Edit: Thanh Hưng
Đinh Lạc Lạc hào hứng trở lại "Thiên Viên", tính toán báo cáo với Tả Sâm rằng cá vàng Trương Gia Minh là "Danh hoa có chủ" rồi, đáng tiếc Tả Sâm lại không ở nhà. Đinh Lạc Lạc không hề nghĩ ngợi trực tiếp gọi điện thoại cho Tả Sâm, một câu "Anh chừng nào thì trở lại" miêu tả sinh động.
Mà lúc này Tả Sâm mới vừa cởi tạp dề của Trần Môi ra, đang định cùng cô ta làm nghi thức "tạm biệt" một trận oanh oanh liệt liệt. Điện thoại di động vừa vang lên, Tả Sâm giật mình một cái: Người nào? Ai gọi tới? Thiên linh linh địa linh linh, tuyệt đối đừng là Đinh Lạc Lạc. Trần Môi ôm Tả Sâm không buông tay: "Đừng động tới nó." Tiếng chuông ngừng, Tả Sâm ngồi phịch ở trên người Trần Môi thở mạnh. Đôi tay khéo léo của Trần Môi chơi đùa tha.nhh.lqd.ưng quần Tả Sâm, muốn lột quần và điện thoại di động trên người Tả Sâm xuống, ném ra thật xa. Nhưng tiếng chuông lại om sòm rồi. Khí thế hăng hái của Tả Sâm giống như thuỷ triều rút xuống làm người ta không thể ngăn cản, anh cản tay Trần Môi, móc điện thoại di động ra, run rẩy nhìn chằm chằm tên "Đinh Lạc Lạc".
Đinh Lạc Lạc? Đây nhất định là một người phụ nữ đi? Sau khi Trần Môi liếc thấy ba chữ này thì cắn đôi môi vốn đỏ au thành trắng bệch.
Tả Sâm cào cấu tóc: "Sắp, đang ở trên đường rồi."
Đây là lần thứ hai Đinh Lạc Lạc "đoạt" Tả Sâm từ bên người Trần Môi đi, đây cũng là cực hạn Trần Môi không thể nhịn được nữa. Thức ăn trên bàn đã nguội, còn có thân thể cô ta trên giường càng ngày càng nóng, chỉ có một cuộc điện thoại di động đã triệu người đi giống như là chuyện cười buồn cười nhất trên đời này. Tả Sâm vừa cài nút áo sơ mi vừa nói: "Cố gắng lên đi, đi Hongkong phát triển thật tốt." Lần đầu tiên Trần Môi mất đi tự chủ, cô ta ôm lấy lưng Tả Sâm từ phía sau: "Không, em không đi, anh đừng đi."
Tả Sâm cũng không quay đầu lại lập tức rời đi, hơi thở dồn dập như trâu. Mẹ, một bên muốn ở lại không thể ở, bên kia tạm thời không muốn trở về thì lại không thể không trở về. Đây chính là tình yêu sao? Đây là tự xông vào đại lao mới đúng chứ?
Trong "Thiên Viên", Tả Sâm một cước đạp cửa tủ âm tường của Đinh Lạc Lạc ra, ầm một tiếng. Chỉ là, Đinh Lạc Lạc đang sáng tác nên lỗ tai điếc, trừ bỏ ngón tay đang nhảy nhót trên bàn phím thì một chút cũng không động. Tả Sâm giận dễ sợ: "Anh đã trở về." Đinh Lạc Lạc nhìn cũng không nhìn Tả Sâm: "Trở lại? Anh ngồi đợi trước, em đang viết đến thuận tay." Tả Sâm bước hai bước lớn vượt đến trước mặt Đinh Lạc Lạc, nhe răng trợn mắt: "Em." Đáng tiếc, anh có thể nói, chỉ có một chữ này bởi vì Đinh Lạc Lạc nhanh chóng đặt ngón trỏ lên khóe miệng: "Hư, đừng quấy rầy, đừng làm đứt ý nghĩ của em."
Tả Sâm gần như bị tức đến chảy máu bên trong, lảo đảo một cái ngã nhào ở trên ghế sofa, không nhúc nhích. Anh đường đường là Tả Sâm, bởi vì một câu "Khi nào trở lại " của Đinh Lạc Lạc mà lâm trận thu binh, kết quả trở lại lại đối mặt với sắc mặt khuếch địa văn nhân như vậy. Thuận tay? Tả Sâm anh mới vừa cởi quần áo cũng cởi đến thuận tay đấy. Hư, đừng làm đứt chuyện tốt của em. Vừa rồi Tả Sâm anh nên đáp lại Đinh Lạc Lạc như vậy mới đúng đấy.
"Anh biết không? Trương Gia Minh có bạn gái rồi." Đinh Lạc Lạc thuận tay xong rồi, dựa vào trên ghế duỗi lưng một cái.
"Ai là Trương Gia Minh?" Tả Sâm xụ mặt.
"Cá vàng bị anh đánh rụng một cái răng đấy. Hôm nay em và anh ta ăn cơm, phát hiện trên mặt anh ta có vết son môi, thần kỳ chứ? Hơn nữa, bạn gái anh ta là một đại mỹ nhân nha." Đinh Lạc Lạc thần thái sáng láng, hôm nay thật là ăn đến thoải mái, viết rất thoải mái, vạn sự như ý.
"Ha ha ha." Tả Sâm nằm trên ghế sa lon, cũng ôm bụng cười to ba tiếng: "Thật thần kỳ." Cười xong nói xong, anh đứng thẳng người rời khỏi ghế sa lon, tiếp theo xuyên qua tủ âm tường rời khỏi tầm mắt Đinh Lạc Lạc. Cái quái gì thế? Trên mặt cá vàng có vết son môi, chính là nguyên nhân Đinh Lạc Lạc gọi anh về? Đinh Lạc Lạc die,nda,nl,eq,uyd,on còn đi ăn cơm với cá vàng? Anh không phải đã nói không cho phép sao? Anh xem lời nói của Đinh Lạc Lạc là thánh chỉ, nhưng lời anh nói với Đinh Lạc Lạc, lại mẹ nó chỉ là gió bên tai.
Tả Sâm rời đi "Thiên Viên", trở về nhà họ Tả. Phụ nữ không thể chạm vào, vậy không thể làm gì khác hơn là về nhà trêu chọc chó với lão cha đi vậy.
Chờ Đinh Lạc Lạc phục hồi tinh thần lại, đẩy cửa tủ âm tường nhà Tả Sâm ra đi ngó dáo dác thì Tả Sâm đã sớm không có ở đây. "Tả Sâm? Sâm?" Đinh Lạc Lạc nhỏ giọng kêu gọi nhưng không có ai đáp lại. Đinh Lạc Lạc lui về nhà mình, chau mày lại: tâm đàn ông, cũng là kim dưới đáy biển sao?