Cái gì gọi là đừng xấu hổ với anh, trừ bỏ việc lúc trước, chúng ta có quan hệ gì sao.
Tần Hạ xấu hổ, người ta có thể nói ra khỏi miệng nhưng cô làm không được, đột nhiên cô phát hiện cùng Phó Thiên nói chuyện phiếm thì cần phải có một trái tim mạnh mẽ chịu được áp lực.
Tần Hạ quyết định sử dụng đại chiêu, nghĩ vậy nên cô nói sang chuyện khác, "Hộp đồ ăn của anh cùng với chén bát, em rửa rồi trả lại cho anh nha?"
Phó Thiên nhìn thấy nội dung tin nhắn liền biết cô nói sang chuyện khác, quyết định phối hợp một chút.
"Được, ngày mai em đem đến công ty của anh, anh sẽ gửi địa chỉ qua cho em, khi nào rảnh thì đem qua đây, nhớ trước đó phải gọi điện trước cho anh".
Tần Hạ suýt nữa lại phun.
Ngay sau đó, Phó Thiên đem địa chỉ công ty gửi qua cho cô.
Tần Hạ nhìn chuỗi địa chỉ trên màn hình, đặt tay lên ngực tự hỏi, vì cái gì đề tài nói chuyện lại chuyển từ ăn cơm đến đưa hộp đồ ăn qua công ty của anh rồi, cuối cùng Tần Hạ đưa ra một kết luận, không phải do cô ngốc mà là do địch nhân quá cường đại.
".. Được" Tần Hạ rơi lệ mà gửi tin nhắn trả lời.
Sau khi nhận được tin nhắn, Phó Thiên lại tưởng tượng ra bộ dáng của cô một bên nhắn tin một bên lại tức tới hộc máu, khóe môi hơi cong lên lộ ra nụ cười tươi, lại nhắn "Anh chờ em".
Tần Hạ đem di động ném trên sô pha, quyết định đem nay sẽ không cầm di động nữa.
Không nhận được tin hồi âm, Phó Thiên cũng không ngoài ý muốn, lại gửi cho cô tin ngủ ngon rồi mới cất di động.
Tần Hạ đem chén bát đi vào phòng bếp, thông báo tin nhắn lại vang lên, nói không cầm di động thì sẽ không cầm nữa.
Mười phút sau..
Tần Hạ nhìn chằm chằm tin nhắn có hai chữ ngủ ngon, cọ cọ màn hình nữa ngày mới trả lời Phó Thiên một câu ngủ ngon.
Phó Thiên nghe thanh âm tin nhắn, mở ra xem nội dung, tươi cười trên khuôn mặt tuấn tú chậm rãi nở rộ, dựa lưng vào ghế, giữa môi và răng từ từ phát ra tiếng cười sung sướng.
Đúng là một nha đầu biệt nữu*.
* biệt nữu: Giống như nghĩ một đằng nói một nẻo.
"Biệt nữu nha đầu" Tần Hạ sáng hôm sau mang một đôi mắt gấu trúc rời giường, tối hôm qua lên giường lại khó ngủ, đến nữa đêm mới ngủ được, sáng còn phải đi đoàn phim.
Đánh răng rửa mặt, ăn buổi sáng, Tần Hạ lại thay quần áo chuẩn bị đi ra cửa đột nhiên nhìn thấy hộp đồ ăn trên bàn trà do dự một chút, đành nhận mệnh trở lại phòng ngủ tìm một cái túi bỏ vào mang đi.
Vào đoàn phim, Tần Hạ nhìn thấy biên kịch Triệu cùng Trần Lị Lị ở một bên nói chuyện, Mỹ Đình cùng các nữ diễn viên đều xoay quanh, chỉ cần đi ngang là thấy.
"Có một số nữ nhân ỷ vào bản thân có chút xinh đẹp, người nào đều có thể cho không, thật là ghê tởm" Mỹ Đình nói trào phúng, mắt nhìn chằm chằm Tần Hạ, không cần nói ai cũng cũng biết là ai.
"Nhìn cô nói kìa, người này vốn dĩ không sạch sẽ đâu, cũng không biết có bao nhiêu người đàn ông đã thượng qua, vì muốn nổi danh, làm qua chút chuyện này cũng không ngoài ý muốn".
"Ai u, mỗi ngày đều phải cùng cô ta ở chung một đoàn phim, không khí này thật làm người ta khó nghe".
Tần Hạ dừng bước.
"Nha, tức giận rồi kìa, muốn phát hỏa? Có phải muốn đi tìm phó đạo diễn cáo trạng hay không?" Đình Mỹ chăm chọc nói, biểu tình lộ ra đắc ý dạt dào mà khiêu khích.
Tần Hạ liếc bọ họ một vòng, nhàn nhạt mà cười nói, "Việc các người đã làm cũng đừng có nói ra, tôi nghĩ không có ai có hứng thú với sự tích quang huy của các người đâu", nói xong liền đi.
"Tiện nhân, thế mà lại nói chúng ta đang nói chính mình", Trần Lị Lị đôi mắt như muốn phun lửa, phản ứng so với người khác lớn hơn rất nhiều.
Trần Lị Lị cắn chặt răng, cảm giác như Tần Hạ đang nói chính mình, trước kia tính cách Tần Hạ thực ổn hòa chưa từng công kích ai như vậy, Trần Lị Lị cũng không biết có câu phóng thích thiên tính, trước kia Tần Hạ là người mới đến cho nên không thể không áp chế tính cách của bản thân.