắm mới đặt được trên mu bàn tay chàng.

Chàng chấn động, ngây người chốc lát rồi bỗng nhiên kinh ngạc đến nhảy dựng lên, “Nàng có thể cử động! A Vũ, nàng có thể cử động!”.

Tôi cũng mừng như điên, vẫn để chàng ôm trong lòng, xúc động không nói được thành lời.

Rèm châu được vén lên, A Việt bưng bát thuốc đi vào, nhẹ nhàng cười nói: “Vương phi, thuốc rất hữu hiệu, khí sắc của Vương phi hôm nay tốt hơn rất nhiều”.

Đang nói cười, Từ cô cô cung kính đi tới, thấy tôi đang uống thuốc thì cũng nở nụ cười, nói: “Vương phi hai ngày nay tốt lên rất nhiều, xem ra uống hết thuốc thì sẽ khỏe lại”.

Tôi đặt bát thuốc xuống, nhận lấy chiếc khăn lụa trắng lau miệng, nhìn thần sắc nghiêm nghị của Từ cô cô, bụng đã đoán ra được mấy phần, “Đại Lý Tự đã thẩm tra được kết quả?”.

Từ cô cô khom người nói: “Vâng. Thân phận thích khách đã được điều tra rõ, là người cũ trong cung Tuyên Hòa, tên Liễu Doanh”.

Cung Tuyên Hòa, nơi ở khi xưa của Tử Luật. Đêm đó, tôi nhìn thấy cung nữ xinh đẹp kia, cảm thấy rất quen mắt, hôm nay nghĩ lại, nàng hình như là một thị nữ rất được Tử Luật sủng ái. Nàng ở trong cung lâu năm như thế mà không có ai biết nàng có võ công. Sắc mặt Từ cô cô trầm trọng, “Người trong cung Tuyên Hòa xưa vốn đã bị trục xuất hết, Liễu Doanh này lúc trước được điều tới Hoán y cục, mấy ngày trước lại bị Ngự thiện ty điều đi. Người điều nàng đến Ngự thiện ty là một phó giám, tên Lý Trung. Người này đã bạo bệnh chết đêm xảy ra chuyện”.

Tôi lẳng lặng cười nhạt. Động tác giết người diệt khẩu này mặc dù rất mau lẹ, nhưng vẫn nằm trong dự liệu.

Cung thất trùng điệp, lầu các lớp lớp, ai có thể biết được bên trong thâm cung này rốt cuộc đang che giấu bao nhiêu bí mật.

Trước kia, sau lần cô cô bị ám sát, tôi từng mượn cơ hội cung biến để thanh lọc cung nhân, nhổ sạch toàn bộ thế lực thần phục Tiên hoàng. Song trong cung, các thế lực thâm căn cố đế rắc rối phức tạp, để tránh dính líu tới quá nhiều người, cũng là an ủi lòng người, việc thanh lọc cũng có giới hạn. Sau lại đến chuyện cô cô mưu nghịch thất bại, trong cung xảy ra vụ án giết người liên đới rất rộng, giết chóc nặng nề. Người trong cung ai nấy sợ hãi, cả Hoàng cung dường như lâm vào khủng hoảng. Đích thân tiếp chưởng hậu cung, tôi gắng sức trấn an lòng người, bình ổn biến động, mặc dù thôi chết chóc, nhưng suy nghĩ dọn dẹp hoàn toàn cung cấm vẫn luôn ở trong đầu, chỉ chờ thời cơ thích hợp đến.

Từ cô cô tiếp tục nói: “Vương gia hạ lệnh nghiêm tra án này, Đại Lý Tự đã bắt giữ những kẻ liên quan ở Ngự thiện ty. Những người quen biết với Liễu Doanh ở Hoán y cục, cung Tuyên Hòa đều bị bắt giam vào ngục”.

Tôi trầm ngâm chốc lát, nhướng mày nhìn Từ cô cô, “Nếu Đại Lý Tự đã bắt tay vào thẩm tra xử lý thì cô cô cũng không ngại giúp họ một tay chứ?”.

Từ cô cô ngẩn ra, “Ý của Vương phi là?”.

Tôi nghiêm mặt, lạnh lùng nói: “Dư đảng trong cung còn chưa được diệt trừ hết, hiện giờ là lúc cần phải thực hiện tiếp”.

“Lão nô hiểu”, Từ cô cô cả kinh vẻ sợ hãi, chợt cúi người thật thấp.

Tôi chầm chậm nói: “Cô cô đi truyền lời xuống, trong cung phàm có người từng chỉ trích chuyện triều chính, không biết giữ mồm miệng, những người qua lại thân mật với dư đảng,… khai ra một người, tội giảm một phần; biết chuyện không báo, vạ lây cửu tộc”.

Trong chốn cung đình này, thứ không thiếu nhất chính là lòng người ác độc. Để tự vệ, mỗi người đều phải trèo cắn người khác.

Thứ tôi muốn là thấy lòng người bất an, liên lụy càng nhiều càng tốt.

“Lão nô sẽ đi ngay”, Từ cô cô khom người muốn lui.

“Khoan đã”, tôi gọi Từ cô cô lại, hờ hững nói: “Có một người, bây giờ cần dùng đến”.

Nhà giam quanh năm không thấy mặt trời, mùi vị âm trầm ẩm mốc phả vào mặt, cho dù đứng ở cửa cũng khiến người tôi phát lạnh.

“Chỗ này rất bẩn, Vương phi dừng bước đi, để nô tỳ dẫn người ra thì hơn”, ma ma của Huấn giới ti nhún nhường cười nói.

Tôi nhíu mày, “Từ cô cô theo ta vào, những người khác, chưa gọi đến không được tự ý vào”.

Từ cô cô đi phía trước soi đèn dẫn đường. Đi qua một lối nhỏ, càng đi càng lạnh lẽo. Đến gian phòng nhỏ hẹp cuối cùng, chỉ có một lỗ vẻn vẹn mười thước vuông thông ánh sáng vào, nhìn qua, loáng thoáng thấy có thứ gì đó ngọ nguậy. Từ cô cô đưa đèn tới, ánh sáng bừng lên, vật đen thui ở góc tường đột nhiên bị ánh sáng kích động, bò qua chân. Là một con nhện to tướng! Tôi kêu lên, vội vàng né về phía sau.

“Vương phi, cẩn thận!”, Từ cô cô đỡ lấy tôi.

Trong đống rơm rạ trên mặt đất kia bỗng nhiên phát ra một tiếng cười lạnh, một giọng nói khàn khàn không giống tiếng người vang lên, “Tiểu Quận chúa, ngươi cũng tới?”.

Nếu như không nhìn kỹ, tôi cơ hồ không thể nhận ra nữ nhân bẩn thỉu gầy như củi khô kia. Gương mặt tái xám, tóc tai rối bời, đôi con ngươi sâu hoắm hướng thẳng về tôi, “Ta biết sớm muộn gì ngươi cũng tới. Trên đường đến Hoàng tuyền, Cẩm Nhi chờ ngươi!”.

Tôi mượn ánh sáng nhìn nàng thật kỹ, muốn vẽ lại bóng dáng xưa trên gương mặt này, nhưng chỉ phí công. Người trước khi chết thường lương thiện, vậy mà nàng đến lúc này vẫn là đầy lòng oán hận. “Cẩm Nhi, ngươi có thể an tâm lên đường rồi”, tôi lẳng lặng nhìn nàng, “Đứa trẻ đã được ta an trí thỏa đáng, còn phía Tử Đạm, ta sẽ nói rõ với huynh ấy”.

Nghe thấy hai tiếng “lên đường”, Cẩm Nhi đột nhiên run lên, vô lực dựa vào đống rơm, ánh mắt đăm đăm. Tôi rầu rĩ, “Ngươi nếu như còn có tâm nguyện gì, có thể nói cho ta biết”.

“Đến lúc này rồi ngươi còn giả bộ lương thiện gì trước mặt ta nữa? Chỉ tiếc điện hạ nhìn lầm ngươi rồi, ngươi mới là kẻ lòng dạ nham hiểm!”, nàng cười lạnh, nhổ nước bọt trước chân tôi.

“Lớn mật!”, Từ cô cô giận dữ mắng mỏ.

Tôi bình tĩnh đưa mắt nhìn con người như bị điên kia, một lúc lâu sau, chầm chậm nói: “Đúng như ngươi nói, Vương Huyên ta chưa bao giờ là người lương thiện, bằng không, người ở trong lao chờ chết hôm nay, không phải là ngươi, mà là ta, thậm chí cả nhà họ Vương ta. Ngươi cho rằng vinh hoa phú quý có được là không phải trả giá?”. Tôi cười mỉa, “Những năm này, ngươi chỉ thấy ta sống giàu sang, lại chưa từng nhìn những lúc ta e sợ, kinh hãi, khiếp đảm. Không phải chỉ có một mình cuộc đời Tô Cẩm Nhi ngươi mới lắm chông gai, cõi đời này ai chẳng khó khăn, ai chẳng trải gian nan? Ngươi vốn có bầu trời thuộc về mình, tội tình gì mà phải ghen ghét người khác?”.

Cẩm Nhi cười thảm, “Bầu trời của ta, ta làm gì có bầu trời của mình… Từ nhỏ ở bên ngươi, ngươi chính là trời, ngươi nói cần là cần, ngươi không cần thì bỏ… Thứ ta nằm mơ cũng không xin được, trong mắt ngươi lại không đáng một đồng. Ta mặc kệ tính mạng, vất vả khó nhọc cũng không đổi lại được một ánh mắt thật tình của điện hạ, ngươi lại lãng phí, để ngài đi chết vì ngươi!”.

Lời của nàng, từng tiếng từng tiếng đâm vào lòng tôi, đâm đến máu chảy đầm đìa. “Không sai, ngươi nói không sai”. Tôi vẫn cười, nhưng giọng nói đã lạc đi không còn là của mình nữa, “Đây là số mệnh. Ngươi và Tử Đạm, một người đến chết không chịu chấp nhận số mệnh, một người chấp nhận số mệnh đến chết, kết quả thì thế nào? Cuộc đời có nhiều thứ phải tranh giành, cũng có nhiều thứ phải bỏ… Cho dù ngươi lá ngọc cành vàng như ta mà bản thân không biết lấy biết bỏ, thì kết quả cũng chỉ như hôm nay mà thôi”.

“Là mệnh ngươi tốt, nhưng làm sao phải chiếm hết mọi thứ?”, nàng ngã trên đống rơm phía sau, khàn giọng hét, “Cho dù kiếp sau không được làm lá ngọc cành vàng, ta tình nguyện làm heo làm chó chứ không muốn tiếp tục làm nha hoàn!”.

Tiếng khóc thê lương của nàng quanh quẩn nơi nhà giam âm u, tấn công tôi từ bốn phương tám hướng.

Tôi đột nhiên xoay người, nặng nề phất tay áo, “Đưa Tô phu nhân lên đường”.

~~~~~~~

Mỗi ngày bận rộn làm 1 chương nên có hơi vội vàng, văn phong có chỗ nào chưa ổn mong mọi người nhắc nhở cho :)