Nghiêng Người Gặp Định Mệnh

Chương 34: Dáng dấp tốt




Edit: Thanh Hưng

Lúc Giang Tiêu lao vào phòng bệnh thì Katy đứng lại ngoài cửa. Cô ấy (Katy) nghĩ: có lẽ Đinh Lạc Lạc cũng không vui khi nhìn thấy cô ấy. Mà bên trong cửa, Giang Tiêu ngay cả một đàu ngón tay Đinh Lạc Lạc còn chưa đụng tới đã bị Tả Sâm ngăn lại. Tả Sâm gầm nhẹ: "Cô ấy cần an tĩnh, cô đi ra ngoài cho tôi." Giang Tiêu cũng gầm nhẹ: "Sao anh không ra?" Đáng tiếc, cuối cùng cánh tay cũng không phải bắp đùi, lời của Giang Tiêu còn chưa dứt, người đã bị đẩy lảo đảo ra khỏi cửa.

Đứng ngoài cửa là bác sĩ, anh ta khuyên Giang Tiêu: "Đừng lấy trứng chọi đá nữa. Mới vừa rồi người đàn ông kia còn die da l qu do tuyên bố nếu như chúng tôi không cứu được cô gái đó, chúng tôi cũng phải chôn theo." Trái tim Giang Tiêu treo ngược lên cổ họng: "Cô gái đó có nghiêm trọng lắm không?" Bác sĩ thong thả ung dung: "Không nghiêm trọng. Cô ấy chỉ là quá lâu không ăn không ngủ." Katy cũng khuyên nhủ: "Có Tả Sâm ở đây, cô ấy sẽ không có việc gì đâu."

***

Nguyên Vi đã mấy ngày không ra cửa, chải mái đầu canh suông mì sợi ngồi chồm hỗm trước máy vi tính gặm sạch bánh mì. Cô và Đinh Lạc Lạc giống nhau, dồn đau thương vào sự nghiệp, gần như gõ bàn phím gõ đến mức bắn ngược lên trời. Chỉ là Trịnh Âu Dương cách vách sẽ không lấy sự nghiệp làm trọng như vậy. Anh đang xuyên qua nhạc khí, bắn bắn cái này, gõ gõ cái đó, trên mông giống như bị gai đâm, làm thế nào cũng không ngồi yên được. Mấy ban nhạc mời anh viết ca khúc mới nhưng bất đắc dĩ lòng anh loạn như ma, một nốt nhạc cũng không soạn ra được.

Trịnh Âu Dương trăm mối vẫn không có cách giải: cô gái tên Nguyên Vi này rốt cuộc là biểu diễn cái gì? Ngày xưa cô liên tiếp đưa tới cửa, tùy tùy tiện tiện lôi cánh tay của anh đi ăn này ăn kia, một đôi mắt to giảo hoạt như có như không trượt ở trên bắp thịt của anh. Hôm đó, cô còn gan lớn đè ở trên người anh, cởi quần của anh xuống. Anh lật người cô lại, cô còn không phục “ưm ưm”, mắt to vẫn kiêu ngạo như cũ. Cuối cùng, duy chỉ có máu màu tím ở môi tiết lộ e sợ của cô. Nhưng hôm nay, không, mấy ngày nay, sao cô lại im hơi lặng tiếng rồi hả? Không thấy mái tóc nổ tung của cô đi qua trước cửa sổ, cũng không nghe thấy cô mất hồn gọi tên anh. Trịnh Âu Dương vẫn cảm thấy, chữ "Âu Dương" trong miệng Nguyên Vi cực kỳ giống tự tình: A Dương.

Nguyên Vi bị trình diễn đứt quãng mấy ngày nay của Trịnh Âu Dương ép. Lần đầu tiên cô đồng ý với Đinh Lạc Lạc: anh là một thợ rèn. Trong lúc tình thế cấp bách, Nguyên Vi đút bông vào hai lỗ tai. Vì vậy, cô không nghe thấy Trịnh Âu Dương tới gõ cửa của mình.

Tiếng gõ cửa của Trịnh Âu Dương từ "thùng thùng" biến thành "cạch cạch" cũng không thấy Nguyên Vi mở cửa. Bất đắc dĩ, Trịnh Âu Dương co đầu rụt cổ núp dưới cửa nhà Nguyên Vi. Mà Nguyên Vi, vừa đúng lúc đối diện với mặt cửa sổ này, trong lúc không để ý lại giương mắt nhìn thấy một vật có lông đen như mực từ từ đi lên. Đang muốn phát ra gào thét tê tâm liệt phế Nguyên Vi lại nhận ra, đây không phải là kiểu tóc kẹo đường của Trịnh Âu Dương sao?

Trịnh Âu Dương híp mắt rốt cuộc nhìn xuyên qua bệ cửa sổ. Anh đưa mắt nhìn cũng nhận ra trước mặt chính xác có một người phụ nữ đang ngồi. Chỉ là, người phụ nữ này không có mái tóc nổ tung. Đợi chút, đây không phải là người phụ nữ mấy ngày trước anh nhìn thấy ngoài cửa sao? Chờ một chút, cái này, đây không phải là Nguyên Vi sao? Lần đầu tiên mắt của Trịnh Âu Dương trừng như chuông đồng, anh nhìn Nguyên Vi nhẹ nhàng đi về phía anh, nhe răng trợn mắt, nhắm ngay xương sống mũi của anh, đấm một quyền lên cửa kính.

Nguyên Vi giống như tên lửa đánh ra cửa, đánh đến trước mặt của Trịnh Âu Dương, hai tay chống nạnh: "Anh làm gì đấy? Nhìn lén cô nãi nãi tôi à? Anh chán sống phải không?" Đối với việc này Trịnh Âu Dương tha.l.nhh.q.ưng.n mắt điếc tai ngơ, nhìn chằm chằm người đẹp thanh tú trước mặt. Kể từ khi anh nhìn thấy cô, cô luôn cùng đầu tổ quạ như hình với bóng, nhưng thật sự không ngờ cô có một khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú nhưng lại lộ ra kiêu ngạo, giống như hồng mai trong tuyết trắng phau phau.

Trịnh Âu Dương bình tĩnh hòa nhã mở miệng: "Dáng dấp tốt như vậy, nói chuyện lại thô lỗ, đáng tiếc." Nguyên Vi trong nháy mắt đỏ mặt. Cái gì? Anh khen cô, dáng dấp tốt? A, trời ạ. Trịnh Âu Dương mồm chó khạc ra ngà voi rồi. Chỉ là, sau khi Nguyên Vi say mê xong lại lập tức thô lỗ: "Dáng dấp của cô nãi nãi tôi được còn cần anh phải nói à?"