Kỳ thật, Đinh Lạc Lạc còn một người bà nội 90 tuổi bị Giang Tiêu và Nguyên Vi gọi là "Lão yêu tinh".
Khi Đinh Lạc Lạc mười tuổi, ba mẹ Đinh Lạc Lạc ra ngoài tổ chức kỷ niệm 12 năm kết hôn của họ, ba Đinh uống rượu, lại vẫn cố ý lái xe, vì thế hai người họ cứ như vậy lên trời làm chim liền cánh.
Bà nội Đinh khóc hai ngày, rồi nói với Đinh Lạc Lạc: "Bọn nó ra đi thoải mái, chúng ta cũng phải sống thật thoải mái. "
Khi Đinh Lạc Lạc mười hai tuổi đã vào cùng trường ngồi cùng lớp với Giang Tiêu, một năm sau, Nguyên Vi chuyển đến, ba người thành bạn bè. Giang Tiêu và Nguyên Vi nhất trí cho rằng bà nội Đinh càng sống càng khỏe mạnh, càng sống càng yêu cách ăn mặc, vì thế đã gọi bà là "lão yêu tinh". Bà nội Đinh nghe vậy, lại còn dương dương đắc ý.
Trời tối Đinh Lạc Lạc lên giường ngủ. Giường của Nguyên Vi thật mềm, Đinh Lạc Lạc cảm thấy giống như mình đang nằm trên một đám mây vậy. Đáng tiếc, một trận gió thổi tới, đám mây tản ra, Đinh Lạc Lạc rớt xuống. Đinh Lạc Lạc xuống giường, đóng cửa sổ, lại nằm ngủ tiếp.
Hiệu quả cách âm của cửa sổ này thật tốt, trong phòng im ắng, Đinh Lạc Lạc còn có thể nghe thấy tiếng bụi rơi xuống đất. Mà đúng lúc này, tiếng khóc của một người phụ nữ lại truyền tới. Đinh Lạc Lạc giật mình một cái ngồi dậy, trong lòng bàn tay thấm mồ hôi. Khẳng định có người phụ nữ đang khóc, "anh anh", kéo dài. Đinh Lạc Lạc lui đến góc giường, nghĩ thầm rằng: Mình đường đường là Lạc Đà đói không chết, khát không chết, bây giờ lại bị Nguyên Vi tính kế mà chết.
Tiếng khóc của người phụ nữ kia càng ngày càng nhỏ, cuối cùng, Đinh Lạc Lạc dựng thẳng lỗ tai cũng không nghe thấy. Một đêm này Đinh Lạc Lạc co rút thành một cục, khi trời tờ mờ sáng, mới thở phào một hơi, ngủ thiếp đi.
Rốt cuộc tòa soạn hạng ba kia cũng gọi điện thoại tới. Chủ biên Diêu nói: "Tôi nói này, Đinh Lạc Lạc, cô rất bình thản nha, có phải không cần bát cơm này nữa rồi phải không?"
Đinh Lạc Lạc bị cuộc điện thoại này đánh thức, mơ hồ hỏi: "Ông là ai? Tôi cần bát cơm nào?"
Đối phương quát to: "Tôi là chủ biên Diêu."
Tiếng quát này, l.m. t.l.q.d, kéo Đinh Lạc Lạc từ trên giường xuống đất. Chủ biên Diêu là người đàn ông trung niên điển hình, bụng to, ít tóc, đeo mắt kiếng gọng vàng, suốt ngày mày cứ nhăn chặt, làm như một ngày kiếm được tỷ bạc vậy. Đinh Lạc Lạc lẩm bẩm: "Chủ biên, chủ biên, ngài cho tôi thêm một lần cơ hội nữa đi."
Giọng điệu đối phương chậm lại: "Chuyện này, tôi nói này, Lạc Lạc, cô có thể bắt kịp thời đại một chút, viết ít tiểu thuyết người lớn được hay không? Mấy loại tiểu thuyết tình yêu thiếu nữ cô viết, hiện nay không lưu hành."
Đinh Lạc Lạc lại lẩm bẩm: "Được rồi, chủ biên, tôi sẽ thử xem."
Chủ biên Diêu lại quát to một câu: "Nắm chặt thời gian, người ta bây giờ cũng đã ra ngoài đường hết cả rồi, cô lại vẫn ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao thế hả? "
Đinh Lạc Lạc vẫn không mở máy tính ra. Cô đi thẳng đến nhà mình, nhà mới của Nguyên Vi.
Nguyên Vi đang ăn bánh mì, tay đánh bản thảo, Đinh Lạc Lạc nhìn vụn bánh mì rơi vào khe bàn phím của Nguyên Vi. Đinh Lạc Lạc đi thẳng vào vấn đề: "Vì sao trong phòng cậu lại có tiếng phụ nữ khóc?"
Nguyên Vi cắn răng một cái, nửa cái bánh rơi trên bàn phím: "Cậu cũng nghe thấy sao?" Nguyên Vi lại tiếp tục nói: "Có lúc là khóc, có lúc là kêu, có lúc lại như cãi nhau."
Đinh Lạc Lạc thả bước đi tới đi lui: "Sao cậu lại thuê căn nhà như thế chứ?"
Nguyên Vi nhặt bánh mì trên bàn phím lên, tiếp tục ăn: "Làm sao tớ biết được chứ? Khi tớ thuê nó, không nghe thấy bất cứ tin ma quỷ gì cả mà."
Đinh Lạc Lạc suy nghĩ: Cũng đúng. Giá một phòng ở "Thiên Viên" đều cao đến tận trời, có thông tin nói nó tốt, có thông tin nói nó không tốt, nhưng chưa bao giờ nghe nói có ma quỷ.
Đinh Lạc Lạc lại hỏi: "Quỷ kia đã có bao lâu rồi?"
Nguyên Vi vừa đánh bàn phím vừa nói như việc không liên quan đến mình: "Không lâu, cũng ** ngày rồi."
Sau khi Đinh Lạc Lạc giả làm động tác đánh Nguyên Vi xong, thì rời đi. Nguyên Vi đứng cũng không đứng, chỉ nói một câu: "Đi thong thả."
Đinh Lạc Lạc nhìn hàng xóm một cái, tên "thợ rèn" kia chưa hoạt động, không gian thật yên tĩnh. Đinh Lạc Lạc ảo não: Bản thân chuyển đến nhà ma, tên "thợ rèn" này cũng muốn lười biếng sao?