Đinh Lạc Lạc dấu búa ở phía sau, híp mắt cười trừ một cái: “Xin chào, tôi, tôi là hàng xóm của anh. Quấy rầy anh sớm như vậy, thật xấu hổ. Tôi, tôi đi trước.” Nói xong, Đinh Lạc Lạc rời khỏi tủ âm tường của mình, đóng cửa tủ lại. Đinh Lạc Lạc dựa người vào cửa, tim đập thình thịch như muốn bắn ra khỏi lồng ngực.
Tả Sâm bật cười. Người phụ nữ này, thật sự buồn cười. Sau khi vung búa thông tủ âm tường của hai bên, lại giống không có chuyện gì mà trở về, lại còn đóng cửa tủ âm tường của mình. Đóng cửa tủ có ích lợi gì? Tủ này lại không có khóa, anh đường đường là Tả Sâm một đầu ngón tay cũng có thể mở.
Tả Sâm đến gần tủ âm tường, nhìn khắp. Lúc này mới phát hiện, sau tủ âm tường, một người lớn có thể chui vừa, cũng không có tường. Chẳng trách người phụ nữ kia có thể một mình phá qua đây, chẳng qua là bổ hai tấm ván gỗ mà thôi. Tả Sâm lại đi vào tủ âm tường, duỗi thẳng cánh tay gõ gõ cửa tủ của Đinh Lạc Lạc. Vừa gõ, đột nhiên bản thân cảm thấy cực kỳ buồn cười. Chuyện này là gì đây? Tả Sâm tiếng tăm lừng lẫy vậy mà lại chui vào tủ âm tường nhà mình để gõ cửa tử âm tường nhà hang xóm?
Lưng Đinh Lạc Lạc dựa vào tủ âm tường bỗng nhiên vang lên hai tiếng thùng thùng, sợ tới mức cô lập tức nhảy ra xa vài bước. Đinh Lạc Lạc muốn hỏi “Là ai”, nhưng lại nghĩ, có thể là ai? Đinh Lạc Lạc lại muốn nói “Mời vào”, nhưng suy nghĩ lại, mời anh vào từ tủ âm tường của tôi? Đang ở thế khó xử, lmt.lqd, Tả Sâm đã không mời tự đến rồi. Anh đẩy cửa tủ ra, đi qua tủ âm tường của Đinh Lạc Lạc, đi đến trước mặt cô.
Quần áo Tả Sâm dính bụi tường. Tủ kia chỉ rộng 30 cm, làm cho anh chỉ có thể nghiêng người đi qua. Tả Sâm lại cảm thấy buồn cười, có ảo giác như đi xuyên tường.
Rốt cuộc Đinh Lạc Lạc cũng thấy rõ Tả Sâm. Vóc dáng anh rất cao, khiến cô ngưỡng mộ. Ánh mắt anh cực kỳ động lòng người, nhìn qua vững như bảo thạch lại như là có thể nhỏ ra nước. Cằm của anh lại quá sắc nhọn, giống người phụ nữ quyến rũ, may mắn còn có râu, mới có vẻ rất mạnh mẽ.
Tả Sâm hơi hơi vuốt cằm: “Hàng xóm của tôi, cô có thể cho tôi một lời giải thích hay không?”
Đinh Lạc Lạc tay phải nắm tay trái, ngập ngừng nói: “Tôi, tôi cũng không biết là chuyện gì xảy ra. Tôi, tôi cho là có oan hồn, muốn thả cô ta ra ngoài. Kết quả, lại nhìn thấy anh.”
Tả Sâm chán nản: “Cô đang nói tôi là oan hồn sao?”
Đinh Lạc Lạc liên tục xua tay: “Không không không, là nữ quỷ, tôi thường nghe thấy cô ta khóc.”
Tả Sâm bừng tỉnh đại ngộ: khi anh quảng hết quần áo của Lynda ra, đó cũng chỉ là hai tấm gỗ mỏng, cũng không ngăn được tiếng gào khóc của Lynda.
Đinh Lạc Lạc còn nói: “Tôi cũng không biết, vì sao bức tường lại bị vỡ ra như vậy. Tôi, tôi không muốn đục thủng tủ âm tường của nhà anh đâu.” Về phần bức tường, ngay cả Tả Sâm cũng thật sự không biết xảy ra chuyện gì.
Tả Sâm tùy tiện ngồi trên sofa của Đinh Lạc Lạc, tay vô tình đụng phải nội y mà Đinh Lạc Lạc đang định mang đi giặt. Máu ở lòng bàn chân Đinh Lạc Lạc cũng đã vọt tới trên đầu, cô giật lấy nội y, giấu ở phía sau. Tả Sâm lại cảm thấy Đinh Lạc Lạc rất buồn cười. Có quá nhiều người phụ nữ hỏa thân quay tới quay lui trước mặt anh, hiện giờ lại có một người, vì một bộ nội y mà đỏ mặt.
Đinh Lạc Lạc lo sợ mà cà lăm: “Anh, anh đi về trước đi. Tôi, tôi sẽ đi tìm người đến sửa chữa.” Nói xong, cô đã mở cửa phòng ra.
Tả Sâm đứng dậy: “Cái cô gọi là nữ quỷ, kỳ thật là em họ của tôi. Nhưng bây giờ cô ta chuyển đi rồi, cho nên cô sẽ không bị quấy rầy nữa.”
Đinh Lạc Lạc lại nói: “Anh xác định? Anh không thấy bức tường này, có lẽ thật sự có liên quan với ma quỷ hay sao?”
Tả Sâm vừa nghe, lưng lại toát ra một tia hàn ý.
Tả Sâm vừa đi ra khỏi cửa phòng Đinh Lạc Lạc, Đinh Lạc Lạc lập tức đóng cửa. Không ngờ, cửa lại bị gõ vang. Đinh Lạc Lạc mở cửa, Tả Sâm nói: “Tôi không mang chìa khóa, tôi nghĩ, tôi đi từ đâu thì nên về đó.” Nói xong, anh chỉ chỉ tủ âm tường. Đinh Lạc Lạc bất đắc dĩ, lại để cho Tả Sâm tiến vào.
Tả Sâm lại nghiêng người, vượt qua hai cái tủ âm tường, đi qua bức tường, về tới phòng mình.