Nghiệp Đế Vương

Chương 33: Tiếc nuối




edit & beta: Hàn Phong Tuyết

Buổi chiều trời quang, không biết từ khi nào thời tiết đã dần dần chuyển sang mùa đông.

Tôi từ nhỏ đã sợ lạnh, mỗi mùa thu đông đều bệnh tật triền miên, dạo trước ngẫu nhiên bị phong hàn, bệnh liền nửa tháng. Hôm nay thân thể dường như tốt hơn nhiều, lại nghe nói Tĩnh nhi nháo om sòm vì lâu không được gặp cô cô, bèn vào cung thăm nó.

Vừa rảo bước tới cửa điện đã nghe thấy tiếng cười thích thú của Tĩnh nhi, tôi đưa mắt nhìn lại, thoáng chốc kinh hoàng, tức giận – nó đang cưỡi trên lưng vú em như cưỡi ngựa, tay còn vỗ lưng nói “chạy, chạy”, một đám cung nữ xung quanh vây thành một vòng, đua nhau trợ uy giúp tiểu Hoàng đế. Càn Nguyên điện loạn như cào cào, thậm chí tôi đã đi tới cửa điện rồi mà không có bất kỳ nội thị nào trông thấy để thông bẩm.

“Hoàng thượng!”, tôi lạnh lùng mở miệng, “Hoàng thượng đang làm gì vậy?”.

Cung nhân cả điện chợt nhìn thấy tôi đứng trước cửa, ai nấy sợ hãi cuống quýt quỳ xuống tham bái, không dám ngẩng đầu lên. Tĩnh nhi nhìn thấy tôi, lập tức nhảy từ trên lưng vú em xuống, cười khanh khách chạy về phía tôi, “Cô cô, ôm một cái!”. Tôi thấy bước chạy của nó lảo đảo không vững liền nhanh chóng nghênh đón, giang hai tay ôm lấy nó. Tĩnh nhi ôm chặt lấy cổ tôi, bất kể tôi nói gì cũng không chịu buông. Tôi chỉ đành ôm nó, khuỷu tay hơi có cảm giác bị đè nặng. Đứa trẻ lúc đầu chỉ nhỏ như con mèo giờ đã lớn như vậy rồi.

Tôi nghiêm mặt nhìn nó, “Bệ hạ hôm nay không ngoan, cô cô đã nói bệ hạ không được đùa nghịch, không được vấp ngã, bệ hạ có nhớ kỹ không?”. Đôi mắt đen tròn lúng liếng của Tĩnh nhi hơi chuyển, nó cúi đầu im lặng, khuôn mặt nhỏ nhắn vùi trước ngực tôi, cọ cọ làm nũng. “Bệ hạ!”, tôi chật vật kéo nó ra, thực không biết Tĩnh nhi học như vậy từ ai. Mới chỉ là một đứa bé mà đã biết cách nhìn sắc mặt người khác, biết được tôi đang vui hay đang giận, lần nào cũng giở trò làm nũng; chỉ có lúc Tiêu Kỳ ở bên cạnh mới chịu nghe lời một chút. Vú em đưa một chiếc áo choàng thêu rồng bằng chỉ vàng tới, dịu giọng cười nói: “Vương phi vừa tới bệ hạ liền vui mừng, quên cả sợ ngã!”.

Tôi ôm Tĩnh nhi đặt lên gối, đưa mắt nhìn vú em, thản nhiên hỏi: “Là ai dạy bệ hạ cưỡi ngựa người?”.

Vú em vội quỳ xuống, khấu đầu nói: “Vương phi thứ tội! Nô tỳ không dám nữa! Nô tỳ vốn chỉ muốn làm bệ hạ vui…”.

“Làm bệ hạ vui?”, tôi nhướng mi đang định quở trách, lại nghe thấy Tĩnh nhi ngửa đầu cười khanh khách, “Cưỡi ngựa ngựa, Vương gia cưỡi ngựa ngựa, bệ hạ cũng muốn!”.

Tôi chợt hiểu ra. Trước kia Tiêu Kỳ từng một lần ôm Tĩnh nhi cưỡi ngựa, Tĩnh nhi từ đó nhớ mãi không quên. Dạy Tĩnh nhi gọi chàng là cô phụ đã lâu nhưng nó chỉ nhớ rằng tất cả mọi người luôn gọi chàng là Vương gia, thế nên học theo gọi Vương gia; nghe chúng tôi gọi mình là bệ hạ, liền coi bệ hạ là tên mình. Tôi quả thực không biết nên khóc hay nên cười, vốn phải nghiêm mặt giáo huấn nhưng lại kìm không được mà cười thành tiếng.

Tĩnh nhi nhìn thấy tôi cười thì đắc ý, bắt đầu tỏ ra bướng bỉnh, giãy dụa trong lòng tôi, còn đưa tay nghịch tua ngọc châu đung đưa gắn trên trâm cài đầu của tôi. Tôi đang nghe vú em kể lại tình hình sinh hoạt của Tĩnh nhi những ngày này thì bất chợt Tĩnh nhi kéo tóc tôi, lấy chiếc trâm xuống. Vú em cuống quýt đỡ lấy nó, nó lại chỉ cười hì hì nắm chặt lấy chiếc trâm, nhất định không chịu buông tay. Tóc tôi tán loạn, không thể làm gì được nó, lại nghe vú em cười nói: “Thực là một thiên tử phong lưu, còn nhỏ tuổi đã mạo phạm giai nhân”. Lời của vú em làm mọi người che miệng bật cười, mà Tĩnh nhi thì vẫn cầm chiếc trâm khua tay múa chân như thể vừa chiếm được bảo bối.

Tôi thở dài, chỉ phải đành đứng dậy chải đầu lần nữa, “Lấy chiếc trâm đến đây, đừng để cho bệ hạ chơi những thứ như thế”.

Vú em vội cúi người lấy chiếc trâm, nhưng Tĩnh nhi lại né tránh không cho. Vú em không còn cách nào nữa, chỉ đành phải nói: “Nếu bệ hạ không chịu đưa thì nô tỳ phải cả gan mạo phạm rồi”.

“Ngươi dám!”, Tĩnh nhi hét lên chói tai, có nét ngang ngược giống hệt Tử Long ca ca khi xưa.

Tôi cười khổ, quay người nhìn búi tóc đã loạn trong gương, đang định chải đầu thì đột nhiên nghe thấy một tiếng kêu thảm sau lưng, cung nhân xung quanh hét lên chói tai. Tôi hốt hoảng quay người lại, kinh hoàng nhìn thấy Tĩnh nhi cầm cây trâm cào trên mặt vú em một vết từ hốc mắt xuống đến hết gương mặt, vết xước đang rỉ máu! Vú em mặt đầy máu tươi, đau đớn kêu lên, ôm mặt ngã nhào! Những người xung quanh bị dọa sợ đến ngây người, trong lúc chưa ai kịp phục hồi lại tinh thần, Tĩnh nhi cũng sợ hãi quay lưng bỏ chạy.

“Người đâu, mau ngăn bệ hạ lại!”, tôi kêu lên thất thanh, ném lược ngọc đuổi theo Tĩnh nhi. Cung nhân bên cạnh nhanh chóng chạy trước, Tĩnh nhi thấy vậy càng hoảng sợ, chạy ra ngoài thềm ngọc trước điện. Nội thị trên điện đều đã ở bên trong, ngoài cửa không có ai trông giữ, thị vệ bên ngoài thì lại đứng rất xa… Mắt thấy Tĩnh nhi lảo đảo chạy về phía bậc thềm, tôi kinh hoảng, lòng cảm thấy không ổn, bật thốt lên: “Tĩnh nhi, đừng!”.

Lời còn chưa dứt, thân ảnh nho nhỏ kia đã thoáng cái đặt chân không vững xuống bậc, ngã nhào.

“Hoàng thượng!”, cung nhân sợ hãi kêu lên, trước điện đại loạn.

Hai chân tôi mềm oặt, ngã sụp trên đất, toàn thân run rẩy dữ dội, lắp bắp không thành lời, “Hoàng thượng… Tuyên… Thái y… Mau lên!”.

Một nội thị chạy xuống thềm ôm lấy đứa trẻ, vội vàng chạy trở vào trong điện, mà đứa trẻ thì nằm bất động, không nháo không khóc.

Lòng tôi lạnh thấu, người không có lực, được cung nữ đỡ tới gần nhìn. Chỉ thấy sắc mặt đứa trẻ trắng như giấy, đôi môi tái xanh, một dòng máu đỏ chảy ra từ trong lỗ mũi.

Năm vị Thái y khám bệnh xong, vừa mới ra khỏi nội điện thì Tiêu Kỳ tới. Tôi vội đứng dậy hỏi Thái y: “Thương thế của bệ hạ thế nào?”.

Năm vị Thái y đưa mắt nhìn nhau, gương mặt ai nấy đều đầy vẻ lo sợ. Cựu thần Phó Thái y cau mày bẩm, “Hồi bẩm Vương phi, bệ hạ chưa tỉnh, theo những gì vi thần kiểm tra thì nội phủ, xương cốt của bệ hạ không có gì đáng ngại, nhưng lúc đầu chạm đất đã bị chấn kinh mạnh, việc lưu thông máu bị cản trở, gió độc xâm nhập vào trong, tích tụ…”. Tiêu Kỳ cắt ngang lời ông ta, trầm giọng hỏi: “Rốt cuộc có nguy hiểm đến tính mạng không?”.

Phó Thái y run run nói: “Tính mạng của bệ hạ không đáng ngại, chỉ là, chỉ là… vi thần không dám nói bừa!”.

Tôi hốt hoảng. Tiêu Kỳ lạnh lùng nói: “Cứ nói đừng ngại!”.

“Bệ hạ tuổi còn quá nhỏ, vốn từ khi sinh ra đã yếu ớt, thể chất không tốt, trải qua lần bị thương này e rằng khó mà hồi phục được như cũ, mặc dù sau này vẫn đi đứng như thường nhưng thần trí sẽ không minh mẫn, khác hẳn người thường”. Lão Thái y dập đầu xuống đất, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Tôi suy sụp ngã ngồi trên ghế, đưa hai tay che mặt, tựa như bản thân đã rơi vào vực sâu lạnh lẽo. Tiêu Kỳ cũng trầm mặc, chỉ nhẹ nhàng đặt tay lên vai tôi, một hồi lâu sau mới chầm chậm nói: “Có cách nào cứu chữa không?”.

Năm vị Thái y im lặng không nói gì. Tiêu Kỳ chắp tay đi về phía bình phong Cửu Long, vẫn trầm tư không nói. Nhất thời, trên điện yên lặng như chết, bốn bề như có bóng ma vây quanh, không thở nổi.

Tiêu Kỳ giơ tay phất một cái, chờ sau khi Thái y và nội thị lui ra hết, chàng từ từ đi tới gần tôi, dịu dàng nói: “Họa phúc vô thường, nàng không cần phải tự trách quá mức”.

Tôi ảm đạm đưa tay day day trán, nói không nên lời, cũng không rơi nước mắt, chỉ cảm thấy ngực đau, muốn liếc mắt nhìn Tĩnh nhi mà cũng chẳng có sức lực.

“Bình tĩnh lại đi, lúc này ta và nàng không thể rối loạn được”, Tiêu Kỳ cúi người nắm lấy hai đầu vai tôi, giọng nói nhàn nhạt nhưng tràn đầy sự quả quyết.

Tôi thất kinh ngước mắt, đối diện với dung nhan anh tuấn nghiêm túc của chàng, lòng chợt chấn động, hàng ngàn suy nghĩ lóe sáng trong đầu.

Triều chính vừa mới bắt đầu an ổn, lòng người mới định, không thể chịu đựng được thêm một lần chao đảo nữa. Một khi tin tức Hoàng thượng bị bệnh nặng truyền ra ngoài, trong triều nhất định sẽ nổi lên sóng to gió lớn. Hoàng thượng đang yên ổn ở trong tẩm cung, nào có thể đột nhiên bị thương? Làm gì có ai sẽ tin tưởng chuyện xảy ra chỉ là việc ngoài ý muốn? Ngay cả khi Tiêu Kỳ đã quyền thế khuynh thiên thì cũng khó ngăn được dư luận; huống chi, một vị tiểu Hoàng đế ngốc nghếch làm sao đảm đương được gánh nặng xã tắc… Nếu như Tĩnh nhi bị phế truất, ngôi vị Hoàng đế có lẽ sẽ được truyền cho Tử Đạm? Nếu như Tử Đạm lên ngôi, bè đảng cũ phải chăng sẽ như tro tàn được khơi mà bùng cháy?

Tôi bình tĩnh nhìn lại Tiêu Kỳ, hai bàn tay lạnh như băng bị chàng dùng sức nắm lấy, hơi ấm và sự kiên định từ lòng bàn tay trang truyền ra giúp tôi dần dần trấn định, nhưng lòng thì thêm nỗi lạnh lẽo.

Chàng nhìn tôi, nhẹ giọng hỏi: “Chuyện Hoàng thượng bị thương còn có những ai biết nữa?”.

“Ngoài năm vị Thái y ra thì chỉ còn nội thị trên điện Càn Nguyên”, tôi cất giọng u ám.

Tiêu Kỳ lập tức hạ lệnh phong tỏa điện Càn Nguyên, không cho bất kỳ cung nhân nào ra khỏi điện, đồng thời tức tốc triệu tập năm vị Thái y trở lại.

“Bổn Vương đã xem xét lại tình trạng của Hoàng thượng, thương thế không hề nghiêm trọng như lời Phó Thái y nói”. Tiêu Kỳ mặt không đổi sắc, ánh mắt quét qua năm vị Thái y, thâm trầm khó lường: “Các vị đại nhân quả thực đã chẩn đoán chính xác, không chút sai lầm?”.

Năm vị Thái y nhìn nhau, trời đã sang đông mà ai nấy đều mồ hôi đầm đìa. Phó Thái y quỳ phục trên mặt đất, râu tóc khẽ run, mồ hôi lăn xuống dọc theo thái dương, run rẩy nói: “Đúng vậy, cựu thần chẩn đoán hoàn toàn chính xác, không hề có sai sót”.

Tôi cúi đầu nói: “Đây là việc trọng đại, Phó đại nhân cần phải hiểu rõ”.

Trương Thái y vẫn nơm nớp lo sợ quỳ rạp phía sau đột nhiên lê gối đến trước Tiêu Kỳ, khấu đầu, “Khởi bẩm Vương gia, chẩn đoán của vi thần không giống với Phó đại nhân. Theo vi thần thấy, bệ hạ bị thương gân cốt, không có gì đáng ngại, chỉ cần điều dưỡng nửa tháng là khỏi hẳn”. Một Thái y khác cũng cuống quýt dập đầu, “Chẩn đoán của vi thần giống như Trương đại nhân, chẩn đoán của Phó đại nhân hẳn là đã lầm rồi”. Thân thể Phó Thái y chấn động, sắc mặt tái nhợt, nhưng vẫn cúi đầu im lặng.

Hai vị đại nhân còn lại thất sắc nhìn nhau, do dự chốc lát rồi cũng khấu đầu nói: “Vi thần đồng ý với chẩn đoán của Trương đại nhân”.

“Phó Thái y, ông cho rằng thế nào?”, tôi cất lời hỏi, vẫn muốn cho ông ta thêm một cơ hội nữa.

Phó Thái y tóc trắng xóa trầm mặc một lát, ngẩng đầu lên chầm chậm nói: “Thầy thuốc có câu, bề tôi không thể nói bừa”.

Tôi thở dài, không đành lòng nhìn mái tóc bạc trắng của ông ta. Sắc mặt Tiêu Kỳ ủ dột, chàng gật đầu nói: “Phó đại nhân, bổn Vương khâm phục cách làm người của ngươi”.

“Cựu thần đã phụng dưỡng bên Đế thượng hơn ba mươi năm, sớm coi nhẹ sinh tử vinh nhục, hôm nay được lời khen nhầm của Vương gia, lão ghi nhớ trong lòng”, lão Thái y thẳng người lên, thần sắc thản nhiên, “Chỉ cầu Vương gia đại lượng, cho người nhà cựu thần được áo vải về quê, yên bình sống đời này”.

“Ngươi yên tâm, bổn Vương tất sẽ hậu đãi người nhà của ngươi”, Tiêu Kỳ nghiêm nghị gật đầu.

Màn đêm buông xuống, Phó Thái y vì tội chẩn đoán nhầm bệnh mà uống thuốc độc tự vẫn. Một đám cung nhân trên điện Càn Nguyên bị giam vào ngục do không hộ giá được. Tôi thay toàn bộ cung nhân bên cạnh Hoàng thượng, đổi thành người tâm phúc.

Đại sự tiểu Hoàng đế trượt chân ngã bị thương đã như sóng yên biển lặng, sau khi thương thế Tĩnh nhi tốt lên thì mỗi ngày vẫn được tôi bế lên chầu, hết thảy không có gì khác biệt cả. Chẳng qua là đứa trẻ non nớt này, không bao giờ… bướng bỉnh cười đùa nữa, ngày ngày ngây ngốc như người gỗ.

Triều thần mỗi ngày đều tham bái phía xa xa sau rèm che, ngoại trừ những cung nhân tâm phúc thì không ai có cơ hội đến gần tiểu Hoàng đế. Tĩnh nhi vốn phải đến cung Vĩnh An thỉnh an Thái hoàng Thái hậu mỗi ngày, nhưng từ sau lần bị thương ấy, tôi lấy cớ Thái hoàng Thái hậu cần phải tĩnh dưỡng, mỗi tháng vào ngày mười lăm mới tới một lần, mà trong cung Vĩnh An, chỉ có một vài cung nhân tin cậy mới được đến gần tiểu Hoàng thượng.

Cô cô có một cung nữ theo hầu tên A Việt, ngày cung biến lâm nguy mà không loạn, đích thân uống thuốc thử nghiệm, từ đó đến giờ trung thành tuyệt đối, làm việc cũng cẩn thận, ổn thỏa. Vừa khi Ngọc Tú mới gả đi, bên cạnh tôi thiếu một người đắc lực, tôi liền đưa A Việt về Vương phủ, giúp đỡ cho tôi.

Chuyện Tĩnh nhi ngây ngốc đã trở thành bí mật lớn nhất trong cung, có điều bí mật này cũng sẽ không che giấu được quá lâu. Một đứa trẻ nhỏ sẽ không để người ta nhìn thấy nhiều điều kỳ quặc, nhưng khi nó dần dần lớn lên, chân tướng sớm muộn cũng được phơi bày trước thiên hạ. Song thời gian một hai năm cũng đủ để Tiêu Kỳ bố trí lực lượng.

Sau khi rét đậm qua đi, phía nam tuyết tan xuân về, vừa mới qua giao thừa, trong cung nơi nơi giăng đèn kết hoa, đang chuẩn bị cho hội đèn lồng Nguyên tiêu náo nhiệt nhất trong năm.

Đang trong thời gian thái bình vui vẻ này, Nhiếp chính Dự Chương Vương hạ lệnh điều ba mươi vạn quân xuôi nam chinh phạt phản đảng tại Giang Nam.

Ngày đó Tử Luật và Thừa Huệ Vương bại trận trốn đến Giang Nam, tìm đến nơi đất phong rộng lớn nhất, có tài lực tốt nhất là Kiến Chương Vương. Thừa dịp trong kinh hai năm qua cục diện chính trị rung chuyển, Tiêu Kỳ không rảnh chú ý tới, tôn thất Giang Nam đã có thể ngắc ngoải sống qua ngày. Từ sau biến loạn chư Vương, tôn thất phương nam an phận ở một góc, dần dần địa vị như ngang vai ngang vế với kinh đô, Vương Công tôn thất đua nhau dong binh phô trương thanh thế, quan lại mục nát, dân sinh khổ cực. Sau khi Tử Luật bỏ chạy về phía nam, Tiêu Kỳ mặt ngoài án binh bất động, không hề truy kích, nhưng bên trong thì vừa âm thầm ổn định thế cục trong kinh, vừa chú ý tới cục diện chính trị ở phương nam. Từ đầu năm chàng đã bắt đầu bài binh bố trận sẵn sàng, lặng lẽ chuẩn bị xong mọi thứ cho lần nam chinh này, chỉ đợi thời cơ chín muồi, một khi xuôi quân về nam thì ắt sẽ tiêu diệt sạch bè lũ phản nghịch.

Tiêu Kỳ vốn định hết mùa xuân mới cho quân chinh phạt phương nam, nhưng nửa tháng trước, tại Lâm Lương quan – nơi mà ai muốn ra khỏi kinh thành nhất định phải đi qua – trong vòng hai ngày liên tiếp bắt được bảy tên gian tế. Ngoại trừ hai người tự vẫn, một người bị thương nặng mà chết ra thì bốn người còn lại đều khai ra người sai sử phía sau. Phụng Viễn Quận Vương trong kinh âm thầm truyền tin cho Kiến Chương Vương ở Giang Nam. Là tai mắt nằm vùng của tôn thất phía nam, phát hiện Tiêu Kỳ có ý nam chinh, Phụng Viễn Quận Vương lập tức phái người phi ngựa đi báo, không ngờ gặp phải tướng trấn thủ Lâm Lương quan Đường Cạnh, không ai lọt lưới. Đường Cạnh này là một trong ba vị tướng có danh tiếng vang dội nhất dưới trướng Tiêu Kỳ, tương truyền là người ngoan độc quyết tuyệt, còn có tước hiệu “Phúc Xà Tướng quân”. Trước kia ở trong quân doanh, hắn một tay xây dựng nên Hắc Xí doanh, chuyên huấn luyện gian tế, có thể nói là sư tôn của mọi gian tế trong thiên hạ. Người này vốn được mệnh ở lại giữ Ninh Sóc, sau được vời trở về kinh. Tiêu Kỳ lệnh cho hắn đích thân tra rõ chuyện này, phát hiện rất nhiều danh môn thế gia có liên quan tới, triều đình chấn động.

Cho dù có là người mạnh mẽ cứng rắn thế nào, một khi rơi vào tay của vị tướng tàn khốc này cũng là sống không bằng chết, huống chi là người của thế gia hoàng thân quốc thích đã quen sống sung sướng an nhàn.

Ngày bảy tháng giêng, Đường Cạnh dâng biểu buộc tội, liệt kê tám tội lớn mưu nghịch phạm thượng, mơ ước hoàng thất của Phụng Viễn Quận Vương.

Ngày mười tháng giêng, quần thần trong kinh đồng loạt dâng tấu, khẩn cầu Nhiếp chính Vương khởi binh chinh phạt, duy trì xã tắc.

Ngày mười một tháng giêng, Nhiếp chính Vương ban hịch văn thảo nghịch, lệnh Hổ Bôn Tướng quân Hồ Quang Liệt nhận mười vạn quân tiên phong nam chinh.

Thảo nghịch: đánh dẹp quân phản nghịch.

Bôn: dũng sĩ.

Bốn ngày sau là cung yến Nguyên tiêu, Vương Công hoàng thân trong kinh, văn võ trọng thần tề tụ, đúng là ngày hội được chú ý nhất mỗi năm.

“Đoạn thềm ngọc này phải trải vải thêu, cứ cách mỗi mười bước thì đặt một chiếc đèn cung đình vải mỏng”, Ngọc Tú khép hai vạt áo choàng lông cáo, nở nụ cười tươi, đứng đó chỉ huy đám cung nữ sắp xếp bố trí. Một bộ cung trang xanh ngọc làm nổi bật làn da sáng mịn, mặt mày tướng mạo xinh đẹp.

Tôi từ phía sau đi tới gần nàng, cười nói: “Cực khổ rồi, Tống phu nhân”.

Ngọc Tú quay đầu lại, vội hành lễ, giận cười nói: “Vương phi lại giễu cợt nô tỳ!”.

“Ngươi vẫn còn chưa đổi cách xưng hô? Ta và ngươi đã là cô tẩu rồi, còn nô tỳ gì nữa?”. Tôi cười, kéo tay nàng, “Lần tiệc này toàn bộ đều phải nhờ tới ngươi lo liệu giúp, nếu không có ngươi, ta nào có thể làm cẩn thận được”.

Cô tẩu: Tiêu Kỳ nhận Ngọc Tú là nghĩa muội, Ngọc Tú trở thành vai cô (cách gọi vai vế thay cho con), còn A Vũ thành tẩu tẩu của Ngọc Tú.

“Ta có thể có phúc phận của ngày hôm nay, tất cả đều là nhờ Vương phi ban cho, Ngọc Tú sao có thể vong ân?”, Nàng than nhẹ một tiếng, “Ta từ nhỏ đã vụng về, không có tài năng gì đặc biệt, vốn mong đợi Vương phi không chê, để ta cả đời được đi theo người, như vậy là đã đủ… Nào có nghĩ tới sẽ có cái phúc hôm nay?”. Tôi mỉm cười nói: “Nha đầu ngốc, nếu như ngươi cả đời đi theo ta, Hoài n sẽ thế nào đây?”. Hai má Ngọc Tú ửng hồng, gương mặt ẩn chứa tình cảm, “Nhắc tới kẻ ngốc ấy làm gì!”.

“Mấy ngày nay quân vụ bận rộn, Hoài n hẳn cũng rất vất vả?”, tôi lắc đầu cười nói. Ngọc Tú ngập ngừng gật đầu, trên trán hiện lên vẻ sầu lo, “Dạo này chàng ngày ngày bận rộn, cũng không biết do đâu mà mặt sầm sì suốt, như thể đang tranh hơn thua với người khác vậy, hỏi thì chàng không chịu nói”.

Lòng tôi bỗng nhiên sáng tỏ, hiểu được vì sao Tống Hoài n lại bực mình. Hôm trước Tiêu Kỳ phong cho Hồ Quang Liệt làm chủ tướng tiền phương, dẫn mười vạn binh nam chinh, lại giữ hắn ở kinh thành, không có động tĩnh gì. Hai người bọn họ trước giờ đều là phụ tá đắc lực của Tiêu Kỳ, bàn về tư cách, chiến công thì không thể phân cao thấp, nhưng xưa nay tính tình không hợp, Hồ Tống tranh đấu đã là chuyện cả triều biết tới. Hiện giờ Hồ Quang Liệt độc chiếm danh tiếng, Tống Hoài n làm sao có thể nuốt trôi cơn giận này?

Hôm qua lâm triều hắn đã không kìm nén được, trước mặt mọi người xin được ra chiến trường, lại bị Tiêu Kỳ không chút do dự bác bỏ. Tôi cũng không hiểu rõ lần này Tiêu Kỳ đang tính toán cái gì, có lẽ là do thời cơ chưa tới, cũng có lẽ là chàng muốn giữ Tống Hoài n lại để gánh vác trọng trách khác. Những chuyện này, đương nhiên tôi không thể nói thẳng với Ngọc Tú, chỉ cười cười, nhẹ nhàng trấn an nàng, “Làm gì có ai không có lúc nóng lạnh bất thường, ngươi cũng không cần quá bận tâm. Nam nhân giống hệt đứa trẻ vậy, cho dù là Tướng là Hầu, thi thoảng cũng muốn náo loạn”.

Ngọc Tú mở to mắt, “Đứa trẻ? Sao có thể?”. Tôi mím môi cười không đáp, mà nàng thì tính tình chân chất, càng suy nghĩ càng mông lung, nhỏ giọng lẩm bẩm, “Nào có đứa trẻ lớn như vậy…”.

A Việt đứng sau tôi bật cười một tiếng. Nàng và Ngọc Tú xấp xỉ tuổi nhau, hai người vốn quan hệ rất tốt. Ngọc Tú trong lúc xẩu hổ, quay đầu mắng nàng: “Tiểu cô nương, ngày nào đó Vương phi cũng chọn cho ngươi một vị hôn phu tốt, ngươi sẽ hiểu cảm giác bị cười thế này!”.

A Việt cười khanh khách, trốn sau lưng tôi khiến tôi cũng buồn cười. Chỉ có lúc có các nàng cùng ở bên, tôi mới nhớ tới mình cũng đang ở trong tuổi xuân tươi đẹp, mới thi thoảng có thể cười vui vẻ như vậy.

Đang cười đùa, một giọng nói trầm thấp mang theo ý cười từ phía sau vang tới: “Có chuyện gì mà vui như thế?”.

Tiêu Kỳ chắp tay chầm chậm đi tới, áo lông buộc nhẹ, trường bào quan cao, lúc không mặc triều phục thì toàn thân lộ ra vẻ ung dung hiển hách, thanh tuấn cao ngạo, rất có phong thái lỗi lạc của một Vương giả. Tôi nhướng mày mà cười, ánh mắt liếc chàng từ trên xuống dưới, không che giấu vẻ tán thành. Chàng bị tôi nhìn tới dở khóc dở cười, nhưng xung quanh có nhiều người nên cũng không tiện bày trò, chỉ thản nhiên nói: “Lại đang suy nghĩ gì thế?”. Tôi nghiêm nghị thở dài nói: “Đáng tiếc dáng vẻ tuyệt đẹp như vậy lại bị một bộ mặt lạnh che mất, cũng không biết có bao nhiêu cô nương thầm ngưỡng mộ…”. Ngọc Tú và A Việt đứng ở phía sau, nghe vậy không khỏi bật cười. Tiêu Kỳ nặng nề ho khan một tiếng, trừng mắt với tôi, lại vì xung quanh có người mà không thể trêu chọc lại, chỉ đành quay đầu đi nơi khác che giấu vẻ lúng túng.

“Ngọc Tú cũng ở đây sao?”, chàng tựa như lơ đãng nhìn thấy Ngọc Tú, nhẹ cười một tiếng. Ngọc Tú nhanh chóng hành lễ, vấn an chàng. Tiêu Kỳ dường như có điều suy nghĩ nhìn nàng, nhẹ giọng hỏi, “Hoài n gần đây có ổn không?”.

“Đa tạ Vương gia quan tâm, ngoại tử hết thảy mạnh khỏe”, Ngọc Tú đối diện với Tiêu Kỳ vẫn câu nệ như cũ, trả lời rất có phép tắc.

Ngoại tử: cách gọi chồng mình khi nói chuyện với người ngoài.

Tiêu Kỳ cười một tiếng, “Hoài n là một người thẳng tính, cũng nên rèn luyện để có thể kiềm chế hơn một chút rồi, có một số việc không thể nóng vội được”.

Ngọc Tú đỏ mặt, vội cúi người nói: “Vương gia nói đúng”.

Lò sưởi tỏa hơi nóng khiến bên trong điện ấm như ngày xuân, mặc dù đêm đã về khuya nhưng cũng không thấy lạnh. Tiêu Kỳ ngồi bên ánh đèn lật xem công văn, tôi ngồi dựa bên giường quý phi, rảnh rỗi bóc vỏ cam, trong lúc lơ đãng ngước mắt, nhìn thấy một bên gương mặt của chàng, trong lòng vững an, cảm thấy nhìn bao nhiêu cũng không đủ. Tôi đi tới bên cạnh chàng, chàng lại thờ ơ, chăm chú nhìn đống công văn chất như núi. Tôi nổi ý xấu, đưa một miếng cam tới bên miệng chàng. Chàng không ngẩng lên, chỉ há miệng, tôi lại đột nhiên rút tay về, khiến chàng ngậm không khí.

“Nghịch ngợm!”, chàng ôm tôi đặt trên gối, nhất quyết giữ tay tôi đưa miếng cam vào miệng. Tôi bèn dựa vào lòng chàng, trong lúc vô tình chuyển mâu, lại thấy bản tấu chương đang mở trên bàn. Lại là bản tấu xin chiến của Tống Hoài n.

Tôi cúi người đọc qua, nhướng mày hỏi chàng, “Chàng thật không có ý định để Hoài n xuất chinh?”.

Tiêu Kỳ gấp quyển tấu chương lại, đặt sang một bên, gương mặt ẩn hiện ý cười, “Việc quân cơ đại sự, không thể tiết lộ”.

“Cố tỏ ra vẻ huyền bí”, tôi quay đầu đi chỗ khác, mặc kệ chàng, tôi biết chàng đang cố ý trêu tôi.

Tiêu Kỳ cười, ôm chặt tôi, nụ cười cao thâm khó lường, “Hoài n đương nhiên sẽ phải ra chiến trường, có điều không phải lúc này, trước mắt, ta còn muốn đợi một người nữa”.

“Đợi ai?”. Tôi ngẩn ra, không nghĩ tới người nào thích hợp lĩnh quân nam chinh hơn Tống Hoài n.

Ý cười xuất hiện trong đáy mắt chàng. Chàng thản nhiên nói: “Đến lúc đó nàng sẽ biết”.

“Giả thần giả quỷ”, tôi bĩu môi, phất ống tay áo, rời khỏi đầu gối chàng.

Chàng giữ cổ tay tôi lại, túm tôi trở về trong lòng, mỉm cười đưa mắt nhìn tôi, “Còn hai ngày nữa người này sẽ tới, ta tin nàng nhất định sẽ vui”.

Tôi muốn đoán nhưng lại chẳng có đầu mối nào cả… Nghĩ một lát, cảm thấy có lẽ là ca ca, nhưng không biết ca ca và chuyện nam chinh có liên quan gì đến nhau?

Hai ngày xuân lạnh qua đi, ban đêm đột nhiên tuyết rơi đầy. Chớp mắt đã tới ngày mười lăm tháng giêng, là ngày tổ chức cung yến Nguyên tiêu.

Sau giờ Ngọ tôi đi thăm cô cô. Hôm nay tinh thần, sắc mặt của người không tệ, buổi tối có thể dự yến, tôi cũng yên lòng. Ra khỏi Vĩnh An cung, nhìn con đường tuyết đọng dày, đám cung nhân đang vẩy nước lau dọn, tôi liền vòng qua hành lang bên trái mà đi. Đi tới hành lang phía tây, lơ đãng nhìn thấy một bông mai đỏ hé nở đầu tường, chói mắt người nhìn… Hẳn là hoa mai đỏ trong Cảnh Lân cung đã nở.

Tôi ngẩn ngơ dừng chân, nhìn bông hoa mai lộ ra nơi đầu tường kia, nhất thời có chút hoảng hốt.

Chủ nhân Cảnh Lân cung đã rời đi năm năm, không ngờ tới rằng cảnh còn người đã mất. Cửa cung này ngày thường vốn được khóa chặt, hôm nay vừa vặn mở ra cho hai nội thị dọn dẹp tuyết. Tôi thở dài một tiếng, bất giác đặt chân bước vào cung viện bỏ không đã lâu. Dưới đất tuyết mỏng đọng lại, ánh lên bầu trời, không gian một màu trắng thuần khiết, thanh tịnh như chốn thần tiên. Duy chỉ có vài cây mai già, đầu cành, hoa kiêu ngạo nở rộ, vô cùng tươi đẹp, nhưng lại khiến lòng người cảm thấy buồn bã.

Chuyện cũ rối ren, biến hóa như giấc mộng lơ đãng ùa về, hết sức chân thực.

Tôi vừa thấy huynh ấy, vẫn là phong thái tao nhã năm đó, khoác một chiếc áo choàng lông cáo, mũ chùm nửa đầu, thanh sam thoát tục, giẫm lên tuyết trắng đi từ bên trong viện mà đến… Ngay cả ảo ảnh cũng chân thực đến vậy… gần trong gang tấc, đưa mắt nhìn tôi, cảm giác tựa như chỉ cần đưa tay là có thể chạm tới. Một trận gió thoảng qua, hoa mai rơi trên vai huynh ấy, huynh ấy ngẩng đầu, chiếc mũ rơi xuống… Phẩm cách thanh khiết như tuyết, thần thái thanh tịch như hồ nước lạnh, chỉ nhẹ nhàng giương mắt chớp một cái, đã đoạt mất ánh hào quang tuyệt vời nhất trong đất trời.