Nghiêng Người Gặp Định Mệnh

Chương 93: Tình anh em




Edit: Thanh Hưng

"Tại sao lại là anh?" Sau khi Trần Môi thấy người đến là Tả Sâm thì vui sướng không lời nào có thể diễn tả được. Điều này làm Tả Sâm không khỏi ngượng ngùng: đây là một đóa hoa rung động nhất trong vườn hoa ngày xưa, thoạt nhìn vui tai vui mắt, nhưng nhìn lâu cũng không chán, đây là một người phụ nữ đối với anh không gần không xa, có phần có tấc, lệ thuộc vào anh, cũng cho phép anh là chính mình, thế nhưng mà anh lại vứt bỏ cô ta, mà lại còn đang tính toán làm cách nào để cho cô ta chủ động rời khỏi cuộc đời anh.

"Đây là “Trái phải địa sản”, cho nên anh ở nơi này coi như hợp lý chứ?" Tả Sâm đưa tay, mời Trần Môi ngồi lên ghế sa lon, mà anh lại đứng ở đối diện với cô ta, dựa lưng vào bàn làm việc.

"Nhưng “Trái phải địa sản” to lớn như thế, em không có hy vọng xa vời có thể gặp được anh, hơn nữa, em còn tưởng rằng, người em gặp được sẽ là chủ tịch Tả." Trần Môi giữ thăng bằng hai vai, khép hai đầu gối lại, hơi vểnh mặt lên nhìn Tả Sâm, rất thành kính, rất kiều mỵ.

"Em là người thông minh," Sally bưng tới hai chén cà phê, Tả Sâm tiến lên đón, vượt lên trước nhận lấy, lại phong độ đưa ly cho Trần Môi: "Em biết, vị trí người đại diện, không phải là em."

Tay Trần Môi khẽ vung làm cà phê trong ly sóng sánh: "Có lẽ, anh chưa từng cho rằng em thông minh. Hoặc căn bản anh cho là, em tới dự thi, là không tự lượng sức?" Trước tiên Trần Môi rũ mắt xuống, khi lần nữa ngẩng lên thì tuy là nụ cười chúm chím nhưng trong hốc mắt đã đầy ắp nước mắt.

Tả Sâm không ngờ, anh khẩn cấp đi thẳng vào vấn đề dẫn tới Trần Môi tinh thần chán nản gượng cười, anh còn thật sự thà rằng Trần Môi phẩy tay áo bỏ đi, nói "Trái phải địa sản" các người là cái khỉ gì, tôi thật đúng là không lạ gì, hay hoặc là phong tình vạn chủng  tới gần anh, dán chặt lên lồng ngực anh, nói vậy anh giúp người ta nói một chút nha, cho người ta đi cửa sau đi. Tả Sâm đã nghĩ kĩ, nếu như Trần Môi chịu "xuống đài", vậy anh tuyệt đối sẽ không keo kiệt, bỏ tiền ra không nói, nói không chừng anh còn thực sự sẽ tranh thủ cơ hội nâng cao tên tuổi cho cô ta.

"Như vậy, em đi trước." Trần Môi để cà phê xuống, cái ly cùng cái bàn va chạm ra “cạch” một tiếng, rồi sau đó cô ta hoảng hốt rời đi, bước chân thoăn thoắt làm cho Tả Sâm không kịp ứng phó. Trần Môi hoảng hốt tự nhiên không phải là phát ra từ trong tim, cô ta như Tả Sâm nghĩ là một người thông minh, cho nên, nếu như nói cô ta và vị trí người đại diện vô duyên, như vậy nguyên nhân Tả Ấp mời cô ta tới đây đã càng rõ ràng rồi. Trần Môi ưu nhã đi như chạy, đồng thời cũng nghiêng tai (di,da,l,qy,do) lắng nghe động tĩnh sau lưng, đáng tiếc, vừa không có gọi lại, cũng không có tiếng bước chân. Lúc này, rốt cuộc trong lòng Trần Môi cũng rõ ràng: mặc dù cô ta lấy được sự đồng ý của Tả Ấp, nhưng cũng đã mất đi sự quyến luyến của Tả Sâm.

***

Tả Sâm huýt sáo gõ cửa phòng làm việc của Tả Ấp, không đợi Tả Ấp lên tiếng đáp lại anh đã đẩy cửa mà vào: "Hi, cha đại nhân thân ái của con." Đáng tiếc, lời của anh cũng chỉ có thể nói đến chỗ này thôi, mà cái câu "Trần Môi Trần đại tiểu thư ngài thưởng thức đã khéo léo từ chối ý tốt của chúng ta, đi nơi khác mưu cầu thăng chức rồi." phía sau kia chỉ có thể nuốt trở lại trong bụng, bởi vì, vào lúc này, Trần đại tiểu thư đang ngồi đối diện Tả Ấp, hai người trò chuyện với nhau vô cùng vui vẻ.

Thư ký của Tả Ấp theo sau mà tới: "Chủ tịch, tôi đã nói với Tổng giám đốc rằng ngài đang có khách, nhưng..."

Tả Ấp giơ một tay lên, thư ký ngậm miệng, mà Tả Sâm lại tức giận nói: "Tại sao cô không nói với tôi vị khách kia là ai? Hả?"

Thư ký nói thầm cong lưng lui ra: "Ngài nơi nào để cho tôi nói?"

"Sao em vẫn còn ở đây?" Tả Sâm không vui nói với Trần Môi.

"Sao anh lại nói Trần tiểu thư như thế?" Tả Ấp thay Trần Môi mở miệng: "Trần tiểu thư là ta mời tới. Thế nào, cao ốc này thành của anh rồi hả? Ta mời một người bạn tới ngồi một chút, cũng phải nhìn mặt anh?" Tả Ấp che giấu sự thực Trần Môi chủ động tới "Từ biệt" ông, ngược lại nói là ông mời cô ta. Trước khi Trần Môi tới cửa, Tả Ấp đang bắt chéo hai chân, tưởng tưởng tình cảnh con trai và cô ta văng lửa khắp nơi ở trong đầu. Bạn bè? Ông mới không tin con trai sẽ chỉ làm bạn bè bình thường với giai nhân như thế này. Dù là, vị Trần tiểu thư này rất lạnh nhạt với nhà họ Tả của ông, cùng với khi ông nói tới đại danh Trần tiểu thư với con trai thì dựa theo vẻ mặt lúng túng thoáng qua của con trai có thể phán đoán tám phần cũng là con trai tỏ tình với giai nhân nhưng không có kết quả. Tả Ấp vỗ tay phát ra tiếng: không sai, nhất định là như vậy, cho nên con trai đau khổ trong lòng mới có thể lùi lại mà cầu việc khác, đi theo cái người phụ nữ họ Đinh kia. Tả Ấp cười giống như một con chuột thành công trộm được dầu ăn: chờ con chó chết bầm kia câu được Trần tiểu thư, đại khái anh sẽ nằm rạp ở trước mặt ông cầu xin ông tha thứ vì anh đã nhất thời hồ đồ.

Kết quả, không đợi Tả Ấp thu hồi nụ cười gian này, Trần Môi đã đi tới cửa tạm biệt ông: "Chủ tịch, cám ơn ngài thưởng thức, cháu đi trước." Tả Ấp đưa cánh tay ra ngăn lại: "Ai, dừng bước, dừng bước."

Tả Ấp không cần tốn nhiều sức đã giữ được Trần Môi lại, mà lại còn gọi thư ký đi mua đồ ăn, muốn cùng ăn bò-bít-tết với cô ta.

"Đứa con bất hiếu kia của ta chọc Trần tiểu thư mất hứng?" Tả Ấp thử dò xét nói.

"Mất hứng hình như là Tổng giám đốc," hôm nay Trần Môi không vẽ lông mày vẽ mắt, chỉ thoa son môi, mà lúc này, đôi môi màu đỏ kia đã bị cô ta cắn đến trắng bệch: "Anh ấy giống như không muốn gặp cháu."

"Cháu không cần phải gọi nó là Tổng giám đốc, không phải các người là bạn bè sao? Cháu cứ gọi nó là Tả Sâm. Chỉ là giữa các người, giống như cũng không phải chỉ là bạn bè đơn giản như vậy chứ?" Tả Ấp kéo ghế da lớn của ông tới trước ghế sa lon, ngồi đối diện với Trần Môi.

"Cháu thích anh ấy." Trần Môi bày ra bộ dạng si mê ngay sau khi Tả Ấp đặt câu hỏi, si mê không chút do dự, không chút làm bộ.

"Ha ha, cái này thì dễ làm." Tả Ấp sung sướng nhảy lên trên ghế da to lớn: "Xem như cháu thật tinh mắt nha."

"Nhưng anh ấy đã có người mình thích." Trần Môi gần như đau lòng tới đứt từng khúc ruột.

"Hừ, một hồ ly tinh tự xưng là tiểu thuyết gia, kẻ hai mặt, một bụng âm mưu xảo trá, giỏi nhất là dùng tà thuyết mê hoặc người khác, cô ta tên gì nhỉ? Hình như là Đinh Lạc Lạc." Tả Ấp phùng mang trợn mắt.

"Đinh Lạc Lạc? Quả nhiên?" Trần Môi nhíu mày.

"Cháu biết cô ta?"

"Không tính là biết, chỉ là cháu từng đọc mấy chương truyện dài kỳ của cô ấy, ừ, giống như, đều là chút nội dung thấp kém." Trần Môi mặc dù nói ngoa, nhưng thật sự cũng không coi là quá oan uổng Đinh Lạc Lạc, dù sao, tình yêu nam nữ chung quy là rất ít khi đi đến nơi thanh nhã.

Mà Tả Sâm chính là vào lúc này, đẩy cửa vào. Tả Ấp mắt thấy Tả Sâm kích động, lập tức cho rằng anh đã trúng mị độc diễm tình của tiểu thuyết gia kia, không còn sống được lâu nữa, hồi quang phản chiếu. Nhìn lại Trần Môi này, giữ mình trong sạch, an phận thủ thường, giống như Thánh nữ, cô ta lại hết sức chân thành với con trai, cứ như vậy không cầu kết quả, không cầu hồi báo.

"Anh hãy nghe cho kỹ, ta mới nhận Môi Môi làm con gái nuôi, từ nay về sau, con bé có thể tự do ra vào “Trái phải địa sản” và nhà họ Tả, ta không cho phép anh vô lễ với con bé."

Lời nói của Tả Ấp giống như sấm dậy đất bằng. Lần này, thụ sủng nhược kinh của Trần Môi không thể là giả: "Chủ tịch, cháu, cháu không dám nhận." Tả Ấp tựa như cha hiền vỗ vỗ đôi tay xoắn lấy nhau ở trước người Trần (L^Q^D) Môi: "Môi Môi, sao cháu lại không dám nhận." Thật ra thì, Tả Ấp kiến thức rộng rãi nên cũng không phải là nhận định Trần Môi đến cỡ nào hơn người, cỡ nào xứng đôi với con trai độc nhất của ông, chẳng qua lúc này, ông thật sự rất cần một người đồng minh, cần một tri kỷ coi Tả Sâm và Đinh Lạc Lạc là cái đinh trong mắt cái gai trong thịt.

Tả Sâm vỗ tay trầm trồ khen ngợi: "Được, được, cha đại nhân, vừa đúng lúc, giữa con và Trần tiểu thư, chính là tình anh em thuần khiết."

"Anh em cái rắm, con chó con, ta, ta muốn đoạn tuyệt quan hệ cha con với anh." Người nhà họ Tả hoặc là không làm, đã làm thì làm cho xong, rốt cuộc một quyền lại một quyền đánh đuổi Tả Sâm ra khỏi phòng làm việc.