Nghiêng Người Gặp Định Mệnh

Chương 42: Tích lũy mà phát triển




Edit: Thanh Hưng

Lễ đính hôn của Hách Tuấn và Vân Na đang được hâm nóng trong một cái hôn nồng nhiệt. Tả Sâm và Đinh Lạc Lạc vẫn còn ở nơi vắng vẻ, vì không muốn giọng khách át giọng chủ, bọn họ hôn dịu dàng thắm thiết. Đinh Lạc Lạc lần nữa mở mắt thì toàn trường đã ăn uống linh đình, nam nữ cười đùa vui vẻ.

Tả Sâm cầm một ly rượu đỏ cho Đinh Lạc Lạc, Đinh Lạc Lạc đang miệng đắng lưỡi khô không kịp chờ đợi uống một hớp vào. Lương Hữu Tề lại cầm hai cái chén chen tới: "Em gái Mộc, chúng ta hàn huyên chuyện tha,nhh+ưng Giang Tiêu một chút." Đinh Lạc Lạc gật đầu một cái: "Được. Tôi và cậu ấy là bạn học trung học, quen biết vài chục năm rồi. Còn anh, sao anh lại biết cậu ấy?" Lương Hữu Tề tiu nghỉu: "Tôi và cô ấy là bạn trên mạng, lúc quen biết thì đã trễ rồi."

Tả Sâm nghe rất buồn ngủ, đúng lúc Hách Tuấn gọi anh chạm cốc, anh như một làn khói chạy đi. Trước tiên Hách Tuấn rót cho Tả Sâm 3 chén, rồi sau đó hỏi: "Đinh tiểu thư này thật có bản lĩnh?" Tả Sâm mạnh miệng: "Bản lĩnh gì? Phụ nữ, là động vật lừa gạt tốt nhất thế giới." Hách Tuấn nghiêng về một bên liếc mắt nhìn Tả Sâm: "Người đứng xem cũng là động vật sáng suốt nhất thế giới. Tớ, sáng suốt mà nhìn, cô ấy đối với cậu mà nói, không tầm thường." Tả Sâm còn mạnh miệng: "Mắt cậu bị mù rồi." Hách Tuấn lại rót cho Tả Sâm một ly: "Đến đây đi, không cần nói nữa." Tả Sâm hoảng loạn: không, ông trời, tôi không muốn bị một người phụ nữ hàng phục, tôi không muốn đâu.

Tả Sâm không say nhưng mà khi anh nhìn về phía Đinh Lạc Lạc thì anh còn tưởng rằng mình say đến hoa mắt. Anh chỉ thấy, thân thể Đinh Lạc Lạc xinh đẹp giống như là sắt nóng chảy, có thể uốn cong hết tất cả các khớp xương. Da mặt Đinh Lạc Lạc trắng nõn mỏng manh như cánh ve, dưới ánh đèn ửng hồng lại trở nên trắng nõn nà, tràn đầy hai má. Tả Sâm vuốt vuốt cặp mắt, lần nữa định thần nhìn lại, Đinh Lạc Lạc hai mắt ẩn tình, đang tâm sự với người đàn ông bên cạnh. Không, không phải người đàn ông, mà là nhóm đàn ông. Thằng nhóc Lương Hữu Tề này đi đâu rồi? Tại sao lại đẩy Đinh Lạc Lạc vào trong đám sài lang kia? Tả Sâm giận không kiềm được, thoăn thoắt phóng qua.

Đinh Lạc Lạc bị Tả Sâm một phen kéo vào trong ngực, tỉnh rượu hơn phân nửa, chỉ là vẫn cợt nhả nói: "Tả Sâm, bọn họ rất tốt nha, bọn họ hẹn em đi ăn cơm đi dạo công viên." Tả Sâm vừa nhìn, người tốt, danh thiếp trong tay Đinh Lạc Lạc đã có một xấp dày. Tả Sâm anh thật là có đôi mắt sáng suốt, Đinh Lạc Lạc của anh giỏi về tích lũy mà phát triển.

Tả Sâm đối với chúng đàn ông "người tốt" khẽ vuốt cằm: "Thật xin lỗi, tại hạ quản giáo vợ không nghiêm, chê cười, chê cười rồi." Đinh Lạc Lạc nửa tỉnh nửa say coi trọng thực tế, mở miệng nói: "Tôi không phải vợ anh ấy, tôi là bạn gái mới của anh ấy." Tả Sâm sắc mặt tái xanh, ôm vòng eo mảnh khảnh của Đinh Lạc Lạc ra ngoài.

Lương Hữu Tề như thiêu thân lao vào lửa xông tới: "Các người muốn đi?" Trong mắt Tả Sâm bắn ra hai mũi tên, phân chia ra đâm về trái tim và cổ họng Lương Hữu Tề: "Chuyện cậu chuốc say Lạc Lạc, sau này tôi sẽ từ từ tính với cậu." Lương Hữu Tề thoi thóp một hơi: tôi chuốc say Mộc tiểu thư? Ai nói? Rõ ràng là cô ấy khoe ân ái của Giang Tiêu và Viên Kiệt với tôi trước, rồi sau đó bởi vì tim như bị đao cắt mà tôi tránh đi một bên tự rót tự uống mà.

***

Sau khi Giang Tiêu lau sàn nhà đến không lưu lại dấu chân bèn gọi một cuộc điện thoại cho Viên Kiệt: "Còn đang bận à? Mấy giờ mới có thể về nhà?" Viên Kiệt hời hợt: "Em ngủ trước đi, nếu như quá muộn thì hôm nay dia.nda;nl@equ&ydo,n anh sẽ không về nhà." Con sâu nhỏ trong lòng Giang Tiêu lại rục rịch ngóc đầu dậy, bò bò khiến cho cô phập phồng không yên: "Anh hoặc là đi công tác, hoặc là làm thêm giờ, anh còn cần cái nhà này nữa hay không?" Viên Kiệt không lên tiếng, Giang Tiêu cũng nghe được một giọng nữ mềm mại: "Viên công, nhanh lên một chút." Viên Kiệt bỏ lại cho Giang Tiêu một câu: "Ngoan, em ngủ trước đi." Sau đó cúp điện thoại.

Giang Tiêu cắn răng đến mức khanh khách vang dội: tôi đã nói rồi, làm thêm giờ giống như hút thuốc phiện, náo loạn nửa ngày, ra là bên kia còn có người đẹp.

Chỉ nghe bộp một tiếng, cửa đã đóng lại. Giang Tiêu bù xù nhìn về phía công ty Viên Kiệt, cặp mắt cô ấy trừng như trâu, hai quả đấm nắm như búa, hiển nhiên là chiến sĩ đi chiến trường giết địch.