Edit: Thanh Hưng
Nguyên Vi ở trên đường nhìn thấy Giang Tiêu ở phố đối diện thì cho là mình sinh ra ảo giác. Chân của cô như bị đóng ở trên mặt đất, duỗi duỗi cổ lại duỗi duỗi người, sau lại dụi dụi mắt, vỗ vỗ mặt, lúc này mới thật sự tin tưởng: người phụ nữ rúc vào trong ngực một người đàn ông xa lạ mà cô nhìn thấy không phải ai khác mà chính là Giang Tiêu. Nguyên Vi không nói hai lời lập tức chạy đến phố đối diện, ở trên đường thay nhau vang lên tiếng phanh xe và tiếng bóp còi inh ỏi, đã tới bên kia. Nguyên Vi khom lưng theo đuôi Giang Tiêu. Người đàn ông đang ôm Giang Tiêu gầy như cây gậy trúc, gương mặt trang điểm xinh đẹp. Cô buồn bực: người này thì tốt hơn Viên Kiệt chỗ nào chứ?
Giang Tiêu đã kết hôn với Viên Kiệt bốn năm, trước khi kết hôn còn có thời gian bốn mươi tháng yêu nhau. Hôm nay, Giang Tiêu hồng hạnh vượt tường, hơn nữa còn là cùng một cây gậy trúc tươi đẹp? Nguyên Vi cảm thấy than.hh.lqđ.ưng thật không thể tưởng tượng nổi, những thứ thoải mái trong cuộc sống này cũng không kém trong tiểu thuyết của cô đâu.
Sau khi Nguyên Vi theo đuôi hai con đường thì yên lặng về nhà. Trong nhà Trịnh Âu Dương truyền ra tiếng đàn, Nguyên Vi ngồi ở trên thềm đá trước cửa nhà anh. Khó trách, không có ai thích tác phẩm vừa thấy đã yêu của Đinh Lạc Lạc, một lần chung tình là chuyện của cả một cuộc đời; khó trách, tiểu thuyết đại chiến giữa nam và nữ của Nguyên Vi cô một khi đưa ra thị trường thì sẽ lập tức bán được hết. Ngay cả Giang Tiêu là người phụ nữ đã có chồng cũng vượt tường, hôm nay còn ai tin tưởng thiên trường địa cửu nữa? Ai còn cảm động với một đời một thế đây?
Nguyên Vi nhập thần, không nghe thấy Trịnh Âu Dương mở cửa, cũng không nghe thấy anh trầm thấp: "Này". Trịnh Âu Dương cho là Nguyên Vi giả thần giả quỷ, lập tức đưa tay gõ đầu cô một cái. Nguyên Vi lập tức “Ai yêu” một tiếng, nghĩ thầm: người nào đánh lén cô? Trịnh Âu Dương đánh xong cũng cảm thấy hình như mình dùng sức quá lớn, ngay cả ngón tay của mình cũng hơi tê tê rồi. Người phụ nữ đầu tổ quạ này thật là trông khá mà không dùng được, hoàn toàn không phát huy được công hiệu giảm xóc.
Nguyên Vi quay đầu lại nhìn thấy Trịnh Âu Dương, vừa muốn cười với anh lại vừa cảm thấy giận dễ sợ. Đang lúc mặt cô giật giật cũng là lúc Trịnh Âu Dương mở miệng trước: "Cô ngồi ở đây làm gì?" Nguyên Vi đứng lên, liếc Trịnh Âu Dương một cái: "Suy nghĩ, hiểu không? Em là tác giả, em đang suy nghĩ về cuộc sống của mình. Nói anh cũng không hiểu." Về phần Trịnh Âu Dương, anh hoàn toàn không giống như người yêu trong miệng Nguyên Vi kia, anh mở miệng đã nói: "Tránh ra."
Nguyên Vi đang muốn phát tác cũng chỉ thấy ánh mắt Trịnh Âu Dương vòng qua mặt của cô, dính vào phía sau cô. Cô xoay người lại, nhìn thấy đứng phía sau là một cô gái nhiều son dầy phấn, còn tóc cô gái kia cũng lù xù giống như kẹo đường. Nguyên Vi nghĩ thầm trong lòng: không bằng ba người bọn họ hợp lại thành một đoàn thể, tên đoàn thể gọi là "Nấm hương". Trịnh Âu Dương một phen kéo Nguyên Vi sang một bên, nói với kẹo đường kia: "Vào đi." Nguyên Vi lảo đảo một cái, gần như cả người đều hôn lên đất. Cô đứng thẳng người, trơ mắt nhìn cô gái kia đi theo sau lưng Âu Dương của cô, vào phòng. Nguyên Vi đuổi theo, khuôn mặt vừa đúng lúc dính vào cửa phòng.
Sau khi khám xét cửa trước, cửa sau, cửa sổ nhà Trịnh Âu Dương cũng không tìm được bất kỳ một đường nhỏ nào, Nguyên Vi ngượng l e qu yd on ngùng trở về nhà. Cô nhíu nhíu mày: cô gái kia là lạ, trừ trang điểm đậm và mái tóc nổ tung, còn có cái gì đó là lạ. Chỉ là, nhất thời Nguyên Vi cũng không nói ra được rốt cuộc là cái gì. Cô chỉ đành thì thầm: người phụ nữ kỳ quái, cô dám can đảm đụng vào Âu Dương của tôi, tôi lập tức sẽ lấy một cây đuốc đốt cháy đầu cô.
***
Tả Sâm bị Tả Ấp gọi vào phòng làm việc: "Con có biết chính phủ có kế hoạch trì hoãn việc xây dựng trạm xe điện ngầm ở Đông Giao không?" Tả Sâm “Hừ” một tiếng: "Cha, đây là lời đồn Vạn Tượng tung ra." Tả Ấp bất mãn: "Con điều tra cũng không điều tra đã dám khẳng định là lời đồn?" Tả Sâm phiền não đi ra cửa: "Con đi điều tra." Tả Ấp vung tài liệu trên bàn làm việc giống như thiên nữ tán hoa: con chó con này thật là càng ngày càng bất kính với ông rồi.
Tả Sâm không khỏi phiền não, một câu "Em yêu anh" của Đinh Lạc Lạc giống như nặng ngàn cân, rơi vào anh làm cho anh có cảm giác diện triều hoàng thổ bối triều thiên (bán mặt cho đất bán lưng cho trời). Anh gọi điện thoại cho Hách Tuấn: "Buổi tối ra ngoài uống rượu." Hách Tuấn nhạy bén: "Tớ phải dẫn theo vân Na." Tả Sâm cũng không hồ đồ: "Vân Na lại dẫn theo ngũ cốc hoa màu, phải không?" Hách Tuấn cười mỉa.
Tùy tiện đi, chỉ cần không phải Đinh Lạc Lạc, tùy tiện là ai cũng tốt. Tả Sâm nghĩ như thế.
Lan điếu Tiểu Mễ uống nhiều tới mức trong bụng có thể chèo thuyền rồi, chỉ là cô ta cũng không hé miệng nhắc một chữ nào tới nhà hàng Tinh Ngữ. Tả Sâm ngồi ở trên ghế sofa một ly tiếp một ly uống, Tiểu Mễ ngồi ở trong ngực Tả Sâm một ly lại một ly rót. Hách Tuấn hỏi Vân Na: "Cô ấy không hiểu bể khổ vô biên, quay đầu là bờ à?" Vân Na nói: "Không vào bể khổ, người nào lại biết quay về bờ?"
Ngày này, ra ngoài uống rượu trừ đoàn người Tả Sâm, còn có Lương Hữu Tề. Tả Sâm ở cửa phòng rửa tay đụng vào một người, anh máu dâng lên đầu lập tức vung mạnh một quyền vào mặt đối phương. Đối phương trừ kêu đau một tiếng, ngược lại không có phản ứng gì quá lớn, nhưng Tả Sâm lại thấy một người phụ nữ phi tới, nhào lên trên người đối phương, trong miệng còn hô to: "Hữu Tề, cậu không sao chớ? Hữu Tề?" Tả Sâm định thần nhìn lại, người đàn ông bị anh thưởng một quyền này, đúng là tay sai của anh, trang hoàng thiết kế sư Lương Hữu Tề tiên sinh.
Sao đầy trước mắt Lương Hữu Tề bắt đầu một ngôi một ngôi giảm dần, rốt cuộc cậu ta nhận ra người ra tay: "Tả Sâm? Anh điên rồi à?" Tả Sâm như quả cầu da bị xì hơi: "Ừ, tôi điên rồi." Ngược lại Lương Hữu Tề lại có tri thức hiểu than.hh.lqđ.ưng lễ nghĩa: "Anh tới mượn rượu giải sầu?" Tả Sâm lung tung xoa xoa đầu: "Quản khỉ gió giải sầu hay là mua vui cái gì, tới đây ngồi chung một bàn đi."
Lương Hữu Tề dẫn theo cô gái phi thân tới cứu gia nhập vào bàn của Tả Sâm. Hách Tuấn cùng Vân Na cậu ta đều biết, về phần Tiểu Mễ là Vân Na giới thiệu cho cậu. Cuối cùng, cậu ta giới thiệu với mọi người cô gái cậu ta dẫn tới: "Đây là bạn gái tôi, Giang Tiêu."