Edit: Thanh Hưng
Ba ngày kế tiếp Đinh Lạc Lạc cũng không gặp được Tả Sâm, kể từ lúc cô nhét thân thể trần truồng của anh vào tủ âm tường cũng chưa từng thấy qua anh. Hơn nữa anh ngay cả điện thoại cũng không gọi tới.
Đinh Lạc Lạc nộp bản thảo mới cho chủ biên Diêu. Nam nữ trong tiểu thuyết ở lần say rượu kia không kiềm được mây mưa lqđ.than.hh.ưng một trận khiến chủ biên Diêu đọc được thổn thức liên tiếp. Chủ biên Diêu hỏi: "Lạc Lạc, cô yêu sao?" Đinh Lạc Lạc lắc đầu như trống lắc: "Không có, không có." Mặc dù trong miệng nói như vậy nhưng trong lòng Đinh Lạc Lạc lại nghĩ: là yêu sao? Cô đã là người phụ nữ của Tả Sâm. Chủ biên Diêu liếc mắt nhìn: "Không phải? Vậy cô xem tiểu thuyết đồi truỵ rồi hả? *****?" Đinh Lạc Lạc tức giận: "Chủ biên, ngài đừng nói mò. Ngài cứ nói bản thảo qua hay không qua thôi." Chủ biên Diêu liên tiếp gật đầu: "Qua, qua. Tuyệt hảo cực kỳ."
Tình tiết tuyệt hảo là Đinh Lạc Lạc làm liền một mạch. Sau khi cô nhét Tả Sâm vào tủ âm tường thì ngồi vào trước máy vi tính, rèn sắt khi còn nóng gõ lên bàn phím. Cô nhớ cảm giác mình lên trời, cũng nhớ mỗi một động tác của Tả Sâm. Đinh Lạc Lạc không rõ chỉ có hai điểm: một là tại sao mình sẽ vì viết tiểu thuyết cho tòa soạn báo mà ngay cả thân thể thuần khiết cũng liên lụy, mà điểm thứ hai chính là tại sao thân thể bị liên lụy mà trên mặt mình vẫn còn treo lên tươi cười.
Tả Sâm ba ngày không trở về "Thiên Viên". Anh không gọi điện thoại cho Đinh Lạc Lạc, cũng không nhận được điện thoại của Đinh Lạc Lạc. Mấy ngày nay anh đều ở tại Tây Thành, cùng Trần Môi chung giường chung gối.
Trần Môi cẩn thận, cô ta có một đôi mắt thong tuệ: lần này Tả Sâm cực kỳ giống một quả bom lúc nào cũng có thể nổ tung. Tả Sâm đi tới đi lui ở trong phòng, nghiêng mắt nhìn điện thoại di động trên bàn uống trà nhỏ. Trần Môi tiến lên phía trước kéo tay Tả Sâm đặt lên ngực của mình. Tả Sâm ôm cô ta lên giường, giống như là muốn ăn tươi nuốt sống cô ta. Trần Môi đối với nhiệt tình trên người đàn ông này cảm thấy xa lạ, anh giống như là cực kỳ yêu cô ta, hoặc như là trẻ người non dạ. Trong lòng Trần Môi rất rõ ràng, đã có một người phụ nữ làm cho Tả Sâm trở nên xa lạ. Là dạng phụ nữ gì? Trần Môi vừa không ngừng thở gấp vừa nghĩ.
Tả Sâm thật sự muốn nổ tung. Anh cảm thấy, anh bị cô gái mặt người dạ thú Đinh Lạc Lạc kia thiết kế. Cô lợi dụng anh học chuyện l.ê.q.úy.đô,n nam nữ, sau đó một cước đá văng anh đi. Không, không chỉ là một cước, cô đá khoảng chừng năm sáu cước. Cô hoàn toàn không quan tâm cảm thụ của anh, hoàn toàn xem anh như công cụ. Người phụ nữ này thật là qua cầu rút ván, vong ân phụ nghĩa. Có câu nói: dạy dỗ đồ đệ, chết đói sư phụ. Câu này dùng cho Tả Sâm thì có thể đổi thành tức chết sư phụ. Cô không có gì muốn học nữa vì vậy nhét anh về tủ âm tường, hôm nay ngay cả một cuộc điện thoại cũng không gọi tới.
Trong phòng làm việc, Tả Sâm gầm thét: "Nước, tôi muốn uống nước." Thư ký Sally đẩy cửa vào: "Có muốn đổi lại khẩu vị hay không? Hôm nay không uống cà phê, đổi uống trà, có được hay không?" Tả Sâm gần như phát điên: "Trà? Cô thế nhưng để cho tôi uống trà? Cô có phải không muốn sống nữa hay không?" Sally vô tội nhếch nhác lui ra, màng nhĩ rầm rầm chấn động.
Đinh Lạc Lạc lại đi thăm bà nội. Bà nội ngồi ở trước bàn mạt chược, mím môi cười đến khổ cực. Trước bàn một người lão thái thái khác nói với Đinh Lạc Lạc: "Bà nội của cháu đã thắng chúng tôi mấy ngày rồi." Bà nội Đinh mở miệng: "Lạc Lạc, bà đi xem quẻ. Đại sư nói, năm nay bà tài vận đại vượng, mà còn cháu là tình vận vượng đấy." Đinh Lạc Lạc lấy cái ghế băng ngồi xuống sau lưng bà nội: "Sẽ vượng thành cái dạng gì ạ?" Bà nội Đinh không yên lòng: "Ai nha, vượng đó là có thể gặp người đàn ông tốt chứ sao."
Đinh Lạc Lạc như đi vào cõi thần tiên: thầy Tả coi là người đàn ông tốt sao? Nên là thế đi. Mặt của anh đẹp mắt, thân thể lqđ.than.hh.ưng cũng dễ nhìn, còn lấy giúp người làm niềm vui. Chỉ là, anh đã mấy ngày không về nhà. Công nhân xây dựng cần làm suốt đêm sao? Đinh Lạc Lạc càng nghĩ càng cô đơn: khi nào anh mới có thể về nhà đây.
#Thanh Hưng: Aizzz, bao giờ anh mới thôi trăng hoa đây -_-||