Nghiện Vợ: Tổng Tài Cao Lãnh, Xin Tiết Chế

Chương 30: Không cần theo tôi




Tần Hạ mở hộp cơm ra, ánh mắt lập tức sáng lên, bên trong là một chén cháo thơm ngon, còn có hai dĩa dưa cải, đơn giản lại mộc mạc, nhưng nó khiến cho người khác cảm thấy thèm ăn.

Không ngờ Phó Thiên lại gửi những thứ này tới, còn hơn bữa tiệc xa hoa, món cháo trắng và đồ ăn kèm này phù hợp với cô hơn, còn có đũa và thìa trong hộp thức ăn, rất thân thiện.

Đồ đạc đem tới đặt trên bàn trà, Tần Hạ do dự một chút, đã nhắn một dòng tin cảm ơn đến cho Phó Thiên.

Phó Trạch đèn đuốc sáng trưng.

Người nhà Phó đang tập trung xem TV, tiếng tin nhắn trong điện thoại Phó Thiên vang lên, thoáng nhìn tên người gửi, ánh mắt không một tia hơi ấm bỗng nhiên lại dịu dàng, mở tin nhắn ra, hiện ra một câu nói.

"Cảm ơn đồ ăn của anh đưa đến, tôi rất thích".

Chỉ có câu nói này, nhưng lại có dòng nước ấm đi qua, sưởi ấm thân thể anh, khóe miệng chậm rãi gợi lên.

Phó Tử Văn đột nhiên a một tiếng hét ầm lên, đem mẹ Phó còn không biết gì lại hoảng sợ, quát lên: "Mẹ, người mau nhìn anh, hắn thế nhưng lại đang cười".

Mẹ Phó nhìn về phía đứa con bà nghĩ muốn quở trách, bất quá đã muộn, a nh không thể nhìn thấy bất kỳ biểu cảm nào không nên tồn tại trên khuôn mặt tảng băng của mình.

"Được đáng tiếc hả, mẹ người không có nhìn thấy". Phó Tử Văn vội vàng giải thích, sợ mẹ cho rằng cô đang lừa gạt bọn họ, lại nói với Phó Thiên: "Anh, bình thường rất ít cười, có cái gì vui mừng phải không?".

Phó Thiên thản nhiên liếc cô một cái, ánh mắt lạnh lùng khiếp người.

Phó Tử Văn lập tức ngẩng cổ, từ nhỏ đến lớn bọn em rất sợ anh, thời điểm anh tức giận so với ba mẹ càng kinh khủng hơn.

Phó Thiên tiếp tục cúi đầu trả lời tin nhắn.

Một màn này cũng khiến mẹ Phó ngạc nhiên, đứa con này không thích nhắn tin, thế nhưng đêm nay lại phá vỡ nguyên tắc của chính mình, bắt đầu soạn tin nhắn cho người gửi.

Mẹ Phó lên tiếng hỏi: "Thiên, con đang nhắm tin nói chuyện với ai đấy?".

Thanh âm của bà rất dịu dàng, với hơi ấm tình thương của người mẹ, Phó Thiên cũng không mua sổ sách của bà, Phó Tử Văn âm mưu liếc qua xem trộm nội dung tin nhắn, đầu vừa mới ghé qua, màn hình điện thoại liền tối đen.

Phó Thiên cầm điện thoại đứng lên, bỏ lại câu nói rồi đi, "Con quay về phòng ngủ".

"Đứa nhỏ này, bình thường cũng không quay về phòng ngủ sớm như vậy, hôm nay là như thế nào?". Mẹ Phó có hơi nhíu mày lo lắng mà nói, hành động của con trai khiến bà phải để ý mọi vấn đề ở anh.

Phó Tử Văn lập tức nói, "Mẹ, con nghi người nhắn tin cho anh là một nữ nhân".

"Nữ nhân?". Mẹ Phó nhăn mi lại, "Nếu như có gì thì thật tốt quá, đừng là một người phụ nữ bừa bộn, anh con là tổng tài của Phó thị, những người nào tước đây tiếp cận không phải là vì tiền, Tử Văn, con đi thăm dò họ là ai?".

Phó Tử Văn vỗ vỗ ngực, "Để đó con xử lý".

Phó Thiên trở lại phòng ngủ, nhìn chằm chằm một hồi lâu vẫn không thấy hồi âm, tưởng tượng ra khuôn mặt của Tần Hạ sau khi nhận tin nhắn, chậm rãi hạ khóe miệng.

Trong nhà ở, Tần Hạ đi đến hồi âm tin nhắn, ngón tay lướt xem tin nhắn, "Không có gì, trong lời nói em thích, về sau buổi tối mỗi ngày anh sẽ gởi đến".

Nhất thời hết chỗ nói rồi, người này thật đúng là am hiểu đánh rắn trên cao, thậm chí cô không đếm được số lần bị anh vừa khều vừa chọc ghẹo, đáp lại lời của anh: "Không cần đâu, thật đáng xấu hổ".

Ánh mắt Phó Thiên hiện lên ý tứ hòa nhã, ngón tay thon dài gõ trên màn hình điện thoại: "Đừng xấu hổ với anh".

Tần Hạ phun ra.