Edit: Thanh Hưng
Rốt cuộc Hách Tuấn cũng không chịu nổi mệt nhọc vì Vân Na oanh tạc, trong lòng không phục đẩy cha Hách Thế Uyên ra ngoài cửa phòng. Đầu tiên Vân Na nói thế này: "Ngộ nhỡ những lời bọn họ nói là sự thật thì sao? Cha cũng từng có thời trẻ, cha cũng từng nông nổi, không thể nói là thầy giáo làm gương sáng cho người khác tức là không có thất tình lục dục." Hách Tuấn lùi một bước phản bác: "Coi như cha đã từng nông nổi, cũng không có nghĩa là sẽ theo một người dã man không có học thức như thế."
"Chúng ta nói chuyện phải công bằng, tại sao bà ấy lại không có học thức? Bà ấy là một học sinh trung học mà lại bị lớn bụng, chẳng lẽ còn có thể tiếp tục đi học hay sao? Coi như bà ấy không có học thức, cha cũng cần phải có một phần trách nhiệm." Vân Na tựa vào trên sô pha, gác chân lên trên bàn trà, bưng cái mâm ăn từng miếng táo Hách Tuấn đã cắt gọn: "Hơn nữa, anh không thể bởi vì bà ấy dũng mãnh thì lập tức kết luận bà ấy không có học thức, mẹ cũng dũng mãnh không kém hơn bà ấy đâu…"
"Thân ái, em khuỷu tay hướng ra ngoài à." Hách Tuấn nhất thời hâm mộ phụ nữ, nhất là phụ nữ mang thai. Tên nhóc trong bụng họ kia nhiều nhất mới vừa được tám chín cân, nhưng lại lợi thế hơn hẳn ngàn cân. Hách Tuấn nói gì cũng không dám chọc vào Vân Na, coi như vào lúc này trong cơn giận dữ, lời anh ta nói ra vẫn phải như gió xuân quất vào mặt.
"Tại sao lại bảo là rẽ ra ngoài? Trong mắt em, bọn họ và chúng ta chính là người một nhà." Vân Na đung đưa chân: "Trời ạ, em không phải đang nằm mơ chứ? Em thế nhưng là người một nhà với Nguyên Vi. Em muốn gọi điện thoại nói cho Tiểu Mễ, cậu ấy nhất định phải thất kinh."
Hách Tuấn bổ nhào lên phía trước đè điện thoại lại: "Thân ái, em đừng nói gió thì có mưa. Hôm nay trong xã hội này kẻ lừa đảo càng ngày càng nhiều, không thể không có tâm phòng bị người."
"Vậy thì tốt." Vân Na lấy lui làm tiến: "Chúng ta cũng tạm thời coi bọn họ là kẻ lừa đảo. Chúng ta đi hỏi cha một chút, nếu như cha phủ nhận, vậy chúng ta lập tức báo án, chấm dứt hậu hoạn."
"Anh muốn thương lượng với mẹ một chút trước."
"Vạn lần không được, tính khí của mẹ anh còn không biết sao? Vào lúc này mẹ đang phải đối mặt với hai lần đả kích từ trên tinh thần và trên thân thể, bị tức giận che mờ mắt. Anh ngàn vạn lần không thể để cho mẹ (l^q^d) bị kích thích nữa, trước lúc phân biệt được thị phi phải trái, ngàn vạn lần đừng để cho mẹ nháo lên tòa án, tránh cho chuyện xấu trong nhà truyền ra ngoài."
Cho nên, rốt cuộc Hách Tuấn nhân cơ hội mẹ anh ta Lâm Tú Mỹ đi bệnh viện kiểm tra lại, đẩy Hách Thế Uyên ra cửa phòng, cũng điều y tá đang ngủ gà ngủ gật ở một bên đi. Hách Thế Uyên nằm nghiêng ở trên giường, nửa mở mắt, cánh tay run rẩy có tiết tấu, giống như con rối gỗ. Vân Na bấm ngang lưng Hách Tuấn một cái, làm Hách Tuấn đau đến hít một ngụm khí: "Cha, cái đó, hỏi ngài chuyện này."
Hách Thế Uyên ngoắc ngoắc tay, mồm miệng mơ hồ: "Đỡ ta lên."
Hách Tuấn tiến lên, nhấc Hách Thế Uyên lên, lại giơ gối đầu lên, đệm ở sau lưng Hách Thế Uyên. Mắt thấy cha tuổi già yếu ớt, run run rẩy rẩy, năng lực hành động sắp hầu như không còn, Hách Tuấn lại đánh trống lui binh: "Không có chuyện gì, cha, ngài vẫn là nghỉ ngơi đi."
"Cha, ngài còn nhớ một Trịnh Nghi thanh xuân vườn trường không?" Vân Na mắt thấy manh mối không đúng, không thể làm gì khác hơn là giúp đỡ hỏi.
Lần này, Hách Thế Uyên thật vất vả mới ngồi thẳng lại chậm rãi té xuống, theo đó còn có Hách Tuấn ứng phó không kịp. Ánh mắt chợt sáng như đuốc của Hách Thế Uyên kia không thể chạy trốn ánh mắt của Vân Na, trong lòng Vân Na hô to vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế, rốt cuộc cô ấy có thể làm họ hàng với Nguyên Vi rồi.
"Trịnh, Trịnh Nghi, Trịnh Nghi." Hách Thế Uyên đã khôi phục lại tư thế nằm nghiêng: "Tiểu Nghi à."
Một tiếng "Tiểu Nghi" này, là đổi được Hách Tuấn như ngũ lôi oanh đỉnh. Quả nhiên bị Vân Na nói trúng, lão cha hào hoa phong nhã, cẩn trọng trầm ổn này của anh ta, quả nhiên cũng có thời trẻ nông nổi. Ông ấy là thầy giáo, bà ấy là học sinh, ông ấy đã tay làm hàm nhai, bà ấy lại chưa trưởng thành, bọn họ quả thật là thiên lý bất dung, thế gian khó tồn.
"Cha, xác thật có người khác?" Hách Tuấn vẫn ôm suy nghĩ may mắn.
Hách Thế Uyên khóc, khóc đến thế tới rào rào, lão lệ tung hoành, hình như toàn bộ dưỡng khí giàu có trong cơ thể theo dòng nước miếng hóa thành nước mắt, giống như vết thương sâu trong nội tâm vừa đau vừa nhột, vĩnh viễn đều không kết được vảy, làm cho người ta tinh thông, hung hăng bị kích thích.
***
Sau khi Đinh Lạc Lạc tức giận rời khỏi nhà họ Tả, dĩ nhiên là về thẳng nhà. Mà giống nhau tức giận Tả Sâm cũng không phải đi tìm Đinh Lạc Lạc chịu đòn nhận tội đầu tiên, mà là về "Thiên Viên" trước, sau đó gõ cửa nhà Nguyên Vi.
Trước lúc Nguyên Vi mở cửa hào hứng bao nhiêu thì trong nháy mắt gặp anh lại lạnh đến mất thăng bằng không thể dùng mặt để phán đoán, Tả Sâm cho rằng cô đang chờ người, mà người kia trừ Trịnh Âu Dương không có lựa chọn khác.
"Anh tới làm gì? Vì hành vi hèn hạ không có nghĩa khí ném tôi ở bãi đậu xe của anh mà tới nói xin lỗi sao?" Nguyên Vi ngăn ở cửa.
Tả Sâm tâm bình khí hòa: "Nếu cô không định mời tôi đi vào, vậy tôi không thể làm gì khác hơn là đi về nhà, sau đó đi tủ âm tường sang thôi." Đoạn tường ở giữa hai tủ âm tường kia, từ đầu đến cuối cũng chưa từng sửa lại. Lúc đầu Nguyên Vi còn luôn mồm thúc giục Tả Sâm, sau đó cô thấy anh không ở "Thiên Viên" nữa nên cũng lười thúc giục, cũng chỉ cho là phòng ốc của mình được lớn ra gấp đôi.
Nguyên Vi nhụt chí nhường đường: "Anh là vô sự không lên tam bảo điện chứ?"
"Đích xác là có chuyện." Tả Sâm tay chân lanh lẹ đi về phía valy hành lý dựng ở góc tường của Nguyên Vi, đẩy ngã, mở ra, rồi sau đó lấy giọng không cho thương lượng ra lệnh: "Lập tức thu thập đồ đạc của cô, đổi phòng với Đinh Lạc Lạc."
Nguyên Vi thở hổn hển: "Cái gì, cái gì? Sao tôi phải thay đổi? Lạc Đà đâu? Tại sao anh lại làm chủ cho chúng tôi được?"
"Chỉ bằng lúc trước cô không có ý tốt đổi “quỷ ốc” này cho cô ấy, chỉ bằng tối nay tôi muốn ở lại “Thiên Viên”," hai cánh tay Tả Sâm ôm trước ngực: "Hoặc là bằng chính địa vị của tôi tại “Trái phải địa sản”, cô có tin chỉ cần tôi động một ngón tay út là có thể đuổi cô ra khỏi “Thiên Viên” không?"
Nguyên Vi tức giận không thể phát ra, nín đến mưc đỏ ửng cả mặt, sau đó ủ rũ cúi đầu chạy về phía valy hành lý, trong miệng lẩm bẩm: "Xem anh nói đi, ban đầu là bởi vì Lạc Đà cậu ấy không tin trên đời này có quỷ, tôi mới đổi phòng (di^da^l^qy^do) này cho cậu ấy, Nguyên Vi tôi cũng không phải tiểu nhân không nói đạo nghĩa. Hơn nữa, sau đó Lạc Đà cậu ấy vì tránh anh, nhất định muốn đổi phòng lại với tôi, tôi cũng vậy đồng ý mà, chúng tôi như vậy cũng là huề nhau."
"Để cho cô quay lại bên người kẻ cơ bắp, sao cô vẫn nói nhảm nhiều như thế?" Tả Sâm móc móc lỗ tai.
Nhắc tào tháo, tào tháo đến, âm thanh Trịnh Âu Dương vang lên ở cửa ra vào: "Anh ở đây làm gì?"
Nguyên Vi giống như con bướm nhỏ vẫy vẫy cánh lập tức bay đến trước cơ ngực của Trịnh Âu Dương: "Anh đã đến rồi. Mau vào, em lại đổi phòng với Lạc Đà rồi, anh mau giúp người ta dọn dẹp một chút, rất nhiều đồ, mệt đến mức người ta không nhanh được."
Mà Tả Sâm là che dạ dày: "Nguyên đại tiểu thư, nếu như cô còn người ta người ta nữa, tôi lập tức ói hết bữa trưa hôm nay vào trong valy của cô."