Edit: Thanh Hưng
Lúc Tả Sâm từ tủ âm tường đi tới phòng của Đinh Lạc Lạc thì Đinh Lạc Lạc đang ở phòng bếp pha trà. Anh ho khan một tiếng cô mới xoay người lại nhìn anh. Bọn họ bốn mắt nhìn nhau, trong không gian gần như đùng lqđ.than.hh.ưng đùng toát ra tia lửa. Đinh Lạc Lạc mở miệng trước: "Đã mấy ngày anh không trở lại rồi." Oán khí của Tả Sâm giống như mây đen cuồn cuộn bao phủ: "Kết quả cho tới hôm nay em mới gọi điện thoại cho anh?" Đinh Lạc Lạc dâng trà lên: "Em vẫn muốn gọi, chỉ là lại không biết nói cái gì cho phải." Tả Sâm xé tan màn đêm nhìn thấy ánh sáng: cô gái nhỏ này, ngược lại nói chuyện rất thẳng thắn. Cô không lợi dụng anh, cũng không chuẩn bị một cước đá văng anh ra. Cô vẫn muốn anh. Trong lòng Tả Sâm như có một đội nhạc leng keng leng keng trình diễn vui mừng muốn chết.
Đinh Lạc Lạc hỏi: "Xây nhà bận rộn như vậy sao? Buổi tối cũng không được về nhà?" Tả Sâm gật đầu một cái: cô nói cái gì thì là cái đó đi, cũng không thể nói cho cô biết phụ nữ của anh nhiều đến mức mỗi ngày đổi một người cũng phải hết một tháng chứ. Tả Sâm hỏi: "Tiểu thuyết của em như thế nào rồi?" Mắt Đinh Lạc Lạc sáng lên: "Chủ biên cực kỳ hài lòng." Tả Sâm nhìn ở trong mắt, Lạc Lạc của anh nhiệt tình yêu thương công việc của mình. Nếu không cô cũng sẽ không biến thành Lạc Lạc của anh rồi.
Tiếp đó, Đinh Lạc Lạc làm một chuyện Tả Sâm không bao giờ nghĩ tới. Cô chủ động ôm lấy anh, gương mặt vẫn như cũ không đánh phấn chôn ở ngực anh, cô nói: "Bận rộn công việc cũng phải thường xuyên trở lại, được không?" Tả Sâm cũng không thể ngờ được anh sẽ nói: "Được." Anh nghĩ tới, chỉ là để sau đi. Anh hôn cô, đè cô dưới thân, để cho đôi mắt trong suốt của cô sinh ra lửa, để cho cô gọi tên của anh: Tả Sâm, Tả Sâm từng tiếng, vẫn gọi đến khi lòng anh mềm nhũn ra.
Đinh Lạc Lạc nghĩ: là yêu, nhất định là yêu.
Mà đáng thương cho lan điếu Tiểu Mễ ở nhà hàng Tinh Ngữ uống tám ly nước, đi toilet sáu lần, cuối cùng cũng chỉ nhận được những lời bàn luận xôn xao.
Tả Sâm lần thứ hai tỉnh lại ở bên người Đinh Lạc Lạc, vừa mở mắt đã đối mặt với ánh mắt của cô. Đinh Lạc Lạc đã tỉnh một hồi lâu, trong lòng yên lặng luyện tập một câu nói, luyện trăm ngàn lần. Cô nhìn thấy Tả Sâm mở mắt, nói: "Em yêu anh."
Trong đầu Tả Sâm đánh ùng ùng một tiếng giống như thiên lôi, anh cứng đờ, cơ mặt không nhúc nhích. Đinh Lạc Lạc đưa tay die nda nle qu ydo n nhỏ bé quơ quơ trước mắt Tả Sâm, mà Tả Sâm vẫn là ngây người như phỗng. Đinh Lạc Lạc sợ hết hồn, nghĩ thầm tác dụng của câu “Em yêu anh” này cũng quá lớn đi, lại khiến Tả Sâm bị sốc? Nghĩ như vậy, Đinh Lạc Lạc một quyền đấm vào bên ngực Tả Sâm, trong miệng còn nói: "Anh không thể chết." Tả Sâm bị đập gần chết, khôi phục thần chí. Anh lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai xuống giường, nhặt quần áo lên dựa vào vào tủ âm tường, để xuống cho Đinh Lạc Lạc một câu: "Anh đi trước, sắp trễ giờ làm rồi."
Lần này tới lượt Đinh Lạc Lạc ngốc như một con gà gỗ rồi. Cô nói sai cái gì à? Nói “Em yêu anh” là sai rồi? Nhưng trong lúc yêu một người không nên nói “Em yêu anh” sao? Đinh Lạc Lạc hoảng hoảng hốt hốt nhặt quần áo trên sàn nhà lên, chuẩn bị rời giường. Chỉ là, áo lót đâu? Chẳng lẽ, chẳng lẽ lại bị Tả Sâm mang đi sao?
Tả Sâm cũng hoảng hốt. Anh giơ chiếc áo lót thứ hai của Đinh Lạc Lạc lên: sao mỗi một lần cùng cô gái nhỏ này qua đêm buổi sáng đều cần phải chạy trối chết đây? Sao cô phải nói "Em yêu anh"? Tả Sâm anh nghe "Yêu" đến mức lỗ tai cũng thành kén rồi, chỉ là anh vẫn cứ không thể nghe Đinh Lạc Lạc cô nói ra khỏi miệng.
Tả Sâm không bao giờ ngờ đến có một ngày anh sẽ đối mặt với câu "Em yêu anh" mà không biết làm sao. Trước kia, anh sẽ nói: "Bảo bối, anh cũng yêu em." Anh cũng sẽ nói: "Hả? Yêu anh sao? Vậy thì biểu hiện thật tốt đi." Nhưng hôm nay, nếu anh nói anh cũng yêu Đinh Lạc Lạc, Đinh Lạc Lạc này nhất định sẽ mắc cỡ đỏ bừng mặt sau đó biến thành thuốc cao bôi trên da chó dính anh thật chặt, đời này kiếp này không hề nhìn đến bất kỳ một người đàn ông nào khác nữa; mà nếu anh bảo Đinh Lạc Lạc biểu hiện tốt một chút, nói không chừng Đinh Lạc Lạc sẽ ngày ngày nấu canh, đưa anh tới nơi xây nhà.
Tả Sâm không tự chủ “Ôi” một tiếng, sao anh lại trêu chọc người phụ nữ thiếu gân này chứ, cái này có khác gì trêu chọc tổ ong vò vẽ đâu? Tả Sâm anh là ong mật tự do tự tại, muốn xà vào bụi hoa nào vui chơi thì sẽ xà vào lqđ.than.hh.ưng bụi hoa đó vui chơi. Có lẽ nào lại bị một lời tình yêu của Đinh Lạc Lạc trói buộc? Cô không hiểu, cô hoàn toàn không hiểu cuộc sống của anh. Nếu cô thấy anh trái ôm phải ấp nhất định sẽ cảm giác mình bị tất cả người trên thế giới phản bội, sẽ nhảy từ nơi cao nhất của "Thiên Viên" này xuống mất thôi. Ai, được rồi, được rồi, chuồn là thượng sách.
Bên này, Đinh Lạc Lạc mở tủ âm tường ra nhẹ nhàng gọi: "Tả Sâm? Tả Sâm?" Bên kia, Tả Sâm lập tức nhấc chân phóng ra khỏi phòng. Thật xứng với câu nghe tiếng đã sợ mất mật.
#Thanh Hưng: ngóng đến ngày anh bị chị ngược chết đi, hừ -_-||